Vo Tinh Dao Chuong 301

By Quyt Nho - tháng 6 09, 2025
Views

Chương 301: Chọc ai cũng được nhưng ngàn vạn lần đừng chọc vào Ngu Chiêu

Sau một loạt hành động, khi định thần nhìn lại, Thiên Phác Tử suýt nữa tức đến nổ phổi.

Trong chiếc lư hương hình hoa sen mà Ngu Chiêu ném ra, ngoại trừ ít tro tàn, hoàn toàn không có hương liệu đang cháy.

Hóa ra chỉ là một cái mồi nhử!

Mồi nhử?!

Thiên Phác Tử kinh hãi, ánh mắt lập tức quét về phía Ngu Chiêu.

Chỉ thấy nàng vẫn mang nụ cười nhàn nhạt bên môi, tay phải nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên mặt nước trong suốt của Phù Sinh Kính.

Mặt nước tức khắc ngưng kết, hóa thành một tấm gương phẳng lặng.

Ngón tay nàng lại nhẹ nhàng bật một cái.

Rắc rắc rắc—

Trong chuỗi âm thanh vỡ vụn liên hồi, tấm gương vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ như sao sa.

Thiên Phác Tử dù không hiểu nàng đang thi triển loại thủ đoạn gì, nhưng trong lòng lại sinh ra nỗi sợ hãi không tên.

Ngay lúc hắn đang lưỡng lự, định vứt bỏ tôn nghiêm của tu sĩ để xoay người bỏ chạy, nơi mi tâm Hoa Đồ đột nhiên mở ra con mắt thứ ba.

Một luồng ánh sáng màu đen phóng thẳng ra.

Luồng sáng ấy không nhắm vào Thiên Phác Tử và hai người kia, mà lại chiếu đúng lên những mảnh gương vỡ trong tay Ngu Chiêu.

Ánh sáng ban đầu bị phản chiếu qua những mảnh gương, lập tức phân tách thành vô số đạo quang, tựa như cơn mưa tên lao thẳng về phía ba người Thiên Phác Tử.

Cả ba kinh hãi thất sắc, vội vàng né tránh.

Nhưng những tia sáng đen như thể đã khai linh trí, đuổi theo sau bọn họ không buông.

Lão tổ Đồ gia là người yếu nhất trong ba tên, vì vậy là người đầu tiên bị luồng sáng đuổi kịp.

Hắn không rõ luồng sáng kia có uy lực thế nào, nhưng cũng không dám chủ quan. Liền ném ra mấy món pháp khí phòng ngự để cản trở.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Dưới ánh mắt khiếp đảm của hắn, những pháp khí kia chẳng trụ được nổi một nhịp thở liền bị ánh sáng xuyên thủng, nổ tung thành từng mảnh vụn.

Luồng sáng đen vẫn tiếp tục lao đến không hề suy giảm, trong chớp mắt đã phá vỡ linh tráo hộ thân bên ngoài cơ thể hắn, sắp xuyên thủng thân thể hắn thành tổ ong vò vẽ.

Lão tổ Đồ gia là kẻ quyết đoán, trong mắt chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Tay phải nắm chặt lấy cánh tay trái, mạnh mẽ giật một cái.

Cả cánh tay trái bị hắn sống sờ sờ xé rời khỏi người.

Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, giơ cánh tay ấy ra chắn trước người, quát lớn: 

“Nổ cho ta!”

Ầm!

Cánh tay kia liền nổ tung, hóa thành một đám huyết vụ (sương đỏ) đỏ như máu, bao phủ lấy toàn thân hắn.

Ngay sau đó, ánh sáng đen chiếu vào huyết vụ, liền bị ăn mòn hơn phân nửa.

Dẫu vậy, vẫn có một phần nhỏ luồng sáng đen xuyên qua huyết vụ, đánh trúng thân thể hắn.

Từ trong huyết vụ vang lên tiếng gào thảm thiết không ngừng.

Hai người còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Chiêu thức sống còn của Hoa Đồ chính là “tử quang” phóng ra từ con mắt thứ ba nơi mi tâm.

Chỉ là chiêu này tổn hao tinh khí thần quá lớn, nên trừ phi gặp phải hiểm cảnh, hắn rất hiếm khi sử dụng.

Hôm nay, những thao tác kỳ diệu của Ngu Chiêu đã mở ra cho Hoa Đồ một cánh cửa mới, khiến hắn bỗng nhận ra—thì ra cùng một loại công kích cũng có thể biến hóa ra nhiều cách thức khác nhau.

Dĩ nhiên, hắn cũng hiểu rõ, không phải ai cũng có thể phối hợp hoàn hảo với hắn như Ngu Chiêu đã làm.

Nhưng sự khai sáng mà nàng mang đến, đủ để khiến hắn ghi nhớ suốt đời.

Trong lúc mấy đệ tử của Thái Bạch Thư Viện giải quyết xong đám lâu la của Thiên Khiển, chiến cuộc bên này cũng đã gần đến hồi kết.

Tên Nguyên anh lão quái không rõ danh tính kia bị những luồng tử quang vây khốn, thân thể bị bắn thủng đến mức chẳng khác gì cái sàng, ngay cả nguyên anh cũng không thoát ra được, đã bỏ mạng tại chỗ.

Lão tổ Đồ gia và Thiên Phác Tử khá hơn đôi chút, nhưng cũng bị trọng thương nghiêm trọng.

Một kẻ thì mất đi cánh tay trái, nửa người đã bị đánh nát; kẻ còn lại tuy còn nguyên vẹn, nhưng sắc mặt trắng bệch như quỷ, thân thể gầy yếu khô quắt như cọng rơm, chỉ sợ một trận gió cũng đủ thổi bay.

"Ngu Chiêu, kỳ thực mọi chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, ta vốn không có ý đối địch với ngươi…"

Từng chứng kiến thủ đoạn của Ngu Chiêu, Thiên Phác Tử nay đã hoàn toàn đánh mất dũng khí đối đầu với nàng, trong lòng chỉ còn nỗi sợ hãi run rẩy.

Ngu Chiêu kia đúng là yêu nghiệt đội lốt người!

Chọc ai thì chọc nhưng tuyệt đối không được chọc vào nàng ta!

Hắn phải chạy, phải chạy thật xa, vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại Ngu Chiêu nữa!

Lão tổ Đồ gia bởi vì dây thanh quản bị tổn thương nên không thể mở miệng nói lời nào, nhưng từ biểu cảm cầu xin tha mạng cùng tư thế quỳ mọp tiêu chuẩn của lão, cũng không khó để nhìn ra ý tứ trong lòng lão ta—cùng một suy nghĩ như Thiên Phác Tử.

Tính mạng đã gần cạn, dù có tế trời đổi thọ, kéo dài tuổi thọ thì cũng có ích gì?

Quan trọng nhất là phải giữ lấy mạng trước đã, những thứ khác đều là hư vô.

"Ngươi và Quỷ Lão có quan hệ gì?"

Đây là lần thứ hai Ngu Chiêu hỏi câu này.

So với lần trước, Thiên Phác Tử hiện tại ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn được nữa.

"Quỷ Lão là sư muội của ta. Nói là sư muội thì cũng có phần gượng ép, bởi chúng ta chỉ cùng nhau tu hành, chưa từng chính thức bái sư nhập môn..."

Quả nhiên Thiên Phác Tử và Quỷ Lão có quen biết, hơn nữa còn quen từ lâu.

Hai người bọn họ khi còn ở Trúc Cơ kỳ đã bị người đưa đi, đến một nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, cùng với đám tán tu không môn không phái, không chỗ dựa mà tu hành chung.

Chỉ những ai đạt được tiêu chuẩn khảo hạch mới có thể rời đi, kẻ còn lại thì hoặc chết trong quá trình tu luyện, hoặc không đủ điều kiện, cuối cùng già chết ở nơi đó.

Thiên Phác Tử và Quỷ Lão chính là hai kẻ vượt qua khảo hạch, mới được phép rời khỏi nơi ấy.

Nhưng điều cổ quái hơn là, từ sau khi bọn họ rời đi, chẳng còn ai liên lạc lại, cũng chẳng ai giao cho họ bất kỳ nhiệm vụ gì.

Cho đến tận bây giờ, cả hai vẫn không rõ nơi ấy rốt cuộc là chỗ nào, vì sao lại dạy bọn họ tu luyện những loại tà pháp như thế.

Hoa Đồ nghe xong không khỏi nhíu mày răng cắn vào nhau.

Thế gian lại có chuyện quái đản như vậy sao?

Bỏ công bỏ sức dẫn đám tán tu đi giáo dưỡng, lại chẳng mưu cầu báo đáp gì?

Không phải là thánh nhân thì chính là kẻ mưu tính sâu xa.

Hoa Đồ nghi ngờ sâu sắc vế thứ hai.

Ngu Chiêu thì đang hồi tưởng lại đời trước, nhưng nàng không nhớ có chuyện tương tự từng xảy ra.

Nghĩ kỹ lại, cũng hợp lý thôi—một thời gian dài nàng bôn ba khắp tu chân giới, vắt kiệt sức lực để sống sót, làm gì còn tâm trí mà quan tâm chuyện thiên hạ.

Huống chi, nàng cũng không chắc những lời Thiên Phác Tử nói là thật hay giả.

Để xác minh, Ngu Chiêu dùng một vài tiểu thuật, kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán.

Thiên Phác Tử không nói dối, quả thực tồn tại một nơi như thế, một nhóm người như thế.

Chỉ là khi rời khỏi nơi phong bế ấy, ký ức của Thiên Phác Tử đã bị người ta động tay động chân, khiến hắn hoàn toàn không nhớ rõ vị trí hay thông tin cụ thể.

Thấy không moi thêm được gì hữu dụng, Ngu Chiêu một đao một kiếm tiễn Thiên Phác Tử cùng lão tổ Đồ gia quy về Tây Phương.

Thiên Phác Tử lúc chết còn mắng nàng không giữ chữ tín.

Ngu Chiêu cười nhạt.

Nàng vốn chưa từng nói sẽ tha cho hắn.

Kẻ giỏi mê hoặc lòng người, lại ngang nhiên tàn hại sinh linh, dùng huyết tế tu luyện tà thuật—cái chết còn chưa đủ để chuộc tội!

Ngu Chiêu cùng Hoa Đồ chia nhau chiến lợi phẩm xong, trở về lại núi Trích Tinh.

Vệ Anh đang dẫn đám người còn lại lo lắng chờ đợi.

Số mệnh của bọn họ hiện tại đã hoàn toàn gắn chặt với Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu thắng, họ cũng còn đường sống.

Ngu Chiêu thua, họ cũng cùng nhau chôn theo.

Về mặt tình cảm, Vệ Anh một lòng tin Ngu Chiêu nhất định sẽ chiến thắng trở về bình an, nhưng lý trí lại bảo nàng rằng Ngu Chiêu cùng đồng bạn chỉ có hai người, đối đầu ba lão quái nguyên anh, quả thực là có phần miễn cưỡng.

Huống hồ Ngu Chiêu mới kết anh không bao lâu, kinh nghiệm thực chiến e là vẫn còn đôi chút non nớt.

Nói tóm lại, nàng thấy xác suất Ngu Chiêu chiến thắng không cao lắm.

Vành mắt Vệ Anh bất giác ửng đỏ.

Giá như nàng mạnh mẽ hơn chút nữa, thì Ngu Chiêu đã không phải lâm vào tình cảnh lấy hai địch ba thế này.

Là do nàng vô năng!

"Vệ sư tỷ, tỷ nhìn kìa! Hình như Ngu Chiêu đã trở về rồi!"


  • Share:

You Might Also Like

0 comments