Chương 303: Ta và muội không giống nhau
Vong Sinh từng ra tay bóp cổ Diệp Tụng Tâm, nhưng trong lòng nàng ta, không có oán hận, chỉ có ghen tị.
Nàng ta ghen với một kẻ ngốc lại có được tư chất mà nàng ngày đêm mơ ước, một thân thể khỏe mạnh, cùng vận mệnh thuận buồm xuôi gió tựa như được ông trời đặc cách ưu ái.
Còn nàng, chẳng có gì cả. Những điều nàng ta muốn, chỉ có thể dựa vào chính mình mà đoạt lấy, giành lấy.
Dưới sự xúi giục của lòng đố kỵ, Vong Sinh trở thành mục tiêu tiếp theo của nàng ta.
Dạo gần đây, Bảo Hoa Tán Nhân vẫn ở lại chủ phong, phụ giúp Chưởng môn Ngũ Tang luyện đan, không có thời gian quan tâm đến Vong Sinh, bèn để hắn tự do hoạt động trong viện.
Kế hoạch ban đầu của Bảo Hoa Tán Nhân là giam Vong Sinh trong phòng, để phòng hắn ra ngoài gây chuyện, nhưng không hiểu vì cớ gì, chỉ cần bước vào không gian chật hẹp tối tăm, Vong Sinh liền trở nên mất kiểm soát, tâm trí rối loạn, như thể phát điên.
Không còn cách nào khác, Bảo Hoa Tán Nhân đành phải để hắn ở trong viện, thỉnh thoảng liếc mắt trông chừng một chút.
May thay, Vong Sinh vốn tính tình an tĩnh, không thích gây rối, một mình trong viện cũng có thể chơi đùa rất vui vẻ.
Thế là Bảo Hoa Tán Nhân cũng dần buông lỏng sự trông nom, dốc toàn tâm toàn ý vào việc luyện đan. Chính điều này đã để cho Diệp Tụng Tâm thừa cơ hành động.
Chỉ là, nàng ta vẫn đánh giá thấp độ khó khi tiếp cận một kẻ ngốc.
Dù nàng ta có ra sức lấy lòng, Vong Sinh vẫn coi nàng ta như không khí, đến cả một ánh mắt cũng không buồn ban cho.
Kỳ thực, Diệp Tụng Tâm cũng có cách khiến Vong Sinh sinh lòng hảo cảm với nàng, nhưng vấn đề ở chỗ nàng ta không thể tiến vào tiểu viện, mà Vong Sinh lại phớt lờ nàng hoàn toàn.
Dù trong bụng có đầy rẫy mưu kế, nàng ta cũng chẳng thể thi triển được.
Điều này khiến Diệp Tụng Tâm không khỏi ảo não.
Nhưng tính tình nàng đã sớm được tôi luyện trở nên kiên cường dưới bao lần đối mặt sinh tử.
Chỉ cần Vong Sinh còn chưa rời khỏi Ngũ Hành Đạo Tông, nàng ta sẽ không bỏ cuộc.
Ngoài chuyện đó ra, "túi máu" hiện tại của nàng cũng phải duy trì cho thật tốt.
Rời khỏi khách viện, nàng quay lại Độc Nguyệt Phong, chuẩn bị ít trái cây và điểm tâm mới lạ, rồi tới động phủ của Lam Tử Du để thăm hỏi.
Từ sau khi bại trận dưới tay Quyền Dã trước bao ánh mắt chứng kiến, Lam Tử Du vẫn luôn u sầu, ít khi ra ngoài, rúc trong động phủ, không chịu gặp người.
Tô Minh từng đến tìm mấy lần, nhưng hắn đều lạnh lùng từ chối. Chỉ có mỗi khi Diệp Tụng Tâm tới, hắn mới không đuổi nàng đi nhưng thái độ cũng chẳng nhiệt tình gì mấy.
Khi Diệp Tụng Tâm bước vào phòng, trước mắt là cảnh một nam tử ngồi bên cửa sổ, thần sắc ủ ê, trông chẳng khác nào oán phu nơi khuê phòng.
Biểu cảm mà nàng phải vất vả lắm mới điều chỉnh được, suýt chút nữa liền sụp đổ.
Từ lần luận bàn đó đã qua bao lâu rồi?
Ba tháng? Hay năm tháng?
Đối thủ của trận tỷ thí – Quyền Dã đã đi một chuyến bên ngoài, còn thức tỉnh được huyết mạch Thanh Long, vậy mà Lam Tử Du vẫn cứ ru rú trong phòng, tự trách tự thương?
Một nam nhân, lòng dạ còn hẹp hơn cả lỗ kim.
Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Tụng Tâm thật muốn hút cạn máu Lam Tử Du, để khỏi phải nhìn bộ dạng sống dở chết dở này nữa, đúng là làm người ta phát chán.
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào:
“Nhị sư huynh, hôm nay muội thấy linh quả do tông môn cung cấp vô cùng tươi mới, đặc biệt mang ít đến cho huynh nếm thử, mau lại đây ăn một chút đi.”
Vừa nói, nàng vừa lấy trái cây từ hộp ra, bày lên bàn.
Lam Tử Du liếc nhìn đĩa linh quả tươi ngon mọng nước, giọng nhạt nhòa:
“Tiểu sư muội, muội có lòng rồi.”
Nói rồi, hắn lại tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa sổ, xuất thần.
Ngọn lửa vừa được nàng cố gắng đè xuống lập tức lại bùng lên.
Nàng ta gắng gượng nuốt giận, dịu dàng nói:
“Nhị sư huynh, linh quả này ngon lắm đó, huynh nếm thử một miếng đi~”
Lam Tử Du lắc đầu.
Vẫn xuất thần.
Cứ như một pho tượng đất vỡ nát.
Diệp Tụng Tâm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nàng ta bất ngờ đứng bật dậy, hất tung đĩa linh quả trên bàn.
"Loảng xoảng!"
Chiếc khay bay khỏi bàn, va vào vách tường, linh quả văng đầy đất.
Ánh mắt chết lặng của Lam Tử Du rốt cuộc cũng thoáng hiện vài phần sinh khí, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Tụng Tâm, tựa hồ không thể tin nổi tiểu sư muội vốn dịu dàng ôn thuận lại có lúc phát hỏa như thế này.
Diệp Tụng Tâm chẳng nói chẳng rằng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lam Tử Du.
Hắn sẽ nói gì đây?
Hắn nhất định sẽ tức giận chứ? Có khi còn định ra tay đánh người?
Tức giận thì tốt! Tức giận nghĩa là vẫn còn có khí lực!
Điều dưỡng một chút, ắt sẽ lại đứng dậy được.
Lam Tử Du quả thực rất tức giận.
Chỉ là lửa giận ấy chỉ tồn tại chớp nhoáng trong vài hơi thở rồi nhanh chóng tắt ngấm.
Hắn buông xuôi mà nghĩ: ngay cả tiểu sư muội giờ cũng coi thường hắn, quả nhiên sự tồn tại của hắn không còn chút giá trị nào.
"Tiểu sư muội, ta không xứng ăn linh quả của muội. Muội cứ mang đi, cần gì phải nổi giận."
Diệp Tụng Tâm quả thực không tin nổi tai mình.
Lam Tử Du đang nói lời vớ vẩn gì vậy?
Tại sao hắn lại không nổi giận?
Đây còn là Lam Tử Du trước kia, kẻ kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu sao?
"Nhị sư huynh! Rốt cuộc huynh làm sao thế! Huynh còn nhớ thân phận của mình không? Huynh là Lam Tử Du! Là nhị sư huynh của Độc Nguyệt Phong! Là đệ tử thứ hai được Thanh Diễn chân nhân thu nhận! Huynh nhìn lại bộ dạng hiện giờ của mình đi, còn có chút phong thái nào của chân truyền đệ tử Hóa Thần kỳ nữa không? Tự tôn của huynh đâu? Phong cốt của huynh đâu? Đều ném đi đâu hết rồi!"
Diệp Tụng Tâm nóng lòng.
Nàng ta còn nóng lòng hơn cả Lam Tử Du.
Lam Tử Du không vực dậy, nàng sẽ chẳng còn khí vận để cướp đoạt.
Sao có thể chấp nhận chuyện đó!
Sau một hồi quát mắng, nàng ta hạ giọng, nhẹ nhàng khuyên bảo:
"Nhị sư huynh, muội hiểu tâm trạng của huynh. Là một người có thiên tư hơn người, thua trận đương nhiên khó chấp nhận. Nhưng có câu, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Luận đạo tỷ thí, có thua có thắng, vốn dĩ là chuyện rất đỗi bình thường. Trước kia muội cũng thường xuyên thua trước Ngu sư tỷ, huynh thật sự không cần ghi khắc trong lòng, chỉ khiến tâm càng thêm phiền muộn mà thôi."
"Ta và muội không giống nhau." Lam Tử Du hơi lấy lại tinh thần.
Gương mặt Diệp Tụng Tâm lập tức hiện vẻ nghi hoặc đúng lúc, trong lòng lại đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Muội và Ngu Chiêu luận đạo, mười phần thì chín thua, muội dĩ nhiên không cảm thấy gì. Nhưng ta và Quyền Dã luận đạo, hắn chưa từng thắng ta lấy một lần, thế mà lần này... Haiz, thôi vậy, có nói với muội, muội cũng chẳng thể đồng cảm được."
Chỉ sợ chỉ có Ngu Chiêu mới có thể hiểu được tâm trạng hắn lúc này.
Diệp Tụng Tâm không cười nổi nữa.
Lam Tử Du có ý gì?
Cái gì mà nàng mười trận thì chín thua nên không cảm thấy gì?
Là đang châm chọc nàng sao?
Trước kia nàng thua Ngu Chiêu, là để đổi lấy sự thương hại của bọn họ!
Đó gọi là kế sách!
Nếu nàng và Ngu Chiêu đường đường chính chính giao đấu một trận, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!
Đáng chết, Lam Tử Du!
Nàng thật không nên lo cho hắn!
Nên để mặc hắn tự sinh tự diệt mới phải!
Diệp Tụng Tâm trong lòng chửi rủa Lam Tử Du từ đầu đến chân một lượt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, liền đột ngột ném ra một quả lôi đình.
"Ngu Sư tỷ đã kết anh rồi, giờ tỷ ấy đã là tu sĩ Nguyên Anh, chờ tỷ ấy trở về Ngũ Hành Đạo Tông, liền có thể khai phong lập phủ, tự lập một mạch."
Diệp Tụng Tâm trơ mắt nhìn sắc mặt Lam Tử Du từ trắng chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ lại chuyển sang tím, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng khoái trá.
Hôm ấy, vì muốn lấy lòng Lam Tử Du, nàng đã bày ra một màn giả say long trời lở đất, vốn tưởng có thể hoàn toàn trói chặt Lam Tử Du vào thuyền của mình, không ngờ lại thu được một bí mật kinh thiên động địa.
Lam Tử Du – kẻ ngoài mặt thì vô cùng chán ghét Ngu Chiêu – lại thầm mến nàng từ lâu.
Buồn cười nhất chính là bản thân Lam Tử Du lại chẳng hề nhận ra, còn thường xuyên lấy việc trêu chọc Ngu Chiêu làm vui, từng bước đẩy nàng ra xa khỏi mình.
0 comments