Chương 648: Trợ Thủ Của Giám Sát Quan
Phó Diệu Tuyết đưa tay ra: “Cậu đừng hỏi, trước tiên cho tôi mượn 10 quả hồ đào, lát nữa tôi trả cậu 200 quả!”
Phan Tiểu Tân: “…”
Mượn đồ mà hùng hồn như vậy thì đúng là lần đầu tiên cậu thấy.
Tuy nhiên, với tâm thế muốn tránh phiền phức, cậu vẫn lục ở dưới đống lá khô, lấy ra 10 quả hồ đào rồi đưa cho Phó Diệu Tuyết.
Phó Diệu Tuyết vứt chiếc giỏ tre đi, dùng váy của mình bọc lấy số hồ đào rồi lén lút rời đi.
Phan Tiểu Tân chỉ biết đứng đó mờ mịt không hiểu gì.
Ở một góc của khu rừng, có một khoảng đất trống, trên đó có một căn nhà gỗ nhỏ.
Phó Diệu Tuyết không thấy Giám Sát Quan đâu cả.
Lúc trước, khi vào trò chơi, bên ngoài căn nhà gỗ có một Giám Sát Quan đứng đó giải thích luật chơi cho họ. Nhưng giờ cửa nhà gỗ đóng kín, có lẽ Giám Sát Quan sẽ chỉ xuất hiện vào lúc kết thúc trò chơi.
Phó Diệu Tuyết ôm đống hồ đào, vòng ra phía sau căn nhà gỗ, tháo chiếc mạng đen trên đầu xuống, rồi cởi bộ váy đen trên người ra.
Bên trong chiếc váy đen là một chiếc váy lót màu hồng nhạt.
Cô lấy ba bốn quả hồ đào buộc lại thành từng chùm, rồi đeo lên cổ, cổ tay và thắt lưng. Tóc cô được búi cao lên, cài hai chiếc lá hồ đào hai bên tóc búi.
Cuối cùng, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Từ sau căn nhà gỗ, cô bước ra chậm rãi, hoàn toàn khác với dáng vẻ toàn thân mặc đồ đen, bịt mặt lúc vừa vào trò chơi!
Giờ đây, cô là một búp bê hồ đào danh xứng với thực!
“Dám cướp hồ đào của tôi… Hừ, tôi sẽ cướp sạch của các người!” Phó Diệu Tuyết ác liệt quét ánh mắt qua khu rừng, sau đó kéo hai chiếc giỏ tre lớn ở trước cửa nhà gỗ lại gần mình, rồi đứng im không nhúc nhích.
Đúng vậy, cô ta không hề nhúc nhích.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Khi trò chơi gần kết thúc, ngày càng có nhiều người chơi tập trung trước căn nhà gỗ.
Họ nhìn thấy một “búp bê hồ đào” đứng trước nhà gỗ, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu. Lại thấy bên cạnh con rối có hai chiếc giỏ tre, trông như được chuẩn bị để thu gom hồ đào.
“Chuyện gì đây? Giờ đã có thể nộp hồ đào rồi sao?”
“Chắc là được rồi nhỉ? Còn 10 phút nữa là hết giờ rồi.”
“Này! Có phải bắt đầu nộp trước không?”
Phó Diệu Tuyết mỉm cười nhìn họ: “Hoan nghênh mọi người tham gia trò chơi lần này. Tôi là trợ thủ của Giám Sát Quan. Để tránh xảy ra tranh giành vào lúc kết thúc trò chơi, mọi người có thể thực hiện kết toán trước tại đây. Một khi đã kết toán, số lượng hồ đào sẽ không thay đổi nữa.”
“Trợ thủ của Giám Sát Quan?” Có người nghi hoặc: “Lần đầu nghe nói Giám Sát Quan có trợ thủ đấy…”
Tuy nhiên, với dáng vẻ của Phó Diệu Tuyết là một con rối, thật sự rất thuyết phục. Không ai ngờ rằng một con rối lại có thể là người chơi, nên dù trong lòng nghi ngờ, họ vẫn không đặt câu hỏi gì thêm mà lần lượt đổ số hồ đào họ thu thập được vào hai chiếc giỏ bên cạnh Phó Diệu Tuyết.
Những người chơi khác vừa tới cũng thấy cảnh này, liền đinh ninh đây là một phần của trò chơi, không mảy may suy nghĩ mà làm theo.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc giỏ tre được chất đầy hồ đào.
“Giờ có thể công bố kết quả chưa?” Một người chơi hỏi.
Phó Diệu Tuyết không đổi sắc mặt, dùng giọng điệu cứng nhắc như con rối trả lời: “Khi tất cả người chơi đã kết toán xong, kết quả của trò chơi sẽ được công bố.”
“Còn ai chưa kết toán nữa?” Một gã đàn ông thô lỗ nóng nảy liếc quanh một vòng rồi hô to: “Này! Ai chưa nộp thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của mọi người! Mấy cái hồ đào vớ vẩn đó giấu làm gì, chắc chắn không thắng được đâu!”
Gã đàn ông này là người đã kéo người lập nhóm đầu tiên khi trò chơi bắt đầu. Hắn lập một đội 5 người, chuyên đi cướp hồ đào của kẻ khác. Do đó, số hồ đào mà đội của hắn thu thập được là nhiều nhất trong số tất cả người chơi. Nếu không có gì bất ngờ, chiến thắng chắc chắn thuộc về nhóm này.
Có lẽ vì chiến thắng đã nằm trong tầm tay, gã đàn ông rất hống hách, cứ lớn tiếng gào thét mãi. Cuối cùng, người chơi cuối cùng cũng xuất hiện.
Người đến sau cùng là Phan Tiểu Tân.
0 comments