Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 62 63

By Quyt Nho - tháng 6 11, 2025
Views

Chương 62: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 11

Cố Kiều Kiều thản nhiên nói: “Đúng vậy, em gần như không ra khỏi nhà.”

Giọng cô hơi thờ ơ, Giang Cẩm Dục cũng không phân biệt được cô nói thật hay đùa.

Giang Cẩm Dục hỏi: “Vậy người nhà em đâu?”

Cố Kiều Kiều im lặng một lúc, rồi giọng nói trở nên không vui: “Không biết nữa.”

Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Sổ hộ khẩu của em chỉ có một trang thôi.”

Giang Cẩm Dục lập tức tin hết lời cô nói, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô bé tội nghiệp.

Tim hơi nhói.

Anh dập điếu thuốc, rút điện thoại khỏi tai, bật loa ngoài, thoát khỏi giao diện cuộc gọi rồi mở phần chuyển khoản quen thuộc.

Số tiền chuyển khoản: [Không hiển thị]
Ghi chú: Nhận đi.

Chuyển tiền xong, Giang Cẩm Dục nói với giọng không cho phép từ chối: “Kiều Kiều, nhận hết tiền nhé, mua kẹo ăn đi.”

Cố Kiều Kiều "ai ya ya": “Dục ca ca, anh muốn em ngày nào cũng đến nha khoa à, anh xấu thật đấy!”

Giang Cẩm Dục bật cười trầm thấp: “Nhận đi.”

Cố Kiều Kiều không từ chối nữa, ngoan ngoãn nhận hết mấy khoản chuyển tiền.

Đại Bạch Bạch trong lòng cô kêu meo meo, Cố Kiều Kiều vừa vuốt bộ lông mềm mại của nó vừa “meo” một tiếng.

Giang Cẩm Dục hỏi: “Kiều Kiều rất thích mèo à?”

Cố Kiều Kiều: “Cũng bình thường thôi~ Không đến mức đặc biệt thích. Chủ yếu là muốn nuôi một con mèo để nó có thể ở bên em hai mươi tư giờ.”

Giang Cẩm Dục đột nhiên nói: “Anh cũng đang ở Hải Thị.”

“Công việc của anh khá tự do.”

Giọng anh mang theo chút mê hoặc: “Anh cũng có thể ở bên em hai mươi tư giờ.”

Vừa dứt lời thì nghe tiếng hét thất thanh từ phía Cố Kiều Kiều: “Á!”

Giang Cẩm Dục lo lắng hỏi ngay: “Kiều Kiều làm sao thế?”

“Đại Bạch Bạch, sao em lại cào chị!” 

Giọng cô gái có phần giận dỗi, nhưng giọng nói mềm mại quá mức, nghe lại giống như đang làm nũng.

Cố Kiều Kiều rên rỉ: “Dục ca ca, em không nói chuyện với anh nữa đâu! Đại Bạch Bạch cào trầy tay em rồi!”

Giang Cẩm Dục: “Nhà em ở đâu? Anh đến đưa em đi tiêm phòng.”

Cố Kiều Kiều từ chối ngay: “Không cần đâu! Đại Bạch Bạch đã tiêm rồi, không sao đâu, em không muốn đi bệnh viện!”

Giang Cẩm Dục mím môi, vẫn không yên tâm, kiên nhẫn dỗ cô gái nhỏ: 

“Ngoan nào, con mèo này hôm nay mới mang về, đi tiêm một mũi vẫn an tâm hơn. Gửi địa chỉ cho anh nhé?”

Cố Kiều Kiều im lặng.

Một lúc lâu sau mới nói với giọng yếu ớt: “Vậy lát nữa em sẽ mặc kín mít đấy, Dục ca ca không được nhìn mặt em đâu!”

“Được được được! Anh không nhìn, nhất định không nhìn.”

Giang Cẩm Dục vui vẻ đáp lời, lập tức bật dậy khỏi sofa, cầm lấy chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài.

“Anh đi lấy xe ngay, Kiều Kiều ngoan ngoãn đợi anh đến nhé.”

Không ngờ lại có thể gặp cô gái nhỏ nhanh đến vậy!

Vui sướng đến mức muốn bay lên.jpg

Cố Kiều Kiều che miệng cười: “Dục ca ca đi đường cẩn thận nhé~ đừng chạy nhanh quá.”

Giang Cẩm Dục: “Ừm ừm, Kiều Kiều đợi anh!”

“Vâng~”

Hai người kết thúc cuộc gọi, Cố Kiều Kiều gửi định vị cho Giang Cẩm Dục.

Huấn luyện viên đội T.Y thấy anh hớt hải chạy ra ngoài, tiện miệng hỏi: “Giang tổng, anh đi đâu vậy?”

Giang Cẩm Dục cười rạng rỡ: “Đến bệnh viện.”

Huấn luyện viên: “………?”

Đến bệnh viện mà cũng vui đến mức này sao? Cười tươi như hoa thế kia?

Không hiểu nổi, bảo sao người ta là ông chủ còn mình chỉ là kẻ làm thuê.

Cố Kiều Kiều tắt cuộc gọi thoại, nhìn mấy vết cào trên tay, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Cô mở camera chụp lại bàn tay bị thương, đăng lên vòng bạn bè.

Chú thích: [Món quà đầu tiên mà Đại Bạch Bạch tặng vào ngày đầu đến~]

Cố Kiều Kiều nửa nằm trên sofa, tay giơ lên, điện thoại chụp được bàn tay trắng mịn như ngọc của cô, còn chụp cả đôi chân hơi cong lại.

Đôi chân ấy trắng trẻo mềm mại, làn da mịn màng, không quá gầy nhưng lại khiến người ta nhìn vào không nhịn được muốn chạm thử xem cảm giác thế nào.

Chế độ hiển thị vẫn là nhóm [Đào đào đào trong ao nhỏ xíu], hiện tại nhóm này đã có ba người.

Mới thêm Thẩm Cận Dịch.

Đăng xong, Cố Kiều Kiều ung dung đứng dậy quay về phòng ngủ thay đồ.

Quần áo đặt mua online của cô đã về hết rồi, nhưng hôm nay cô không định mặc mấy bộ đó.

Hôm nay, cô vẫn phải là một cô gái nhỏ đáng thương.

Cố Kiều Kiều chọn một bộ đồ thể thao màu xám cũ để mặc, áo dài tay và quần dài che kín toàn thân, không để lộ dáng người.

Cô tắt máy lạnh, giữ cơ thể hơi nóng lên nhưng không đến mức đổ mồ hôi.

Giang Cẩm Dục: [Kiều Kiều, anh đến dưới lầu rồi.]

Cố Kiều Kiều: [Vâng, em xuống ngay đây.]

Cô từ tốn đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, khóa cửa rồi xuống thang máy.

Giang Cẩm Dục soi gương nhìn lại mình, ừm, khá bảnh trai.

Anh có phần hồi hộp, ánh mắt chăm chú dõi về phía lối ra hành lang.

Một lúc sau, anh thấy một cô gái nhỏ mặc đồ thể thao màu xám đi ra.

Trời đã tối rồi, cô còn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.

Giang Cẩm Dục theo bản năng đoán đó là Cố Kiều Kiều, liền xuống xe vẫy tay về phía cô.

“Kiều Kiều?” Anh gọi thử một tiếng.

Cố Kiều Kiều nghe tiếng quay lại, thấy một người đàn ông cao khoảng 1m88 đang đứng cạnh chiếc Porsche Cayenne màu đen vẫy tay với cô.

Anh mặc một chiếc sơ mi đen, dáng người cực chuẩn: vai rộng, eo thon, chân dài.

Khuôn mặt cũng vô cùng tuấn tú, như công tử bước ra từ tiểu thuyết.

Cố Kiều Kiều nhìn vào đôi mắt mỉm cười của anh, không nhịn được cúi đầu.

Cô ngại ngùng bước lại gần, do dự hỏi: “Dục ca ca?”

Giọng cô rất nhỏ, còn hơi run, nghe có vẻ rụt rè.

Giang Cẩm Dục cười mắt cong cong: “Trên mạng đâu có nhát thế, sao gặp mặt lại biến thành chim cút rồi?”

Cố Kiều Kiều cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, cái đầu nhỏ rủ xuống trông thật tội nghiệp.

Giang Cẩm Dục bật cười, mở cửa xe cho cô: “Lên xe đi, anh đưa em đến bệnh viện trước.”

Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn lên xe, ngồi im không nhúc nhích.

“Hử?”

Giang Cẩm Dục lên xe, thắt dây an toàn, nhìn cô vẫn ngồi ngoan, thậm chí không dám thở mạnh: “Kiều Kiều, cần anh giúp thắt dây an toàn không?”

Ngốc nghếch thật, đáng yêu quá, muốn...

Cố Kiều Kiều quay đầu nhìn anh, đôi mắt to lộ ra hơi mở to, trông có vẻ ngơ ngác.

“Em… em lần đầu ngồi ghế trước, quên mất…”

Vừa nói vừa lúng túng tìm cách thắt dây an toàn, nhưng tay run quá, không thắt được.

“Để anh.”

Giang Cẩm Dục lập tức cúi người lại gần, vừa vặn thấy đôi mắt hồ ly kia lại trừng lên, y hệt con thú nhỏ bị giật mình.

Anh bật cười khẽ, mắt cong cong.

Không gian trong xe nhỏ, hai người ở rất gần nhau, gần đến mức Cố Kiều Kiều cảm nhận được lồng ngực anh rung lên khi cười, gần đến mức Giang Cẩm Dục có thể thấy rõ lông mi dài của cô đang run rẩy.

Gần đến mức anh có thể ngửi thấy hương thơm trên người cô.

Giang Cẩm Dục chậm rãi thắt dây an toàn cho cô, vừa ghé sát tai cô hỏi: “Kiều Kiều dùng nước hoa gì thế?”

“Thơm thật.”

Chương 63: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 12

Cảm nhận được hơi thở của Giang Cẩm Dục phả lên tai, Cố Kiều Kiều co rụt đầu lại, vành tai đỏ bừng lên.

“Không… không xịt nước hoa đâu…”

Cô gái nhỏ giọng lí nhí, còn không nhịn được trợn mắt nhìn anh một cái, đôi mắt hoe đỏ: “Đừng lại gần em như vậy!”

“Ha ha ha.” Giang Cẩm Dục không nhịn được, để lộ tám chiếc răng trắng rồi bật cười thành tiếng.

Nhìn thấy cô gái nhỏ sắp khóc rồi, dù có đáng yêu cũng không thể trêu thêm nữa.

Giang Cẩm Dục ngoan ngoãn giúp cô thắt dây an toàn, khởi động xe, lúc này anh mới nhận ra hơi thở của cô cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Cố Kiều Kiều lấy hết can đảm lén liếc nhìn người đàn ông đang lái xe, cô phát hiện khuôn mặt nghiêng của anh còn đẹp hơn khi nhìn chính diện.

“Kiều Kiều, em hài lòng với vẻ ngoài của anh không?” Nhân lúc đèn đỏ, Giang Cẩm Dục quay đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.

Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu khen: “Dục ca ca đẹp trai lắm.”

Giang Cẩm Dục lại bật cười lần nữa.

Nơi Cố Kiều Kiều sống cách bệnh viện không xa, căn nhà này là bà nội cô giúp tìm, gần đại học Hải Thành và cũng rất gần bệnh viện, là để đề phòng khi trái tim bẩm sinh yếu ớt của cô xảy ra sự cố thì có thể nhanh chóng đến bệnh viện kịp thời.

Thuốc cô uống mỗi ngày cũng được kê ở bệnh viện này, nửa tháng tới khám một lần.

Vì thế, gần như bác sĩ khoa tim mạch nào ở đây cũng nhận ra cô.

Tới bệnh viện, Giang Cẩm Dục đưa cô đi đăng ký khám cấp cứu: “Kiều Kiều, chứng minh nhân dân đâu? Em ngồi đây, để anh đi lấy số.”

Cố Kiều Kiều nhỏ giọng nói: “Em làm mất chứng minh rồi, đang làm lại.”

Không có giấy tờ tùy thân, Cố Kiều Kiều phải tự ra quầy điền thông tin để lấy số.

Trong lúc hai người đang xếp hàng, một bác sĩ đi ngang qua liếc thấy liền ngạc nhiên hỏi: “Cô bé, cháu thấy tim không khỏe à? Sao lại khám cấp cứu?”

Ông nhớ cô gái này thường đến lấy thuốc – là bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh.

Chỉ hỏi một câu là vì lo lắng cô có chuyện đột ngột xảy ra.

Cố Kiều Kiều vội vàng lắc đầu: “Chào Bác sĩ Tạ, cháu bị mèo cào nên tới tiêm phòng thôi ạ.”

“Ồ.” Bác sĩ Tạ nghe ra cô đang căng thẳng, lại liếc nhìn Giang Cẩm Dục đang ở bên cạnh cô, gật đầu rồi rời đi.

Giang Cẩm Dục hơi nhíu mày, tại sao bác sĩ ở đây lại quen biết Kiều Kiều? Còn trực tiếp hỏi có phải tim không khỏe?

“Kiều Kiều, em quen bác sĩ đó à?”

Cố Kiều Kiều gật đầu, nhưng không muốn giải thích thêm.

Cô không muốn anh biết cô là người không khỏe mạnh.

Giang Cẩm Dục cũng không hỏi thêm, nhưng âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Sau khi lấy số xong, khu khám cấp cứu có phòng riêng, lại không đông người, nên bác sĩ nhanh chóng kê đơn và chỉ định tiêm ngừa.

Phòng tiêm ở tầng hai, Cố Kiều Kiều đi rất chậm.

Giang Cẩm Dục hỏi: “Sao thế? Em sợ tiêm à?”

“Vâng ạ, em không muốn bị tiêm đâu…”

Giang Cẩm Dục không nhịn được, vươn tay qua chiếc mũ lưỡi trai xoa đầu cô: “Đừng sợ, lát nữa anh sẽ đi cùng em, được chưa?”

Cố Kiều Kiều ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, trong mắt dần hiện rõ sự dựa dẫm.

Tới lượt tiêm, y tá bảo cô kéo khóa áo xuống một chút, phải lộ cả vai.

Cố Kiều Kiều ngượng ngùng liếc nhìn Giang Cẩm Dục, xấu hổ kéo áo xuống, để lộ xương quai xanh thanh tú, bờ vai tròn trịa và…

Chiếc áo ngực ren màu tím nhạt bên dưới xương quai xanh, cùng khe ngực thấp thoáng hiện ra.

Giang Cẩm Dục vô tình nhìn thấy rồi lập tức quay đi, nhưng màu tím ấy như khắc sâu trong đầu, không cách nào xóa bỏ.

Anh bất giác nhớ tới một câu hát:

“Em gái bảo màu tím rất có hương vị riêng…”

Chết tiệt! Anh đang nghĩ cái gì thế này!

Giang Cẩm Dục hoàn hồn, thấy Cố Kiều Kiều sợ hãi nhắm mắt lại, anh vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Không sao, không sao.” Anh khẽ an ủi.

Cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực Giang Cẩm Dục, Cố Kiều Kiều không còn sợ hãi nữa.

Tiêm xong, Giang Cẩm Dục giúp cô kéo lại áo. Khi Cố Kiều Kiều nhìn anh, trong mắt đã hiện rõ sự dựa dẫm nhiều hơn nữa.

Suốt hai mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được có người dành tình cảm cho mình.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được nhịp tim ổn định của người khác.

Trái tim khô cằn của cô lần đầu tiên được tưới mát bởi yêu thương.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Cô muốn được yêu.

Cô muốn rất, rất, rất nhiều tình yêu.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments