Chương 106: Dạ Hội
Không còn tin tức gì về Ôn Thiệu Hàn nữa, Phó Hi cũng không nhắc đến tên anh, Đường Điềm rất nhanh liền quên đi chuyện đó.
Vài ngày sau, cô vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, đang thoa sữa dưỡng thể thì một đôi tay vòng ra từ phía sau ôm lấy cô, lưng áp vào lồng ngực ấm áp phía sau.
Phó Hi hít hà mùi hương từ tóc cô, hơi thở dồn dập, bàn tay không an phận vén váy ngủ lên.
“Ngày mai có một buổi dạ hội, ba mẹ anh và cả ông nội đều sẽ có mặt, họ vẫn đang hỏi em có đi không?”
Đường Điềm hiểu rằng cứ trốn tránh mãi là điều không thực tế, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Cùng đi thôi.”
Đôi mắt hoa đào của Phó Hi đầy ý cười, anh hôn nhẹ lên trán cô: “Được.”
Lần trước trong văn phòng của ba Phó, cô từng gặp ba người đàn ông đó, trong đó có cả Ôn Thiệu Hàn, nhưng đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa có hành động gì cả.
Cô lại nghĩ, Ôn Thiệu Hàn đã mất trí nhớ thì sẽ không có hứng thú với cô, kể cả ký ức đêm hôm đó, anh cũng không nhớ gì.
Phó Hi hôn Đường Điềm, trong lòng chỉ muốn sớm kết hôn, trói chặt cô bên cạnh mình, không để ai có cơ hội dòm ngó.
Chai sữa dưỡng thể trong tay cô bị anh đặt sang một bên, bên tai là giọng nói khàn khàn của Phó Hi.
“Đợi chút nữa hãy thoa.”
Cô vừa “ừm” một tiếng thì đã bị anh hoàn toàn hôn đến nghẹt thở, chẳng còn khoảng trống nào để cô phản kháng.
Tối hôm đó vì lý do của Phó Hi, cô chẳng thể thoa xong sữa dưỡng thể.
Chiều hôm sau, Phó Hi tỉ mỉ chọn cho cô một bộ lễ phục đắt tiền.
Tầm ba giờ chiều, Đường Điềm được đội ngũ trang điểm vây quanh làm tóc và trang điểm, đầu óc quay cuồng.
Mãi đến khi chuyên viên trang điểm bảo đã xong, cô mới được giải thoát, vội vàng đứng dậy xuống lầu.
Cô xách váy đi xuống, liền đụng phải một bóng dáng cao lớn đang đi về phía mình.
Phó Hi dừng bước, ánh mắt hoa đào dừng chặt trên người cô, chậm rãi tiến lại gần.
Đường Điềm bị ánh nhìn sâu thẳm của anh nhìn đến không thoải mái, dù hai người đã có vô số lần thân mật.
“Chúng ta... nên ra ngoài rồi chứ?”
Cô đi sang trái, Phó Hi liền chặn đường. Cô rẽ sang phải, liền bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô vội vã giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Chuyên viên trang điểm còn ở trên phòng, anh đừng… lát nữa em hỏng mất lớp trang điểm bây giờ.”
Phó Hi vuốt ve vòng eo mềm mại của cô, không nỡ để cô đi.
Đường Điềm sợ anh lại bắt đầu... liền vội vàng gọi thư ký Hà ở dưới lầu.
Thư ký Hà ló đầu nhìn lên tầng, cô vội ra hiệu cho anh ta, Phó Hi ôm chặt cô một hồi rồi mới chịu buông.
Anh kề sát bên tai cô, hạ giọng nói: “Tối nay về sẽ khiến em phải cầu xin anh.”
Đường Điềm đỏ mặt đánh nhẹ vào tay anh: “Đừng nói bừa.” Nhỡ bị người khác nghe thấy thì ngượng chết mất.
Tuy cô đã ngăn được sự “không an phận” của Phó Hi, nhưng suốt đường đi đến buổi dạ hội, cô vẫn bị ánh mắt u ám của anh nhìn chằm chằm, như thể muốn nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Khi xe dừng lại, Đường Điềm bước xuống, Phó Hi vòng qua phía cô, để cô khoác tay anh bước vào buổi tiệc.
Hiện trường dạ hội lúc này đã có không ít khách khứa, chủ tiệc là nhà họ Phó.
Thẩm Yến Lễ mặc âu phục đen, vóc dáng cao ráo, diện mạo anh tuấn, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Anh đang nâng ly cụng với người khác, nhấp chút champagne.
Tổng Giám đốc Lưu liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh Thẩm Yến Lễ, ngụ ý hỏi: “Tổng Giám đốc Thẩm, vị tiểu thư bên cạnh là…”
Thẩm Yến Lễ không quay sang, anh biết người kia đang hỏi ai.
“Thư ký mới.”
Liễu Hiểu Chi mặc lễ phục, lịch sự mỉm cười với Tổng Giám đốc Lưu.
Tổng Giám đốc Lưu cười gật đầu, vẻ mặt như đã hiểu rõ nhưng không nói gì.
Thẩm Yến Lễ làm sao không nhận ra tâm tư của ông ta, đang cau mày thì đám đông phía trước bỗng ồn ào. Anh nhìn sang.
Bóng dáng tuấn tú của Phó Hi xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh mới là tâm điểm gây chấn động.
Chiếc lễ phục đen trên người Đường Điềm càng làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc, mái tóc đen búi cao, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp hơn cả người trong tranh, từng lọn tóc buông xuống cũng vừa vặn đến hoàn mỹ.
Cô chậm rãi bước vào hội trường, ánh đèn tập trung chiếu rọi, đẹp đến mức khiến người ta quên thở.
Ôn Thiệu Hàn nhìn cô dưới ánh đèn, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.
Thẩm Yến Lễ dõi theo Đường Điềm, ánh mắt đen sâu không lường được cảm xúc, trong lòng có chút khó chịu, nhưng không rõ cảm giác ấy đến từ đâu.
Người ngạc nhiên nhất khi nhìn thấy Đường Điềm chính là Liễu Hiểu Chi. Cô ta chết lặng nhìn Đường Điềm khoác tay Phó Hi, bước vào dạ hội trong ánh nhìn của mọi người.
Liễu Hiểu Chi kinh ngạc đến mức không thể kiểm soát nét mặt. Sao… có thể như vậy? Rõ ràng hệ thống đã xóa sạch ký ức về Đường Điềm, xóa đến đoạn cô quyến rũ Bùi Giác rồi bị đuổi khỏi căn phòng đó rồi mà.
Tại sao… tại sao Phó Hi lại có thể yêu Đường Điềm lần nữa?!
Một người như Phó Hi, nếu không phải thật lòng thích, thì chẳng ai quyến rũ được anh.
Đường Điềm... sao có thể lại một lần nữa bước vào thế giới của bọn họ?!
Liễu Hiểu Chi siết chặt hai bàn tay, nhìn theo bóng dáng Đường Điềm, ánh mắt tràn đầy sự không thể tin nổi.
Cô ta đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức mới được làm một trong những thư ký của Thẩm Yến Lễ, buổi dạ hội hôm nay cũng là do cô ta chủ động tranh giành mới được tham dự.
Cô ta nhìn thấy Phó Hi dịu dàng nhìn Đường Điềm, thậm chí ba mẹ Phó cũng bước tới trò chuyện với Đường Điềm, mặt ai cũng rạng rỡ, rõ ràng rất hài lòng về cô.
Liễu Hiểu Chi nghĩ đến việc buổi tiệc lần này do nhà họ Phó tổ chức, trong lòng rối loạn: Chẳng lẽ nhà họ Phó muốn công khai thân phận con dâu tương lai của Đường Điềm?
Đường Điềm đi cùng Phó Hi và ba mẹ anh, trò chuyện, chào hỏi khắp hội trường. Ba mẹ Phó lần lượt giới thiệu cô với từng người.
Cô cũng rất tự nhiên bắt chuyện với mọi người.
“Yến Lễ.”
Ba Phó bắt tay với Thẩm Yến Lễ: “Lần trước các cháu từng gặp rồi.”
Thẩm Yến Lễ nhìn về phía Đường Điềm: “Cô Đường, chúc mừng cô.”
Đường Điềm chuyển ánh mắt từ người bên cạnh anh là Liễu Hiểu Chi sang, mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn lời chúc của Thẩm tiên sinh.”
Câu nói này rất bình thường, nhưng lại khiến trái tim Thẩm Yến Lễ bất giác thắt lại, một cơn đau âm ỉ lan khắp lồng ngực.
Khi anh ngẩng đầu lần nữa, mỹ nhân khiến người ta kinh diễm khi nãy đã bị Phó Hi đưa đi, không biết vô tình hay cố ý, Phó Hi đứng chắn ngay phía sau cô, che đi tầm nhìn của anh về phía Đường Điềm.
Chương 107: Ngăn Lại
"Đây là chú Ôn của cháu, lão Ôn, dạo này ít thấy ông đăng gì lên vòng bạn bè."
Ba Ôn bắt tay với ba Phó: "Dạo này tâm trạng không được tốt lắm."
Ba Ôn nhìn Đường Điềm, trong lòng không khỏi chua xót. Cùng một lứa tuổi, con cái cũng trạc tuổi nhau, nhìn con nhà người ta như Phó Hi — không những có bạn gái mà còn xinh đẹp thế kia.
Đường Điềm lễ phép chào: "Cháu chào chú Ôn ạ."
Ba Ôn cười đến không khép nổi miệng: "Tốt, tốt lắm, Tiểu Phó à, bạn gái cháu thật sự quá ổn, chúc phúc hai đứa nhé!"
Phó Hi ôm lấy Đường Điềm: "Chú Ôn nói đúng, khi nào tụi cháu đính hôn, người đầu tiên thông báo sẽ là chú."
Ba mẹ Phó nghe vậy không khỏi bật cười, ba Ôn càng thêm chua chát, cười mà vẫn không quên lườm đứa con trai đang im lặng của mình — Ôn Thiệu Hàn.
Trong lòng Đường Điềm đầy căng thẳng, đặc biệt là khi cảm nhận được ánh mắt của Ôn Thiệu Hàn nhìn sang, cô lại càng bất an.
Anh đã mất trí nhớ liên quan đến cô, nhưng… tính cách thì không thay đổi, vẫn là kiểu âm trầm, khó lường.
May mà Phó Hi nhanh chóng dẫn cô rời khỏi tầm mắt của Ôn Thiệu Hàn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau khi Phó Hi và Đường Điềm rời đi, ba Ôn nhìn theo bóng lưng hạnh phúc của hai người mà thở dài, quay sang nhìn đứa con lạnh lùng của mình, ông cảm thấy vô cùng đau đầu.
Con trai quá thông minh không hẳn là chuyện tốt. Từ nhỏ đến lớn, trừ Bùi Giác, Phó Hi và Yến Lễ ra, nó hầu như không thân thiết với ai. Người khác cố gắng kết bạn với nó, nó lại luôn dửng dưng lạnh nhạt, càng đừng nói đến chuyện tiếp cận con gái.
Bây giờ, Phó Hi có bạn gái, còn con trai ông thì đến cái bóng người yêu cũng chẳng có. Yến Lễ ít ra còn có một cô thư ký xinh xắn đi cùng, còn Ôn Thiệu Hàn dự tiệc chỉ mang theo... ba mình.
Ba Ôn càng nghĩ càng tức, nhỏ giọng nói với Ôn Thiệu Hàn: "Con nhìn Tiểu Phó kìa, bạn gái vừa đẹp vừa dịu dàng, ba mẹ người ta xem mà vui đến nhường nào."
Ông nghiêm mặt, có ý muốn con trai nhận ra sắc mặt khó coi của mình để nhanh chóng hành động.
Ôn Thiệu Hàn thu lại ánh nhìn đang dõi theo Đường Điềm, quay sang nhìn ba mình, anh đặt ly rượu vào khay mà phục vụ đưa tới.
Anh hỏi: "Ba hài lòng với con dâu như vậy à?"
Ba Ôn đương nhiên gật đầu, ai lại không thích? Ngoại hình xinh đẹp, dù xuất thân bình thường nhưng là con nhà đàng hoàng, trong giới hào môn, chỉ cần gia thế trong sạch là đủ, tiền nong đâu phải điều họ thiếu.
Ôn Thiệu Hàn cụp mắt, chỉnh lại cổ tay áo, nhìn về phía Đường Điềm đang bị Phó Hi che khuất.
Anh nói: "Được rồi, con biết rồi."
Ba Ôn thấy anh đồng ý thì vui mừng trong lòng, nghĩ chắc cũng không còn xa ngày con mình dẫn bạn gái về nhà ăn cơm.
Đường Điềm cùng Phó Hi và ba mẹ anh đi dạo một vòng quanh buổi tiệc, không lâu sau thì ông nội Phó chống gậy đi tới trung tâm đại sảnh.
Dưới ánh đèn dịu dàng, Phó Hi nhìn Đường Điềm không kiềm chế được mà hôn nhẹ lên má cô. Ba mẹ Phó lần đầu tiên thấy con trai như vậy, cười không dứt.
Phó Hi hạ giọng bên tai cô: "Đó là ông nội anh."
Đường Điềm lễ phép chào hỏi: "Chào ông Phó ạ, cháu là Đường Điềm."
Ông nội Phó thấy cô cháu dâu xinh đẹp thế này, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo, có thể nhận ra đây là một cô gái tốt.
"Tiểu Đường, đây là quà gặp mặt của ông."
Ông đưa cho cô một bao lì xì, Đường Điềm biết không thể từ chối nên nhận lấy.
"Cảm ơn ông Phó ạ."
Ông nội Phó rất hài lòng với cô cháu dâu này, gương mặt vốn nghiêm khắc khi nói chuyện cũng dịu dàng hơn, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Đường Điềm đưa bao lì xì cho Phó Hi, ý bảo anh để vào túi quần vest.
Hành động đó khiến Phó Hi bật cười, lần đầu tiên anh cho tay vào túi quần vest để cất đồ, nhìn vào mắt cô đầy ý cười.
Một lúc sau, Văn Tấn Sở bước tới. Vừa liếc nhìn Đường Điềm một cái thì liền bị thân hình cao lớn của Phó Hi chắn tầm mắt.
Văn Tấn Sở mỉm cười đầy kín kẽ: "Phó Tổng, đây là bạn gái của anh à?"
Phó Hi chắn Đường Điềm ra sau lưng, khẽ cong môi: "Đúng vậy, thời gian tới nhớ đến uống rượu mừng."
Văn Tấn Sở bật cười: "Tất nhiên rồi."
Anh ta uống một ngụm rượu, ánh mắt hạ xuống, chăm chú nhìn đôi chân thon thả sau lưng Phó Hi.
Từ khi đến thế giới này, lần đầu tiên Đường Điềm cảm thấy không thoải mái chính là khi chạm mặt Văn Tấn Sở.
Trực giác mách bảo cô: đừng lại gần người này.
Anh ta không giống với nhóm người như Phó Hi, mà giống một vai diễn được xây dựng chỉn chu – vẻ ngoài sạch sẽ, đứng đắn, nhưng ẩn sâu bên trong lại ẩn giấu bóng tối khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Đợi Văn Tấn Sở rời đi, Đường Điềm nói với Phó Hi rằng cô muốn đi vệ sinh. Ban đầu anh định đi cùng, nhưng thấy ông nội muốn ngồi nghỉ nên đi trước đỡ ông ngồi xuống.
Đường Điềm đi ra từ phòng vệ sinh, đang rửa tay thì nghe tiếng cửa mở rồi đóng lại.
Một người khác cũng bước tới rửa tay.
Cô vô tình nhìn qua gương, nhận ra đó là Liễu Hiểu Chi.
Liễu Hiểu Chi rửa tay, không ngẩng đầu hỏi: "Cô nhớ lại rồi, đúng không?"
Đường Điềm rút một tờ giấy lau tay, trong lòng đã đoán được đại khái.
Cô đáp: "Cô nói đúng thì là đúng."
Liễu Hiểu Chi nhìn cô với ánh mắt khó tin: "Cô cố ý tiếp cận Phó Hi?"
Cô nhìn Liễu Hiểu Chi: "Cô nói ngược rồi."
Liễu Hiểu Chi sững người — ngược rồi? Phó Hi... cố ý tiếp cận cô ấy?!
Đường Điềm bước qua người cô ta, đi ra ngoài nhà vệ sinh, Liễu Hiểu Chi lại đuổi theo gọi cô: "Đường Điềm, chờ đã!"
Cô dừng bước, quay đầu nhìn Liễu Hiểu Chi.
Liễu Hiểu Chi nói với cô: "Một khi ký ức của họ bị xóa thì không thể khôi phục lại được. Tôi biết tôi đã sai khi dùng cách đó để cướp Thẩm Yến Lễ từ tay cô, nhưng... tôi thật sự rất thích anh ấy, không thể chịu đựng được việc nhường anh ấy cho người khác."
Đường Điềm không giận cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi."
Liễu Hiểu Chi vẫn không yên tâm, dù sao Thẩm Yến Lễ từng công khai rằng Đường Điềm là bạn gái của anh.
"Nếu cô đã ở bên Phó Hi, vậy sau này có thể tránh xa Thẩm Yến Lễ một chút được không?"
Đường Điềm không hiểu. Cô đã ở bên Phó Hi rồi, sao còn sợ cô lại gần Thẩm Yến Lễ? Huống hồ cô đã tránh xa hết mức có thể rồi.
"Liễu tiểu thư, tôi ở gần hay xa ai không liên quan đến cô, cũng như cô ở bên ai cũng chẳng liên quan đến tôi."
Cô nói xong liền xoay người định rời đi, nào ngờ lại thấy Phó Hi sắc mặt âm trầm bước ra từ một góc khuất.
"Từ tay ai mà cướp tôi vậy?"
Cùng lúc đó, một giọng nam quen thuộc vang lên, Thẩm Yến Lễ – phong thái tao nhã, từ tốn bước tới.
Chương 108: Một đoạn tình cảm
Đôi mắt của Đường Điềm đang trợn to nhìn Phó Hi bước ra từ góc phòng, thì lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Yến Lễ vang lên từ phía sau.
Cả người cô chấn động, kinh ngạc quay đầu lại.
Người đàn ông với dáng vẻ cao ráo từ tốn tiến lại gần, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía Đường Điềm. Một lúc sau, anh mới liếc mắt nhìn sang Liễu Hiểu Chi cũng đang ngây người vì kinh ngạc.
Trong đầu Đường Điềm trống rỗng, cô chưa từng nghĩ rằng trong hoàn cảnh như thế này, chuyện bị xóa ký ức lại bị họ phát hiện.
Một thân hình cao lớn ấm áp đang đứng sát bên trái cô. Đường Điềm quay đầu sang trái.
Phó Hi đang đứng bên trái cô, giống như thường ngày, anh thuận tay ôm lấy eo cô.
Anh cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đường Điềm không biết nên trả lời thế nào. Chuyện này cả hai người họ đều đã mất ký ức, giờ bị phát hiện thì phải giải thích ra sao về những điều vượt ngoài nhận thức thông thường.
Có lẽ Liễu Hiểu Chi cũng không ngờ sẽ bị họ nghe thấy. Khi thấy Thẩm Yến Lễ xuất hiện, sắc mặt cô ta rõ ràng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta vội vàng giải thích: “Tôi và Đường Điềm chỉ đang nói chuyện... về một giấc mơ thôi, Tổng giám đốc Thẩm không cần để ý đâu.”
Nhưng Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đâu phải người dễ bị qua mặt. Cuộc đối thoại vừa rồi của họ rõ ràng là chuyện có thật.
“Tôi bị cô ấy cướp đi từ tay em...”
Thẩm Yến Lễ nói xong liền quay sang Đường Điềm:
“Tôi sao lại không nhớ mình từng có một đoạn tình cảm với em?”
Đường Điềm hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh đang hướng về phía mình:
“Bởi vì... đó chỉ là mấy lời tưởng tượng viển vông của tôi với Liễu Hiểu Chi thôi, hoàn toàn không có thật.”
Thẩm Yến Lễ im lặng, chỉ nhìn cô. Ký ức quay về tòa nhà mà anh đã mua, nơi cô đột ngột xuất hiện ở tầng 28, nhưng anh lại hoàn toàn không nhớ gì cả.
Anh đã điều tra, người phụ nữ trước mặt đúng là chủ sở hữu toàn bộ tầng 28. Có ngày sang tên, có cả chữ ký của anh, nhưng lại không tìm được bất kỳ dấu vết hay ký ức nào.
Vậy nên cuộc đối thoại của hai người họ khi nãy rất có khả năng là thật, điều đó có thể giải thích được nghi vấn này.
Môi anh mấp máy, hỏi Đường Điềm: “Tầng 28, cả tầng đó là anh tặng em sao?”
Câu hỏi của anh khiến Đường Điềm choáng váng. Giấy tờ nhà cô chưa từng mở ra xem, vì lúc đưa cho cô được để trong túi tài liệu niêm phong, cô luôn lười mở ra. Cô còn không biết rằng anh tặng hẳn cả tầng nhà! Ở khu vực sầm uất đó… hơn một nghìn mét vuông!
Cô suýt nữa buột miệng hỏi: “Anh… tặng cả tầng nhà ư?!”
May mà kịp phản ứng, cô nuốt câu hỏi lại, nhưng vẫn không biết nên đáp thế nào.
Đường Điềm hiểu rằng chắc chắn anh đã điều tra rồi, mới hỏi như vậy.
“Tôi…”
Phó Hi thấy cô hoang mang không biết làm sao, liền siết chặt vòng tay ôm eo cô, để cô tựa vào lòng mình.
Anh nói với Thẩm Yến Lễ: “Nếu chuyện là thật, căn hộ đó tôi sẽ thay cô ấy mua lại.”
Một khi chuyện này đã bị anh biết, anh không muốn bạn gái mình còn giữ căn nhà mà bạn trai cũ tặng.
Ánh mắt Thẩm Yến Lễ rơi xuống bàn tay Phó Hi đang ôm lấy Đường Điềm, rồi chậm rãi dời đi, giọng điệu lạnh nhạt:
“Không cần. Chúng ta lên lầu rồi nói tiếp.”
Phó Hi gật đầu đồng ý, ôm cô bước lên lầu. Thấy sắc mặt cô vẫn bất an, anh đặt một nụ hôn lên tóc mai cô.
Anh trầm giọng trấn an: “Đừng lo, có anh ở đây.”
Đường Điềm nghe được lời an ủi ấy, chợt ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng có chút mơ hồ. Một trong những bạn trai cũ của cô là Thẩm Yến Lễ, cô nghĩ rằng anh sẽ không thể không để tâm, dù sao cũng là bạn thân của anh.
Không ngờ anh vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của cô, kịp thời an ủi cô.
Phó Hi nhìn vào đôi mắt đen láy rõ ràng đang hoảng loạn của cô, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô, rồi siết chặt vòng tay hơn nữa.
Lúc này, Thẩm Yến Lễ đã bước vào phòng tổng thống, quay đầu lại thấy cảnh hai người họ ngọt ngào như vậy, chân mày anh nhíu lại, cảm xúc khó chịu lan rộng không thể kìm nén.
Phía sau, Liễu Hiểu Chi cũng đã lên đến tầng hai. Cô ta không còn tâm trí để ý đến Đường Điềm và Phó Hi, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Trong phòng tổng thống, Đường Điềm và Phó Hi ngồi cạnh nhau, Liễu Hiểu Chi ngồi bên cạnh Thẩm Yến Lễ.
“Xóa ký ức kiểu gì? Cô nói đi.”
Thẩm Yến Lễ thong thả cởi nút áo vest, ra hiệu cho Liễu Hiểu Chi trình bày.
Liễu Hiểu Chi nhìn về phía Đường Điềm với ánh mắt cầu cứu.
Đường Điềm biết chuyện này không thể giấu được nữa. Với sự thâm sâu của Thẩm Yến Lễ và Phó Hi, họ sẽ không tin mấy lời kiểu “chỉ là chuyện trong mơ” của cô và Liễu Hiểu Chi.
Cô nói với Liễu Hiểu Chi: “Nói thật đi.”
Liễu Hiểu Chi không muốn nói thật. Một khi Thẩm Yến Lễ biết được Đường Điềm từng có tình cảm với anh, thì cô ta sẽ không còn cơ hội quay lại với anh nữa.
Phó Hi tựa vào lưng ghế sofa, hai chân bắt chéo, vòng tay ôm lấy Đường Điềm bên cạnh, dáng ngồi rõ ràng như đang tuyên bố chủ quyền.
Anh khẽ giọng nói với Liễu Hiểu Chi: “Nếu cô không nói thật, tôi có cách khiến cô phải nói.”
Đường Điềm nhìn thấy Liễu Hiểu Chi sắp khóc đến nơi, cô khẽ nhắm mắt lại, thở dài.
Cô phá vỡ không khí lạnh như băng đang bao trùm: “Để tôi nói.”
Đường Điềm kể lại toàn bộ chuyện giữa cô và Thẩm Yến Lễ.
Bởi vì Liễu Hiểu Chi từng nói cô ta cướp Thẩm Yến Lễ từ tay Đường Điềm, hai người đàn ông kia cũng đã nghe được, biết rõ giữa cô và Thẩm Yến Lễ không hề chia tay, nên lần này Đường Điềm không giấu diếm chút nào.
Tuy nhiên, cô chỉ kể chuyện giữa mình và Thẩm Yến Lễ, tuyệt đối không nhắc đến việc Phó Hi từng thích cô, cũng không đề cập đến chuyện giữa cô và Ôn Thiệu Hàn.
Dĩ nhiên, chuyện cô xuyên không và “cốt truyện” thì càng không thể nói ra.
“…Chuyện đại khái là như vậy, còn cụ thể các anh bị xóa ký ức thế nào thì chỉ có Liễu Hiểu Chi biết rõ.”
Đường Điềm nhìn sang Liễu Hiểu Chi đang ngồi cạnh Thẩm Yến Lễ đang mang vẻ mặt đầy hối hận.
Cô lại nói thêm một câu: “Dù có vẻ rất hoang đường, nhưng đó là sự thật.”
Giọng nói mềm mại vừa dứt, Thẩm Yến Lễ và Phó Hi bên cạnh cô đều im lặng.
Đôi mắt đen của Thẩm Yến Lễ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, anh chậm rãi hỏi:
“Ý em là anh và em vẫn là người yêu, chỉ là ký ức của anh đã bị xóa sạch?”
Phó Hi siết chặt cánh tay ôm cô, vẻ mặt điển trai phủ đầy u ám.
Đường Điềm cảm nhận được sự bất an từ Phó Hi, cô gật đầu với Thẩm Yến Lễ: “Đúng vậy. Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, em cũng đã buông bỏ.”
Sắc mặt u ám của Phó Hi dịu đi phần nào, anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Thẩm Yến Lễ cụp mắt xuống, gương mặt lạnh lùng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
Chỉ nghe anh lạnh giọng hỏi Đường Điềm: “Em nói buông bỏ rồi, nhưng đã hỏi ý kiến anh chưa?”
Nhịp tim vừa mới bình ổn của Đường Điềm lập tức lại hoảng loạn trở lại.