Chương 860: Giấc mơ lặp lại
Thẩm Phi không rõ đã xảy ra chuyện gì, đứng bên bàn, vẻ mặt lúng túng. Phải đến khi Thẩm Mặc đi đến giúp anh bày bát đũa, anh mới có cơ hội khẽ hỏi một câu:
“Sau khi em rời đi, ở nhà đã xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Mặc đáp: “Không có gì.”
Thẩm Phi: “…”
Bầu không khí kỳ lạ cũng không kéo dài lâu. Khi bạn bè và người thân của nhà họ Thẩm lần lượt kéo đến, trong nhà lại trở nên náo nhiệt.
Trong lúc đó, thầy Thừa cũng quay lại Nhà búp bê một chuyến, mang theo gà nướng và canh gà đã hầm xong. Nhờ vậy mà không khí bữa tiệc lại càng rôm rả hơn.
Thức ăn ngon, rượu hảo hạng, chủ khách cùng vui.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, trời đã về đêm, gần tám giờ.
Ba Thẩm không cố giữ họ lại, chắc cũng hiểu trong lòng Bạch Ấu Vi vẫn còn nhiều suy nghĩ cần yên tĩnh để nghiền ngẫm.
Mọi người cùng trở về trụ sở chính.
Tầng một của tòa nhà vẫn còn đang tổ chức tiệc tối, chưa ai giải tán. Đám thanh niên thì hát hò nhảy nhót, không khí náo nhiệt chẳng khác gì lễ hội Tết. Đàm Tiếu vui vẻ hòa mình vào đám đông, ở lại tầng một tiếp tục quẩy.
Thầy Thừa và Phan Tiểu Tân thì như thường lệ quay về Nhà búp bê nghỉ ngơi.
Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đi đến khu y tế.
Ban đầu họ định đến thăm Trần Huệ, tiện thể hỏi tình hình mê cung, nhưng Trần Huệ vẫn đang mê man chưa tỉnh.
Nghe nói khi được đưa đến khu y tế, cô ấy đã bị mất nước nghiêm trọng, suy dinh dưỡng trầm trọng, vừa được truyền dịch thì đã ngủ thiếp đi và chưa tỉnh lại kể từ đó.
Bác sĩ nói, tình trạng của Trần Huệ là do quá lâu không được nghỉ ngơi. Chỉ cần cô ấy ngủ ngon một giấc là có thể hồi phục lại.
Leonid đang ở trong phòng bệnh trông cô. Khi thấy Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đến, ông chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
— Vì ngôn ngữ khác nhau, họ không thể trao đổi thông tin với Leonid được.
Khi hai người chuẩn bị rời đi, họ lại được biết Đỗ Lai cũng đã được đưa vào khu y tế, tình trạng không khác Trần Huệ là mấy, cũng đang mê man bất tỉnh.
Xem ra, anh ta đã cố gắng gượng tinh thần, nói hết tất cả những gì muốn nói với Bạch Ấu Vi, sau đó mới đến khu y tế để tiếp nhận điều trị.
Bạch Ấu Vi trong lòng có chút cảm khái — người như Đỗ Lai tuy lạnh nhạt, nhưng đối với Phó Diệu Tuyết thì lại thật lòng sâu đậm.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc lại đến khu y tế để gặp Trần Huệ.
Nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh.
Không biết khi nào cô mới thức dậy, Bạch Ấu Vi quyết định ở lại chờ. Thế là cô cứ đợi mãi, cho đến tận trưa, hơn 12 giờ thì Trần Huệ cuối cùng cũng dần tỉnh lại.
Bác sĩ canh giờ rất kỹ — Trần Huệ đã ngủ đến mười tám tiếng, vậy mà lúc tỉnh dậy vẫn có vẻ như chưa ngủ đủ.
Cô ấy mở mắt, nhìn thấy bác sĩ, thấy Leonid, lại thấy cả Bạch Ấu Vi, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác, cuối cùng vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết đang rơi lất phất.
“…Tôi ra được rồi sao…” – Trần Huệ lẩm bẩm trong mê man – “Tôi vẫn đang trong mơ à…”
“Cô ra rồi, đây không phải là mơ.” – Bạch Ấu Vi hơi cúi người, nhẹ giọng hỏi:
“Trần Huệ, trong mê cung số 1, cô đã gặp phải chuyện gì vậy? Đỗ Lai nói đó là một giấc mơ lặp đi lặp lại. Làm thế nào cô phá vỡ được giấc mơ để trở về thực tại?”
Trần Huệ ngẩn ra thật lâu, vì quá mệt nên phản ứng của cô rất chậm.
“Đúng… là giấc mơ…” – cô đáp chậm rãi:
“Tôi mơ thấy mình quay lại trường học, có thầy Đồ, có Trương Thiên Dương, còn có Liêu Tĩnh Tĩnh, Lâm Tử Hàng… tất cả mọi người đều có mặt…”
Bạch Ấu Vi hỏi: “Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Huệ cố gắng hồi tưởng lại:
“…Bọn tôi đang học, thầy Đồ bảo tôi phát đề kiểm tra, Trương Thiên Dương được 112 điểm… cậu ta lại đứng nhất, tôi kém cậu ta đúng một điểm. Câu đó vốn dĩ tôi không nên làm sai… Nếu không sai câu đó thì tốt rồi. Tôi rất hối hận… Sau đó, thầy Đồ bắt đầu giảng bài…”
Bạch Ấu Vi không khỏi nhíu mày — giấc mơ này… chi tiết quá mức chân thật.
Trần Huệ nhắm mắt lại, yếu ớt nói:
“…Đáng sợ thật… tôi cứ nghĩ trò chơi búp bê chỉ là một cơn ác mộng… vì áp lực thi cử quá lớn nên mới mơ như vậy. Tôi vẫn tin rằng ngoài đời, trường học vẫn còn, thầy cô và bạn học vẫn còn ở đó…”
0 comments