Chương 305: Nhất báo hoàn nhất báo
Cách núi Trích Tinh ngàn dặm có một hòn đảo đơn độc giữa biển xanh.
Bởi quanh năm bị linh hoa che phủ, lối đi mờ mịt, chẳng thấy đường vào, nên được gọi là Vạn Hoa Đảo, cũng có tên khác là Mê cung Vạn Hoa.
Sau một ngày một đêm phi hành, Ngu Chiêu cùng Hoa Đồ từ xa đã trông thấy cảnh tượng hoa rực rỡ tụ hội giữa biển khơi.
Cảnh sắc tuy đột ngột xuất hiện, song lại chẳng khiến người ta cảm thấy lạc lõng, trái lại còn mang một vẻ mỹ lệ kỳ ảo, hòa hợp đến lạ thường.
“Ngu Chiêu, phía trước chính là Vạn Hoa Đảo rồi, giờ ngươi có thể nói thật cho ta biết mục đích chuyến đi này được chưa?”
Hoa Đồ nhịn không được lên tiếng dò hỏi.
Hắn đã hỏi suốt dọc đường, vậy mà Ngu Chiêu thủy chung không hé nửa lời. Nay đã đến nơi, hẳn nàng cũng nên thật lòng nói rõ.
Ngu Chiêu chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ta đã nói ba lần rồi, ta đến đây để hái hoa.”
Hoa Đồ trừng mắt nhìn nàng đầy nghi hoặc: “Ngươi vượt ngàn dặm đến tận Vạn Hoa Đảo, chỉ để… hái hoa?”
Ngu Chiêu coi hắn là kẻ ngốc chắc?
Tu chân giới bao la, nơi nào chẳng có hoa để hái, cớ gì phải lặn lội đến nơi này?
Huống chi Ngu Chiêu vốn chẳng phải kẻ yêu hoa tiếc ngọc.
Làm sao có thể chỉ vì hái hoa mà đến?
Rõ ràng là nàng không tin tưởng hắn!
Hoa Đồ lập tức đem bản thân nhập vai thành một tiểu phu quân đáng thương không được yêu thương, càng nghĩ càng tủi thân, hận không thể lôi người viết sách đến, để thay hắn phân bua giãi bày.
Tâm tư của Hoa Đồ, Ngu Chiêu chẳng đoán được, cũng không muốn đoán.
Nàng đã nói nàng đến hái hoa, hắn không tin thì cũng đành chịu. Chẳng lẽ còn phải ép hắn gật đầu tin tưởng?
Vả lại hắn tin hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch hái hoa của nàng.
Vì vậy, Hoa Đồ chờ mãi, từ lúc hai người hạ xuống Vạn Hoa Đảo, rồi cùng Ngu Chiêu tiến sâu vào trong đảo… mà vẫn chẳng chờ được lời giải thích hắn mong.
Hoa Đồ càng thêm uất ức.
Hắn thậm chí cảm thấy mắt mình cay xè, mũi thì nhức nhối, cổ họng nghẹn ứ, toàn thân chẳng đâu là dễ chịu.
Nhịn một hồi, cuối cùng hắn không kìm được, bật ra vài tiếng rên rỉ kỳ quái.
Ngu Chiêu nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu nhìn lại, không khỏi “ồ” một tiếng.
Nếu không phải người trước mặt đang khoác y phục của Hoa Đồ, nàng thật chẳng thể nhận ra.
“Hoa Đồ, ngươi… dị ứng rồi.”
“Á?”
Hoa Đồ cố gắng mở to đôi mắt sưng vù như khe hẹp, phát âm bằng cái lưỡi cứng đơ: “Ngô… ngô cố mí à? Ngô mụ tớ khứa a…”
Ngu Chiêu: “……”
Sở dĩ nàng đồng ý cho Hoa Đồ đi cùng, là vì định nhờ chiếc mũi nhạy của hắn giúp nàng tìm kiếm linh hoa hiếm có trên Vạn Hoa Đảo, tốt nhất là loại có khả năng gây ảo giác.
Nào ngờ, một con báo hoa trưởng thành nơi rừng rậm lại bị dị ứng với một loại phấn hoa nơi đây.
Kế hoạch của nàng xem như… đổ bể.
“Ngươi tạm thời phong bế khứu giác, rồi uống viên đan dược này vào.”
“Ừm ừm…”
Hoa Đồ cũng đã cảm nhận được có chỗ bất ổn, ngoan ngoãn làm theo lời Ngu Chiêu, phong bế ngũ giác, rồi nuốt đan hoàn.
Quả nhiên, đan dược vừa xuống cổ, cảm giác khó chịu liền vơi đi quá nửa, hắn như sống lại một lần nữa.
“Đa… đa tạ…”
Hắn lúng túng cảm ơn Ngu Chiêu, hai mắt láo liên, không dám nhìn thẳng nàng.
Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm lúc nãy của mình, hắn chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống.
Ngu Chiêu khẽ gật đầu, xem như chấp nhận lời cảm tạ, sau đó xoay người tiếp tục tìm kiếm linh hoa mình cần trong rặng tường hoa cao ngất ngưởng.
Vạn Hoa Đảo sở dĩ còn có tên Mê Cung Vạn Hoa, là bởi trên đảo hoa nở khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, kết thành từng bức tường hoa cao thấp chập chùng, đường đi lối lại rối rắm chẳng khác nào mê cung.
Mà tường hoa đan xen chằng chịt, tầng tầng lớp lớp, nên đã tự hình thành một trận pháp thiên nhiên tựa như mê cung.
Có không ít tu sĩ bị vẻ đẹp mê hoặc của Vạn Hoa Đảo hấp dẫn, ngây thơ bước vào, cuối cùng không tìm được lối ra, bị vây khốn bên trong, hóa thành phân bón nuôi dưỡng vô số linh hoa trên đảo.
Ngu Chiêu và Hoa Đồ đều là tu sĩ Nguyên Anh, dĩ nhiên không dễ bị mê trận của Vạn Hoa Đảo che mắt.
Vì vậy, khó khăn lớn nhất Ngu Chiêu phải đối mặt lúc này, là làm sao mau chóng tìm được loài linh hoa cần thiết trong biển hoa ngàn sắc vạn hương trước mắt.
Hoa Đồ trông thấy Ngu Chiêu đã hái hoa suốt hai ngày, từ lúc đầu hắn là dửng dưng nhàm chán, dần dần trở nên nghiêm túc, sau lại chuyển thành lúng túng, hối hận và áy náy.
Thì ra lời Ngu Chiêu nói đến để hái hoa... là thật sự hái hoa.
Hắn hiểu lầm nàng rồi.
Biết mình có lỗi, hắn lập tức đến tìm Ngu Chiêu định xin lỗi, song nàng còn chẳng thèm ngẩng đầu lên đã phất tay đuổi đi.
Nay nàng đang bận tìm hoa, đừng có đến quấy rầy nàng.
Hoa Đồ đành cụp tai ngồi xổm một góc trông chừng.
Chẳng hay từ lúc nào, một dây leo to bằng cổ tay đã lặng lẽ quấn lấy mắt cá chân hắn.
Ngay sau đó, đầu ngọn dây bỗng vươn ra một chiếc gai nhọn sắc như mũi thương.
Dây leo vươn cao đầu, chiếc gai nhọn lấp loáng ánh sáng, đang toan đâm xuống cổ chân Hoa Đồ, thì hắn đột nhiên cười ha hả hai tiếng, túm ngay lấy dây leo rồi kéo giật lên.
“Muốn hút máu gia gia ngươi đây? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu! Gọi mẹ ngươi ra đây còn đỡ mất mặt hơn!”
Vừa trêu chọc, hắn vừa giơ tay bẻ gãy chiếc gai nhọn trên đầu dây leo.
Dây leo liền phát ra một tiếng rít lanh lảnh như lưỡi dao cào kính, thân mình liên tục vùng vẫy trong tay hắn.
Hoa Đồ vốn là con báo hoa trời sinh nghịch ngợm, thích gây chuyện khắp nơi.
Thấy nó giãy giụa, hắn càng thêm hứng thú, lại kéo dây leo từ trong tường hoa ra thêm chút nữa, miệng lẩm bẩm: “Để ta xem ngươi còn giấu bao nhiêu cái gai, có thì ta bẻ nốt cho sạch.”
Vừa dứt lời, dây leo trên tay hắn liền đổi giọng, phát ra tiếng khóc nức nở, thân thể run run như thật biết đau, nhìn qua quả thực có vài phần đáng thương.
Hoa Đồ vốn cũng không có ý sát sinh, thấy nó cúi đầu nhận thua, bèn định thả cho một con đường sống, nào ngờ một mảng bóng đen khổng lồ đột nhiên phủ xuống trên đầu.
Hắn ngẩn người ngẩng lên nhìn, chỉ thấy phía sau tường hoa, một cọng dây leo khổng lồ cao hai mươi trượng, ngang ba trượng đang lù lù trườn ra.
Đỉnh đầu của dây leo ấy mọc ra một chiếc gai khổng lồ, to đến mức có thể dễ dàng đập hắn từ đầu đến chân thành một đống bùn máu.
Gia gia báo hoa của ta ơi!
Dây leo nó gọi mẹ thiệt rồi!
“Còn ngây ra đó làm gì? Chạy mau!”
Thanh âm của Ngu Chiêu chợt vang lên trong đầu Hoa Đồ.
Hắn lúc này mới hoàn hồn, cười khan một tiếng, nhẹ nhàng đặt dây leo nhỏ trong tay lại lên tường hoa, lẩm bẩm: “Ta chỉ đùa với nó một chút thôi, đi ngay đây, không dám làm phiền quý nhân.”
Dứt lời, hắn nhấc chân bỏ chạy.
Bốp!
Dây leo vương giận dữ quất mạnh một cái, lập tức vang lên âm thanh bùng nổ tựa sấm sét ngay trên đỉnh đầu.
Tiếp theo là một chuỗi tiếng xé gió bén nhọn rít lên sau lưng.
Hoa Đồ thấy da đầu tê rần, chẳng màng tiếc nuối bộ y phục mới may, giữa lúc chạy bỗng biến thân về nguyên hình, bốn chân co duỗi như gió, lưu lại trên mặt đất từng vệt tàn ảnh.
Hắn nhanh, nhưng dây leo vương cũng chẳng chậm.
Huống hồ dây leo vương còn có vô số nhánh phụ.
Hoa Đồ chưa chạy được bao xa, đã bị mấy nhánh dây leo đâm ngang cản đường, tốc độ không tránh khỏi bị giảm sút.
Không lâu sau, một lần nữa có một mảng bóng đen khổng lồ phủ xuống trước mắt hắn.
Hoa Đồ thầm kêu khổ trong lòng.
Ai bảo ngươi tay ngứa làm chi!
Giờ hay rồi, chọc phải thứ đại sát tinh thật sự.
Không chỉ hại mình, còn sợ làm liên lụy tới Ngu...
Ơ?
Không đúng, Ngu Chiêu đâu rồi?
Thần thức đảo qua, quanh đây đã chẳng thấy bóng nàng đâu nữa.
Hoa Đồ chợt nhớ chính nàng là người đầu tiên lên tiếng cảnh báo, có lẽ nàng đã sớm lui về nơi an toàn.
Hắn âm thầm thở phào.
Ngu Chiêu rút lui là tốt, tránh bị hắn liên lụy.
Chỉ là… cái mạng nhỏ này của hắn, e rằng phải vùi xác nơi Vạn Hoa Đảo rồi.
Ai…
Lẽ nào đây chính là số kiếp nhất báo hoàn nhất báo?
0 comments