Chương 68: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 17
Lúc Cố Kiều Kiều thong thả ăn xong bữa trưa thì đã là một giờ chiều. Nghĩ tới việc phải dắt Đại Bạch Bạch đến cửa hàng thú cưng, cô quay lại phòng thay một bộ quần áo khác.
Ban đầu cô chọn một bộ đồ thể thao dài tay màu xám xịt không nổi bật, sau lại đổi ý, cởi ra và thay bằng chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len dài tay màu be.
Đại Bạch Bạch thật ra rất ngoan, cũng không quấn người. Cô vừa ngồi xuống sofa, nó đã ngoan ngoãn nhảy vào lòng cô.
Cố Kiều Kiều mở túi đựng mèo, vẫy tay gọi nó: "Đại Bạch Bạch, vào túi nào, đưa em ra ngoài chơi."
"Meo~"
Đại Bạch Bạch kêu hai tiếng rồi rất nghe lời nhảy vào túi.
Cố Kiều Kiều mỉm cười. Hiện giờ nó còn nhỏ, cô còn có thể mang theo ra ngoài, sau này lớn hơn nữa thì không chắc cô còn bế nổi nó.
Cô đeo túi mèo lên lưng, đeo khẩu trang và đội mũ rồi rời khỏi nhà.
Cố Kiều Kiều chầm chậm đi dọc đường, vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Cận Dịch: [Giờ em đang qua cửa hàng nha.]
Thẩm Cận Dịch nhắn lại rất nhanh: [Anh đang ở cửa hàng.]
Cố Kiều Kiều: [Vâng ạ.]
Vì quá tập trung vào điện thoại, khi đến đoạn rẽ, cô không chú ý đến đường. Một tiếng còi xe "Bíp——" vang lên chói tai.
Cố Kiều Kiều giật mình, cả người mềm nhũn, mắt mở to ngồi phệt xuống đất.
Một chiếc xe màu đen chỉ cách cô nửa sải tay, suýt chút nữa đã tông vào cô.
Tim Cố Kiều Kiều đập thình thịch, cả người run rẩy.
Chiếc mũ cô đội rơi ra khi ngồi thụp xuống đất, khẩu trang cũng rơi xuống một nửa, chỉ còn che miệng và cằm.
Tài xế là một người đàn ông trung niên bước xuống xe, giọng rất hung dữ:
"Đi đường không nhìn à! Cái xe to thế mà cũng không thấy hả!"
"Suýt nữa là tông bay cô rồi đấy!"
"Giới trẻ bây giờ chỉ biết cắm mặt vào điện thoại!"
Tài xế tức giận mắng om sòm, giọng đầy phẫn nộ! Ông ta đang lái xe bình thường, đột nhiên cô gái này xuất hiện. Nếu không phanh kịp, thật sự đã gây tai nạn rồi.
Cửa kính phía sau xe từ từ hạ xuống, người đàn ông bên trong nhìn về phía cô gái đang ngồi dưới đất.
Chỉ một ánh nhìn, anh đã sững sờ.
Thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu trắng, vì đang ngồi bệt nên tà váy xốc lên để lộ đôi chân trắng ngần không tì vết.
Khẩu trang lệch xuống để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp đến mức kinh diễm. Tuy phần cằm bị che khuất, nhưng đôi mắt và sống mũi hoàn hảo đến không thể bắt bẻ.
Làn da trắng mịn của cô càng làm đôi mắt ửng đỏ trở nên nổi bật hơn. Đôi mắt hồ ly ấy chất chứa đầy nỗi sợ hãi và bàng hoàng.
Toàn thân cô run rẩy nhẹ, rõ ràng là vẫn đang rất hoảng sợ.
Nghe tài xế tiếp tục mắng, người đàn ông trong xe khẽ cau mày.
Người trong xe chính là Lục Lý Thịnh. Sau khi rời khỏi biệt thự của Cố Khê Văn, anh vốn định đến công ty tăng ca, nhưng mẹ anh lại đột ngột gọi bảo anh tới gần đây xem mắt.
Không còn cách nào, anh đành ăn qua loa một bữa rồi định rời đi.
Anh quá hiểu tính cách của mẹ mình. Nếu lần này không đến, chờ anh sau đó sẽ là hàng loạt buổi xem mắt liên tiếp.
Vừa ăn xong bữa cơm không tiêu nổi, đang định quay về công ty thì suýt nữa gây ra tai nạn.
Lục Lý Thịnh bước xuống xe, bình tĩnh nói với tài xế: "Ông lên xe trước đi, để tôi xử lý."
Tài xế: "Lục tổng, sao có thể để ngài—"
Lục Lý Thịnh liếc mắt nhìn ông ta, tài xế lập tức im lặng, nhưng vẫn không quay lại xe mà lùi về một bên đứng quan sát.
Trong lòng ông ta vẫn thắc mắc: Lục tổng sao lại tự mình xuống xe? Trước giờ gặp tình huống thế này, ngài ấy chưa từng đích thân ra mặt.
Lục Lý Thịnh bước đến gần, cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
"Em không sao chứ?" Lục Lý Thịnh ngồi xuống, ánh mắt liếc nhanh qua chân Cố Kiều Kiều rồi nhìn thẳng vào cô.
Cố Kiều Kiều cụp mi mắt, lông mi khẽ run. Cô lau giọt nước mắt vừa rơi rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Cô cắn môi, hít hít mũi rồi nói: "Em... em không sao."
Giọng cô thay đổi, âm thanh mềm mại thường ngày nay trở nên thanh thoát hơn.
Cố Kiều Kiều cố gắng đứng dậy nhưng vẫn còn sợ, đứng được một chút rồi lại ngồi phịch xuống, cả người như mềm nhũn không chút sức lực.
Lục Lý Thịnh đưa tay ra: "Để anh đỡ em."
Cố Kiều Kiều hơi do dự rồi cũng đặt tay vào tay anh: "Cảm ơn anh."
Bàn tay cô nhỏ nhắn, ngón tay thon dài, trắng như ngọc.
Lục Lý Thịnh cảm nhận được sự mềm mại nơi tay cô, lòng như bị nhéo mấy cái, bất giác siết tay lại.
Anh đứng dậy, hơi dùng sức kéo cô đứng lên, trong suốt quá trình đó anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, cố nhớ ra cảm giác quen thuộc là từ đâu.
Khi Cố Kiều Kiều hơi nghiêng mặt đi, cuối cùng anh cũng nhớ ra vì sao lại thấy quen.
Gương mặt này rất giống với bức ảnh selfie anh từng thấy, tấm ảnh của người tên “Kiều Kiều” mà Lục Lý Từ đã lưu.
Nhưng giọng nói thì lại không khớp.
Lục Lý Thịnh cũng không nghĩ nhiều, trên đời này người có gương mặt giống nhau không thiếu.
Sau khi đứng vững, tinh thần Cố Kiều Kiều cũng dần ổn định, cô cúi đầu xin lỗi liên tục: "Xin lỗi, xin lỗi… Em vừa nhắn tin nên không chú ý đường, thật sự xin lỗi…"
Lục Lý Thịnh nhìn đỉnh đầu cô, mái tóc dài xoăn như tảo biển kia cũng đẹp đến lạ thường.
Tay cô vẫn trong tay anh, bàn tay to lớn của anh vừa vặn bao trọn tay cô.
Anh nhìn tay cô hai lần, mới nói: "Không sao là tốt rồi. Là bên tôi đi hơi nhanh."
Cố Kiều Kiều nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và ngại ngùng.
Cô khẽ cảm ơn: "Cảm ơn anh… Thật sự xin lỗi…"
"Không sao, không cần xin lỗi nữa." Lục Lý Thịnh thấy mũ cô vẫn còn trên đất, liền cúi xuống nhặt lên: "Mũ của em."
Cố Kiều Kiều vội đón lấy: "Cảm ơn anh, cảm ơn."
Giọng cô ngọt ngào dễ nghe, Lục Lý Thịnh cảm thấy mình nên rời đi, nhưng đôi chân lại chẳng chịu nhúc nhích.
"Em lưu số điện thoại của tôi đi, nếu có vấn đề gì thì gọi."
"Hả?" Cố Kiều Kiều ngơ ngác nhìn anh, đến khi hiểu ra liền lắc đầu liên tục: "Không cần đâu, em không sao mà."
Lục Lý Thịnh thấy cô thật đáng yêu, gần như ép buộc: "Đưa điện thoại cho tôi."
Giọng nói mang theo áp lực khiến Cố Kiều Kiều vô thức đưa điện thoại ra.
Lục Lý Thịnh nhận lấy, nhập số của mình vào danh bạ với tên liên hệ là “Lục Thịnh”.
Sau đó anh gọi vào máy mình, lưu lại số của Cố Kiều Kiều.
"Em tên gì?" Lục Lý Thịnh hỏi.
Cố Kiều Kiều nhìn thao tác của anh, mím môi rồi đáp: "Em tên là Cố Tuyết Nhi."
"Được, nếu sau này có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé." Lục Lý Thịnh trả điện thoại lại, còn gọi một tiếng: "Tuyết Nhi."
Cố Kiều Kiều siết chặt dây túi mèo, khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh bước lên xe, chiếc Maybach đen nhanh chóng khuất bóng.
Cố Kiều Kiều nhìn tên “Lục Thịnh” vừa mới xuất hiện trong danh bạ, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười mang theo nhiều ẩn ý.
Chương 69: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 18
Lúc đến cửa hàng thú cưng, cô lại thấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia đậu ngoài cửa. Thì ra Thẩm Cận Dịch đang đứng đó, vừa thấy cô liền lên tiếng chào: “Cô Cố, cô đến rồi à?”
Cố Kiều Kiều khẽ gật đầu rồi đi theo anh vào cửa hàng thú cưng.
Cô đi rất chậm, Thẩm Cận Dịch thấy chiếc túi đựng mèo trên lưng cô tưởng là quá nặng, liền nói: “Cô có thể thả Đại Bạch Bạch ra rồi.”
“Vâng.”
Cố Kiều Kiều ngồi xổm xuống, kéo khóa túi ra, nhưng Đại Bạch Bạch chỉ cuộn tròn một cục, không thò đầu ra.
Thẩm Cận Dịch hỏi: “Sao thế?”
Cố Kiều Kiều đưa tay xoa dịu nó: “Trên đường đến đây tôi bị vấp ngã, chắc nó sợ.”
Thẩm Cận Dịch lập tức lo lắng hỏi: “Cô có bị thương không? Ngã chỗ nào vậy?”
Cảm thấy mình hơi lo quá, anh khẽ ho một tiếng, chữa ngượng: “Tính tôi vốn hay lo lắng ấy mà.”
Nhưng Cố Kiều Kiều chẳng để tâm, vẫn đang nhìn con mèo với vẻ đầy lo lắng.
Thẩm Cận Dịch gãi đầu lúng túng, thoáng có chút ghen tị với con mèo kia.
Sau khi được xoa vài cái, Đại Bạch Bạch có vẻ ổn hơn, cô mới đưa tay bế nó ra khỏi túi.
Cố Kiều Kiều đứng dậy, ngạc nhiên hỏi anh: “Lúc nãy anh nói gì thế?”
Thẩm Cận Dịch nhìn vào đôi mắt ấy, không khỏi cảm thán—đôi mắt này thật đẹp.
Không chỉ dáng mắt đẹp, mà sự trong trẻo bên trong cũng rất hiếm thấy.
Anh hạ thấp giọng: “Lúc cô nói bị ngã, tôi muốn hỏi cô có bị thương không. Trong tiệm có thuốc.”
Cố Kiều Kiều ngượng ngùng cười: “Lúc nãy không để ý, giờ thấy đầu gối hơi đau.”
“Vậy đưa mèo cho tôi, tôi mang nó sang cho bác sĩ kiểm tra. Cô vào trong ngồi nghỉ đi.”
Thẩm Cận Dịch chỉ vào một phòng làm việc, ra hiệu cho cô vào nghỉ, sau đó đón lấy chú mèo từ tay cô.
Lúc đó tay hai người vô tình chạm vào nhau.
Dù chỉ một giây, nhưng Thẩm Cận Dịch lại thấy như có luồng điện chạy qua điểm tiếp xúc đó.
Anh âm thầm chửi thề, chẳng lẽ anh thật sự thích cô gái trước mắt rồi sao?
Anh điên rồi à? Đến cả mặt cô còn chưa thấy mà đã rung động!
Thẩm Cận Dịch ôm Đại Bạch Bạch quay người đi ngay, trông như đang bỏ chạy.
Cố Kiều Kiều nhặt túi mèo dưới đất lên rồi bước vào văn phòng, cô nhìn xung quanh rồi ngồi xuống ghế sofa.
Cô lấy điện thoại ra xem, người “ân nhân cứu mạng” hôm qua đã chấp nhận lời mời kết bạn.
Cố Kiều Kiều: [Chào anh, em là cô gái mà anh đã cứu ở tầng trên tòa Tinh Việt ngày hôm qua.]
Cố Kiều Kiều: [Cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, còn giúp em thanh toán tiền viện phí.]
Cố Kiều Kiều: [Anh cho em biết tổng viện phí bao nhiêu nhé, em sẽ chuyển khoản.]
Bên kia hình như đang gõ rồi lại xóa, khung chat cứ hiện “đang nhập tin nhắn” rồi lại biến mất.
Một phút sau, Cố Kiều Kiều mới nhận được phản hồi.
Chu Khanh Diễn: [Chào cô.]
Chu Khanh Diễn: [Không cần cảm ơn.]
Bên kia, Chu Khanh Diễn vừa mới thức dậy, mái tóc có hơi rối cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất của anh.
Anh không ngờ bản thân lại có thể ngủ ngon đến vậy. Nửa đêm về đến nhà, trên người vẫn còn vương mùi hương nữ tính nhẹ nhàng, khiến anh có một giấc ngủ trọn vẹn.
Ngủ thẳng đến tận giờ này.
Việc này xưa nay chưa từng xảy ra.
Vì vậy anh không trả lời số tiền viện phí, trong mắt anh, đôi bên coi như huề nhau.
Nhưng Cố Kiều Kiều không bỏ cuộc, cô lại nhắn tiếp: [Viện phí bao nhiêu vậy anh? Em chuyển cho anh.]
Chu Khanh Diễn định gõ "Không cần", gõ xong lại xóa.
Chu Khanh Diễn: [3.600.]
Cố Kiều Kiều đang định chuyển tiền thì Thẩm Cận Dịch quay lại, trên tay còn cầm thuốc sát trùng và thuốc Bạch Dược Vân Nam (tên thuốc trị thương bên Trung hay dùng).
“Cô Cố bị thương chỗ nào?” Anh đặt thuốc trước mặt cô.
Cố Kiều Kiều kéo váy dài lên đến đầu gối, thấy hai bên đầu gối đều trầy xước và chảy máu nhẹ.
Thẩm Cận Dịch nhìn ngây người, sao lại có đôi chân đẹp thế này…
Trắng như ngọc, trắng đến mức phát sáng.
Nhìn gần, không có lấy một sợi lông hay lỗ chân lông nào.
Chỉ có vết trầy trên đầu gối phá vỡ vẻ đẹp đó, nhưng cũng có thể coi là một vẻ đẹp khác.
Thẩm Cận Dịch thề rằng mình không phải kiểu cuồng chân, người có sở thích đó là Lục Lý Thịnh, nhưng khi nhìn thấy đôi chân của Cố Kiều Kiều, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ:
“Chơi chân cả năm cũng được.”
Lúc này anh nghĩ, dù Cố Kiều Kiều có là một cô gái xấu xí tột độ, chỉ cần có đôi chân này thôi cũng đủ khiến đàn ông say như điếu đổ.
Anh chính là một trong số đó…
“Đinh đông”—tiếng thông báo điện thoại của Cố Kiều Kiều vang lên, khiến Thẩm Cận Dịch giật mình tỉnh lại. Anh đã nhìn đến mức ngẩn người!
Thật quá đáng! Thật mất mặt!
Anh vội thu lại những suy nghĩ trong đầu, ngồi xổm xuống cầm thuốc sát trùng lên, “Tôi giúp cô nhé?”
Cố Kiều Kiều rất sợ đau, nhẹ giọng nói: “Nhẹ một chút… cảm ơn anh.”
Thẩm Cận Dịch gật đầu bừa, ngồi trước đôi chân tuyệt mỹ ấy, sức công phá lại càng lớn hơn.
Anh vô thức nín thở, cẩn thận dùng tăm bông thấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng chạm vào vết thương.
“Á—” Cố Kiều Kiều đau đến rùng mình, toàn thân run lên.
Cô quả thực quá nhạy cảm với đau đớn.
Thẩm Cận Dịch vội vàng thổi nhẹ vào vết thương, vừa thoa vừa dỗ: “Không đau không đau.”
Cố Kiều Kiều nắm lấy váy: “Không sao, tôi chịu được.”
Thẩm Cận Dịch liếc nhìn cô một cái, từ góc này có thể thấy trán cô ướt mồ hôi lạnh.
Anh lập tức quay lại chú ý đến đầu gối, nhanh chóng bôi thuốc và sát trùng cẩn thận.
Xong xuôi, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Cận Dịch thu dọn thuốc, đặt sang một bên.
Đây là lần đầu tiên anh làm việc này, đến mẹ mình còn chưa từng chăm sóc kỹ như vậy.
Cố Kiều Kiều kéo váy lại che chân, lúc nhìn sang Thẩm Cận Dịch, trong mắt cô đã ánh lên nụ cười, đôi mắt hồ ly cũng cong cong.
“Cảm ơn anh nha, nhân viên tiệm này ai cũng dễ thương ghê, lát nữa tôi sẽ lên nền tảng Đa Nhân Nhân đánh giá 5 sao cho các anh~”
Thẩm Cận Dịch cũng bật cười: “Vậy cảm ơn em nhiều lắm.”
Cửa hàng thú cưng chuỗi cao cấp của anh vốn không có trên Đa Nhân Nhân.
Nhưng từ bây giờ sẽ có. Lát nữa anh sẽ cho người đăng ký.
Hai người trò chuyện thêm mấy câu về Đại Bạch Bạch, rồi Cố Kiều Kiều như nhớ ra gì đó, tò mò hỏi: “Tôi nói chuyện với anh vậy có làm lỡ việc giao hàng không?”
Thẩm Cận Dịch không ngờ cô còn nhớ anh là nhân viên giao hàng.
Nhưng anh không định giấu nữa, “Xin lỗi, lần trước anh lừa em.”
Cố Kiều Kiều nghiêng đầu: “Hả?”
Thẩm Cận Dịch xấu hổ nói: “Thật ra anh là chủ cửa hàng này.”
Cố Kiều Kiều ngẩn ra, rồi à một tiếng, nói: “Hôm đó em đã thấy nghi rồi, anh nhìn không giống nhân viên giao hàng chút nào.”
Thẩm Cận Dịch bật cười, đứng dậy rót cho cô ly nước ấm.
Cố Kiều Kiều nhận lấy cảm ơn nhưng không uống, Thẩm Cận Dịch cũng không ép, chỉ thử dò xét.
Cô đề phòng cao, xem ra phía sau chiếc khẩu trang kia đúng là có bí mật.
Cố Kiều Kiều nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Đại Bạch Bạch thế nào rồi? Em có thể qua xem không?”
“Được, anh đưa em qua.”
Thẩm Cận Dịch dẫn cô đến văn phòng bác sĩ thú y, bác sĩ nói sức khỏe Đại Bạch Bạch không có vấn đề gì, việc cào người có thể do chưa quen môi trường mới.
Sau đó bác sĩ dặn dò thêm vài điều về việc nuôi mèo, Cố Kiều Kiều đều ghi nhớ hết.
Trước khi đi, Thẩm Cận Dịch tặng cô một ít đồ chơi cho mèo, đều là mấy món nhỏ nhẹ nhàng.
Nhìn bóng lưng Cố Kiều Kiều khuất dần, Thẩm Cận Dịch đột nhiên thấy hối hận vì không tiếp tục giả làm nhân viên giao hàng—như vậy còn có thể đưa cô về nhà nữa.