Chương 64: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 13
Giang Cẩm Dục lơ mơ mở cửa căn hộ áp mái của mình, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Nhanh…
Quá nhanh…
Tiến độ này quá nhanh rồi.
Anh đánh rừng bao năm mà chưa từng gặp tiết tấu nào nhanh đến mức này.
Người đứng sau anh là Cố Kiều Kiều.
Đúng vậy, anh đã đưa cô ấy về nhà.
Nghĩ đến việc Cố Kiều Kiều vừa tiêm xong, ban đầu cậu định đưa cô ấy về nhà, không ngờ lại nghe cô ấy nói tối nay không muốn về.
Không muốn ở một mình.
Đều là người trưởng thành, tuy Giang Cẩm Dục chưa từng có kinh nghiệm, nhưng cũng hiểu ý cô là gì.
Anh thậm chí không nhớ rõ mình đã nói gì, chỉ nhớ lúc đó đã lơ mơ đưa Cố Kiều Kiều về nhà.
Giờ đầu óc đã tỉnh táo, Giang Cẩm Dục mở cửa phòng khách cho Cố Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, anh thấy chuyện giữa tụi mình tiến triển hơi nhanh. Anh thích em, muốn yêu đương với em, cũng muốn cùng em làm những chuyện mà người yêu nhau vẫn làm…”
Giang Cẩm Dục nghiêm túc nói: “Nhưng tụi mình từ từ được không?”
Cố Kiều Kiều cúi đầu, vai run run, không nói lời nào.
Giang Cẩm Dục thấy tim mình thắt lại, đưa tay nâng khuôn mặt cô dưới lớp khẩu trang, quả nhiên thấy hốc mắt cô đỏ hoe.
Nước mắt lưng tròng.
Thở dài, Giang Cẩm Dục xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Kiều Kiều không muốn từ từ à?”
Cố Kiều Kiều lùi lại một bước, tránh khỏi tay anh.
“Anh cũng thấy em xấu đúng không!”
“Anh cũng không hứng thú với đồ xấu xí chứ gì!”
Cố Kiều Kiều giống như một con thú nhỏ bị thương, rít lên khe khẽ, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Giọng cô chợt hạ thấp: “Em cứ tưởng anh không giống những người khác… Thôi, là do em tự đa tình, anh cũng nghĩ em không biết tự yêu bản thân, đúng không?”
“Xin lỗi, làm phiền rồi, em đi ngay.”
Cố Kiều Kiều quay người, định đi ra ngoài.
Giang Cẩm Dục càng thêm xót xa. Rốt cuộc cô gái nhỏ này đã trải qua bao nhiêu chuyện không hay…
Anh lập tức nắm tay cô kéo vào lòng, tháo chiếc mũ lưỡi trai của cô xuống.
“Kiều Kiều, anh thích em.”
“Những điều em muốn, anh đều sẽ cho em!”
Giang Cẩm Dục bế Cố Kiều Kiều đặt lên giường, hôn lên môi cô qua lớp khẩu trang.
Cậu đã hứa với cô sẽ không nhìn mặt cô.
Nụ hôn dần dần đi xuống, Giang Cẩm Dục như kẻ đang hành lễ nâng niu cởi từng chiếc cúc áo.
Khung cảnh trước mắt khiến anh nghẹn thở, tim như chậm một nhịp.
Trắng mịn, hoàn hảo, mềm mại.
Cảm nhận được cơ thể Cố Kiều Kiều căng cứng, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ từ từ.”
Nói rồi, anh cúi đầu xuống.
Không bao lâu sau, Cố Kiều Kiều đã không kiềm được phát ra âm thanh mềm mại, ngọt ngào như tê dại thấm vào tận xương.
Giang Cẩm Dục cũng không nhịn được nữa, anh hạ quyết tâm nuốt lấy tiếng rên đau đớn của cô.
Nóng bỏng cuộn trào.
‘First Blood!’ (này là ý nghĩ của chị Kiều nhà ta nha :v)
…
Một lúc lâu sau, giọng Cố Kiều Kiều cũng đã khàn đặc, cô dùng cánh tay trắng nõn đẩy Giang Cẩm Dục.
“Không được nữa…”
Giang Cẩm Dục cười khẽ đầy thỏa mãn: “Lúc nãy không phải còn giận anh à, giờ cho em rồi lại không muốn, hửm?”
Cố Kiều Kiều lườm anh vô lực, nhưng đôi mắt ươn ướt đỏ hoe lại như đang quyến rũ người ta.
“Dục ca ca, anh xấu tính quá!”
Giang Cẩm Dục cười hề hề, lười biếng nói: “Còn xấu tính hơn nữa đấy.”
May là anh đẹp trai, nếu không câu này đi kèm với nụ cười này thì đúng là dâm đãng.
Âm thanh trong phòng ngủ lại vang lên lần nữa.
Mãi đến nửa đêm mới yên tĩnh trở lại.
Cố Kiều Kiều cảm thấy khó chịu nơi tim, nhìn Giang Cẩm Dục đang ngủ say, cô lặng lẽ dậy mặc quần áo, để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Cô bước ra khỏi nhà Giang Cẩm Dục, nhìn thang máy đang lên, nhếch môi, tháo khẩu trang ném vào thùng rác.
Mái tóc dài như tảo biển, gương mặt xinh đẹp tái nhợt pha chút ửng đỏ, Cố Kiều Kiều lúc này trông chẳng khác nào yêu nữ lang thang giữa đêm.
Cô nhìn thang máy đang lên, thầm đếm trong lòng.
Cùng với tiếng “đinh” của thang máy, Cố Kiều Kiều bước lên hai bước, cơ thể mềm nhũn sắp ngã xuống đất.
Châu Khanh Diễn đang xoa huyệt thái dương vì hơi choáng, vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy một bóng người sắp ngã xuống.
Anh theo phản xạ lao tới đỡ lấy cô.
Anh cúi đầu kiểm tra tình hình, khi thấy đó là một cô gái, cả người Châu Khanh Diễn cứng đờ.
Bản năng muốn buông ra, nhưng khi thấy đôi môi tím tái và lông mày nhíu chặt của cô, anh lại do dự.
Anh mắc chứng sợ phụ nữ.
Gần gũi một cô gái như vậy là lần đầu tiên.
Nhưng kỳ lạ thay, cơ thể anh lại không hề bài xích.
Châu Khanh Diễn cụp mắt, bế cô gái bất tỉnh xuống thang máy.
Tình trạng của cô không ổn, gọi 115 sẽ chậm hơn so với việc anh tự lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Đường phố lúc rạng sáng hầu như không có xe, Châu Khanh Diễn lái xe như bay đến bệnh viện.
Bác sĩ ở phòng cấp cứu vội vàng sắp xếp giường bệnh để anh đặt Cố Kiều Kiều xuống, rồi lập tức đuổi anh ra ngoài.
Đứng trước cửa phòng cấp cứu, huyệt thái dương của Châu Khanh Diễn càng thêm đau.
Anh nhắm mắt dựa vào tường, nhưng chỉ cần nhắm mắt là lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt kia.
Một lúc sau, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra.
“May là đưa đến kịp, bệnh nhân không sao lớn, trễ chút nữa thì rắc rối rồi. Nhưng bệnh nhân bị bệnh tim bẩm sinh, cơ thể không chịu được quá nhiều mệt mỏi.” Bác sĩ liếc anh một cái đầy ý tứ rồi nói thêm: “Chuyện phòng the cũng cần tiết chế.”
Châu Khanh Diễn gật đầu lạnh lùng, không tỏ vẻ bất ngờ chút nào.
“Bệnh nhân cần ở lại theo dõi một đêm, không có gì thì mai có thể xuất viện. Cậu đi đóng viện phí đi.”
Châu Khanh Diễn đi theo y tá đóng tiền, làm thủ tục xong mới quay lại giường bệnh.
Anh đứng nhìn khuôn mặt cô gái từ trên cao, lúc này trông cô không còn khó chịu nữa, lông mày đã giãn ra.
Sắc mặt cũng khá hơn, đỏ ửng nhạt đi, lúc này nhìn cô như một thiên sứ đang ngủ say.
Châu Khanh Diễn nhớ đến lời bác sĩ vừa nói, dù là người lạnh lùng như anh cũng cảm thấy xao động.
Chính anh đã cứu mạng cô.
Nếu không, cô gái như thiên sứ này đã không còn nữa.
Nhìn dấu vết đỏ trên cổ và xương quai xanh của cô, trong lòng Châu Khanh Diễn bỗng nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ.
Nhận ra ý nghĩ đó, toàn thân anh lạnh đi, dặn dò y tá vài câu rồi rời khỏi bệnh viện.
Sau khi anh đi, Cố Kiều Kiều mở mắt.
Cô mỉm cười. Muốn khiến một người lạnh lùng như băng ghi nhớ mình, phải phá vỡ nguyên tắc của anh ta, để lại một ấn tượng sâu sắc.
Đêm dài đã mệt mỏi, Cố Kiều Kiều không thèm để ý đến chiếc điện thoại đầy thông báo nhỏ, mỉm cười thiếp đi.
Chương 65: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 14
Giang Cẩm Dục tỉnh dậy với nụ cười trên môi, gương mặt anh vẫn mang theo nét dịu dàng cưng chiều, gọi một tiếng: “Kiều Kiều?”
Anh tưởng mở mắt ra sẽ thấy cô gái nhỏ vẫn đang ngủ bên cạnh, ai ngờ phía bên kia chăn gối chỉ là khoảng không lạnh lẽo.
Nụ cười trên mặt Giang Cẩm Dục lập tức biến mất, anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng, rồi nhìn thấy một tờ giấy đặt trên tủ đầu giường.
[Cảm ơn Dục ca ca vì tình yêu của anh, nhưng em không tốt, em không xứng với anh. — Kiều Kiều lưu bút.]
Nụ cười trên mặt Giang Cẩm Dục đông cứng lại.
Rõ ràng tối qua vẫn ổn, sao mới một đêm đã thay đổi?
Là anh làm chưa đủ tốt sao?
Giang Cẩm Dục bực bội vò tóc, bước xuống giường tìm điện thoại nhắn tin cho Cố Kiều Kiều.
Anh chuyển khoản 5.200 tệ, ghi chú:
[Bảo bối Kiều Kiều, có phải tối qua anh làm em không hài lòng không?]
Lại chuyển khoản 5.200 tệ, ghi chú:
[Bảo bối Kiều Kiều, anh chưa có kinh nghiệm, nhưng anh rất thông minh, lần sau nhất định sẽ khiến em hài lòng.]
Chuyển khoản 5.200 tệ:
[Bảo bối Kiều Kiều, em về nhà rồi à?]
Chuyển khoản 5.200 tệ:
[Bảo bối Kiều Kiều, em muốn ăn gì để anh đặt cho nhé?]
Chuyển khoản 5.200 tệ:
[Bảo bối Kiều Kiều, để ý đến anh một chút được không?]
Chuyển khoản 5.200 tệ:
[Bảo bối Kiều Kiều, đừng ngó lơ anh nữa, mèo con khóc đây jpg.]
Mấy tin nhắn như rơi vào biển sâu không đáy, Giang Cẩm Dục càng lúc càng u sầu, chán chường.
Anh chợt nhớ ra Cố Kiều Kiều chưa từng nói thích anh, mối quan hệ của hai người dường như chỉ có mình anh là người hết lòng.
Càng nghĩ càng thấy đắng.
Thậm chí, trong lòng anh bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ u tối.
Ngay lúc anh sắp rơi vào bóng tối, một tiếng “đinh đông” vang lên — điện thoại báo có tin nhắn.
Giang Cẩm Dục mắt sáng rỡ — là tin nhắn của Kiều Kiều.
Kiều Kiều: [Dục ca ca, tối qua mệt quá… Em ngủ thêm một chút được không?]
Giang Cẩm Dục lập tức nở nụ cười tươi rói, bao nhiêu ý nghĩ đen tối đều tan biến.
Giang Cẩm Dục: [Được rồi bảo bối, em cứ ngủ đi, anh không làm phiền nữa.]
Giang Cẩm Dục: [Mèo ngoan jpg.]
Cố Kiều Kiều bên kia gửi lại một cái ảnh động “xoa đầu jpg”.
Giang Cẩm Dục cười ngu ngơ.
888 âm thầm than vãn: Một đứa trẻ ngoan như thế, sao lại trở thành người mê tình như vậy chứ?
888 vẫn luôn âm thầm theo dõi tình hình của Cố Kiều Kiều, tuy ký chủ không cho nó lộ diện, nhưng nó lo lắng quá rồi.
Chủ nhân ban đầu của thế giới này tâm lý vặn vẹo, chưa hình thành thế giới quan đúng đắn, lại vô cùng thiếu thốn tình cảm. Nó rất sợ ký chủ nhập vai quá sâu rồi bị ảnh hưởng.
Nhưng 888 cũng chẳng dám tự ý xuất hiện, chỉ dám lặng lẽ quan sát. Nếu thấy tình hình không ổn, sẽ lập tức kéo ký chủ rời khỏi thế giới này!
Lúc này Cố Kiều Kiều không biết gì về suy nghĩ của 888, cô đã làm xong thủ tục xuất viện, tiện thể hỏi được số điện thoại của người đã cứu mình tối qua từ y tá.
Chu Khanh Diễn khi thanh toán đã để lại số của anh.
Cố Kiều Kiều lưu số anh lại, tìm thấy trên WeChat, thấy ảnh đại diện lại là một bức ảnh phong cảnh — kiểu mà chỉ người lớn tuổi mới dùng.
Khi gửi lời mời, cô ghi chú:
[Cảm ơn anh đã cứu mạng, làm phiền anh chấp nhận kết bạn để em chuyển tiền cho.]
Trên WeChat có rất nhiều dấu chấm đỏ, cô chỉ trả lời hai tin nhắn của Giang Cẩm Dục.
Những thứ dễ dàng có được thì người ta sẽ không biết trân trọng, nhưng nếu vừa có được mà lại như không có được, thì chỉ khiến người ta càng khao khát.
Ngồi lên xe taxi về nhà, cô mới mở ra xem loạt tin nhắn chưa đọc.
Lục Lý Từ:
[Em bị mèo cào à?]
[Đã sát trùng chưa?]
[Kiều Kiều?]
[Nhớ đi tiêm phòng.]
Những tin này là sau khi cô đăng story tối qua, đến tận hơn 9 giờ anh lại nhắn thêm:
[Kiều Kiều không vui à? Vậy ngủ sớm nhé.]
[Chúc ngủ ngon.]
Rồi một tiếng trước lại nhắn tiếp:
[Kiều Kiều, chào buổi sáng.]
[Em dậy chưa? Hôm nay thời tiết đẹp lắm.]
Cố Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trời nắng đẹp, quả thực thời tiết rất tốt.
Cô chụp bầu trời qua cửa kính gửi cho Lục Lý Từ:
[Từ ca ca, chào buổi sáng.]
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
Lục Lý Từ: [Chào buổi sáng, Kiều Kiều vừa mới dậy à?]
Cố Kiều Kiều: [Ừ, đúng vậy.]
Lục Lý Từ: [Hôm nay là cuối tuần, có muốn ra ngoài chơi không?]
Cố Kiều Kiều đoán người nhắn tin tuyệt đối không phải là Lục Lý Từ, hoặc ít nhất không phải chủ ý của anh.
Cô chậm rãi trả lời một chữ:
[?]
Bên kia hiện liên tục “đang nhập văn bản”.
Cô quay lại trang tin nhắn, thấy Thẩm Cận Dịch và Cố Khê Văn cũng đều nhắn cho cô.
Cố Khê Văn: [Quà của Đại Bạch Bạch nhà em tặng đúng là đặc biệt thật.]
Cố Kiều Kiều: [Đúng thế.]
Tin nhắn của Thẩm Cận Dịch:
[Khi nào rảnh thì đưa mèo con đến cửa hàng thú cưng kiểm tra một chút, bình thường mèo sẽ không cào người.]
[Cũng là sơ suất bên phía cửa hàng. Lần sau đến, bọn anh tặng em mấy món đồ chơi cho mèo.]
Cố Kiều Kiều gõ rất nhanh, lướt ngón tay mấy cái đã nhắn xong:
[Không sao đâu, chắc là do Đại Bạch Bạch mới đến nơi ở mới nên chưa quen.]
[Chắc vài ngày nữa sẽ ổn.]
Thẩm Cận Dịch: [Tốt nhất vẫn nên đưa đến kiểm tra, xem nó cào người là do tâm trạng hay do cơ thể không khoẻ.]
Cố Kiều Kiều: [Được ạ, vậy em sẽ ghé chiều nay.]
Lúc này, Cố Khê Văn và Thẩm Cận Dịch — cả hai đang ngồi trên cùng một chiếc ghế dài, nghe thấy điện thoại rung đều lặng lẽ lấy máy ra, khẽ nghiêng người tránh ánh mắt đối phương, mỗi người nhìn màn hình riêng.
Lục Lý Thịnh nhìn hai người họ kỳ lạ: “Cả hai có bí mật gì đen tối trong điện thoại à? Xem điện thoại cũng phải lén lút thế cơ à?”
Thẩm Cận Dịch liếc nhìn Lục Lý Từ đang ôm điện thoại, lười biếng đáp: “Đúng là có chuyện không tiện nói thật.”
Anh vừa nói thế, Lục Lý Thịnh ngược lại không còn tò mò nữa, quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm cần câu cá.
Sáng sớm đã chạy ra câu cá, chỉ có bọn họ mới rảnh như vậy. Ai ngờ Cố Khê Văn lại đột nhiên nổi hứng kéo cả nhóm đến khu nghỉ dưỡng mới mở để câu cá.
Kết quả bốn người đi câu cá, ba người ôm điện thoại.
Lục Lý Thịnh nhún vai, tiếp tục xem Lục Lý Từ gõ rồi xoá, xoá rồi lại gõ tin nhắn, không nhịn được nữa lại lên tiếng chỉ đạo:
“Em gửi cho cô ấy vài bức ảnh phong cảnh ở đây, bảo là đang câu cá, hỏi cô ấy có muốn đến chơi không.”
Lục Lý Từ ngoan ngoãn làm theo, chụp một tấm hồ, chụp một tấm cần câu — đúng kiểu đàn ông chụp ảnh, phong cảnh đẹp mà chụp ra trông cũng bình thường.

0 comments