Chương 691: Giày Cao Gót
Trong sảnh nghỉ, có không ít người chơi đã thoát khỏi mê cung, tụ tập thành từng nhóm nhỏ để trao đổi thông tin.
Bạch Ấu Vi không nhìn thấy Nghiêm Thanh Văn.
Không biết hắn chưa ra khỏi mê cung hay đã dẫn Tô Mạn và Chu Thư về căn cứ trước rồi.
Mọi người chỉ chào hỏi đơn giản để xác nhận an toàn, sau đó chuẩn bị trở về căn cứ.
Trong lúc đó xảy ra một chuyện nhỏ—
Bạch Ấu Vi giữ đúng giao ước, đưa cho Asalina và A Long mỗi người hai mảnh ghép. Ngay lập tức, vòng tay ánh sáng trên cổ tay họ thay đổi, xuất hiện một biểu tượng của "Lãnh địa Nhà Vua".
Điều này có nghĩa là từ nay về sau, họ đã bị ràng buộc với Bạch Ấu Vi. Họ chỉ có thể di chuyển giữa sảnh nghỉ và Lãnh địa Nhà Vua, không thể tự do rời đi đến những nơi khác.
Về phía Bạch Ấu Vi, vòng tay của cô cũng có thêm một danh sách thông tin, hiển thị ảnh đại diện của Asalina và A Long, cùng số mảnh ghép họ đang nắm giữ.
Lúc này, bảng thông tin hiển thị: Asalina có 4 mảnh ghép, A Long có 3 mảnh.
Như vậy có thể suy ra trong lần tổng kết phần thưởng vừa rồi, Asalina nhận thêm hai mảnh ghép, còn A Long nhận một mảnh.
Chức năng này có lẽ được thiết kế để giúp Nhà Vua dễ dàng quản lý "thần dân" của mình. Số lượng mảnh ghép mà mỗi người nắm giữ đều được công khai, không thể giấu giếm.
Bạch Ấu Vi cũng đưa cho Phan Tiểu Tân một mảnh ghép.
Trên bảng thông tin lại có thêm một cái tên: Phan Tiểu Tân, 2.
Sau khi hoàn tất việc chiêu mộ, nhóm người rời khỏi sảnh nghỉ, trở về căn cứ.
Lại có một vấn đề phát sinh.
Rời khỏi mê cung và trò chơi, chức năng "phiên dịch đồng thời" kỳ diệu cũng biến mất. Asalina và A Long chỉ có thể nói tiếng Thái, nhưng không ai hiểu được.
May mà cả hai đều biết chút tiếng Anh, dù phát âm không chuẩn nhưng vẫn có thể giao tiếp sơ sơ, tạm thời giải quyết được vấn đề.
Về đến trụ sở Nhà Vua, Sở Hoài Cẩm vui mừng khôn xiết, nhiệt tình sắp xếp phòng nghỉ cho Asalina và A Long, đồng thời dặn dò mọi người nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến khi Nghiêm Thanh Văn trở về sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng long trọng.
Lúc này, Bạch Ấu Vi mới biết rằng Nghiêm Thanh Văn vẫn chưa ra khỏi mê cung, Tô Mạn, Chu Thư và Lư Vũ Văn cũng vậy.
Không biết có phải do chân đã khỏi hẳn không, nhưng tâm trạng của cô hôm nay đặc biệt phấn chấn, cả người tràn đầy năng lượng và lạc quan. Dù biết Nghiêm Thanh Văn có thể đang gặp nguy hiểm, cô cũng không quá lo lắng, chỉ đơn thuần tin rằng anh ấy chắc chắn sẽ bình an vô sự mà trở về.
Mọi người đều kiệt sức sau khi thoát khỏi mê cung, gần như vừa về đến trụ sở đã lập tức tắm rửa và nghỉ ngơi.
Ngoại trừ Bạch Ấu Vi.
Cô vẫn đang hưng phấn, cố gắng kiềm chế cảm giác kích động, lén hỏi nhân viên lễ tân xem gần đây có cửa hàng giày nào không.
Nhân viên lễ tân đã qua huấn luyện đặc biệt, đối với mỗi ứng cử viên Nhà Vua đều vô cùng cung kính.
"Ngài cần giày sao? Ngài có thể cho chúng tôi biết kích cỡ, kiểu dáng và màu sắc, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của ngài…"
"Không cần, chỉ cần nói cho tôi biết vị trí, tôi tự đi chọn." Bạch Ấu Vi nói.
Lễ tân đáp: "Trên đường Nam Kinh có vài cửa hàng giày. Tối nay có thể sẽ mưa, tôi sẽ sắp xếp xe đưa ngài đi."
Bạch Ấu Vi gật đầu, sau đó dặn dò thêm:
"Đừng nói với bất kỳ ai về việc tôi đến cửa hàng giày."
Cô muốn khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Chính xác hơn, là muốn khiến "người đó" bất ngờ.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng và thờ ơ ấy, liệu có bộc lộ biểu cảm thú vị nào không?
Thật mong chờ quá đi!
Tài xế đưa Bạch Ấu Vi đến đường Nam Kinh, đặc biệt dừng xe trước một cửa hàng đồ thể thao.
Nhưng cô không hứng thú với giày thể thao, liền bảo tài xế lái tiếp.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một cửa hàng xa xỉ phẩm.
Trong tiệm, những đôi giày cao gót thanh lịch và tinh xảo được trưng bày đẹp mắt.
Trong thế giới hỗn loạn đầy dị biến này, những đôi giày ấy giống như những bong bóng xa hoa và mộng ảo—xinh đẹp nhưng không thực tế.
Chính vì thế, cửa hàng này rất ít khách, gần như vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi thế giới thay đổi.
Bạch Ấu Vi chọn một đôi giày cao gót gót nhọn màu champagne.CHƯƠNG 204: Diệp sư muội, muội đã trêu chọc một con trùng vương
Người dịch: Danh Vu
—
"Tử U Lan!"
Diệp Tụng Tâm đứng sau một cái cây trông thấy, nàng ta ngưng thần nhìn chăm chú đóa hoa màu tím đang lay động theo gió trên vách núi đá. Hô hấp có chút dồn dập.
Tử U Lan là tam phẩm đan dược dùng trong Long Huyết Đan, giá cả không ít.
Khi đã trông thấy nó, nàng nhất định không thể bỏ qua.
Diệp Tụng Tâm cảnh giác quan sát bốn phía quanh U Tử Lan. Sau khi đợi một ngày một đêm, xác nhận quanh mình không có linh lực dao động của kẻ khác cũng có tư tâm giống nàng. Nàng ta khẽ nhón mũi chân, mạnh mẽ như khỉ mà leo dọc theo vách núi. Rất nhanh đã đến gần U Tử Lan.
Mắt thấy Tử U Lan đã gần trong gang tấc.
Nàng chậm rãi vươn cánh tay.
Vút ——
Tiếng xé gió đầy bén nhọn đột ngột vang lên.
Diệp Tụng Tâm thần sắc khẽ biến, vô ý thức rút ra chủy thủ, bỗng nhiên phía bên phải bên cạnh vung đi.
Bang!
Tia lửa từ đâu bắn ra bốn phía.
Thân thể Diệp Tụng Tâm bị đẩy lùi ra dưới cú va chạm vừa rồi.
Nhân cơ hội này, nàng ta nhanh chóng hái xuống Tử U Lan rồi ném vào túi trữ vật không gian. Nàng ta lắc thân mình một cái rồi nhảy xuống vách núi, co cẳng chạy.
"Chi chi!"
Một con yêu thú có tướng mạo kỳ lạ sửng sốt một chút trước một màn vừa rồi, nó tức giận kêu to vài tiếng, lập tức đuổi theo.
Cảnh rừng xung quanh nhanh chóng lướt qua tầm mắt nàng.
Diệp Tụng Tâm khẽ cắn môi, con ngươi rung động, thần sắc kinh hoàng.
Trốn chạy một đêm, linh khí trong cơ thể nàng ta gần như cạn kiệt, cước bộ hai chân di chuyển càng ngày càng nhỏ.
Nhưng nàng không dám dừng lại nửa bước.
Bởi vì nàng ta biết mình một khi dừng bước, thứ đang chờ đợi nàng sẽ là cái miệng đẫm máu của con yêu thú kia.
Nàng ta hối hận rồi.
Sớm biết có yêu thú bảo hộ cho Tử U Lan, nàng ta đã không tùy tiện có ý đồ với nó.
Sau khi than thân trách phận cho sự xui xẻo của chính mình, nàng không khỏi giận chó đánh mèo lên hệ thống.
"Hệ thống, ngươi vì cái gì không nhắc nhở ta sớm chút!"
Hệ thống giữ im lặng, không biết là chột dạ hay vẫn là khinh thường trả lời vấn đề của Diệp Tụng Tâm.
Tiếng yêu thú kêu gào ngày càng gần sau lưng, Diệp Tụng Tâm không rảnh thời gian để oán trách hệ thống thêm nữa. Nàng ta đem toàn bộ linh lực rót dưới chân, nhưng tốc độ vẫn không thể khống chế được mà dần hạ xuống.
Nàng ta lại xuyên qua một lùm cây thấp bé.
Đột nhiên.
Xuất hiện đầu trọc bắt mắt ngay tầm mắt.
Hai mắt Diệp Tụng Tâm sáng rỡ.
"Sư huynh cứu mạng!"
Ngay lúc nàng ta hô cầu cứu, trong lòng còn có chút lo sợ bất an, nàng không xác định được người này có nguyện cứu nàng không.
Dù sao hòa thượng ở Thiền Âm tự không hề giống trong lời đồn là dễ nói chuyện.
Cũng may nàng lần này gặp cũng không phải là Bất Ngôn tính tình cuồng ngạo, mà là sư huynh Bất Ưu.
Bất Ưu hòa thượng phát giác ra sự tồn tại của đối phương sớm hơn Diệp Tụng Tâm. Lúc này hắn chính là cố ý đứng lại đây đợi nàng.
Không chỉ có như thế, gặp Diệp Tụng Tâm ở đây dù cho nàng ta không có chủ động kêu cứu thì hắn cũng vẫn đẩy lui con yêu thú kia.
"Bất Ưu sư huynh, đa tạ huynh đã xuất thủ tương trợ, nếu không có huynh ở đây, chi e muội đã bị yêu thú ăn mất rồi."
Diệp Tụng Tâm sau khi trải qua sự truy đuổi đường dài, hơi thở đã sớm không ổn định. Đáy mắt nàng còn vướng theo hơi nước nhàn nhạt, bày ra bộ dáng kiều mỵ, mềm mại.
Bất Ưu cười nhạt một tiếng: "Diệp sư muội khách khí rồi, đệ tử của thất đại tông môn đi ra bên ngoài thế này dĩ nhiên là phải hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Đây là điều bần tăng nên làm."
Diệp Tụng Tâm nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên nhiều cảm xúc xáo trộn.
Nàng đã rất lâu chưa được gặp người bình thường dạng này.
Người bình thường thế này thật khiến cho nàng không nỡ đem toàn bộ khí vận cướp đoạt đi.
"Hệ thống, khí vận của Bất Ưu có giá trị bao nhiêu?"
Lần này, hệ thống xuất hiện rất nhanh.
【 Đinh! Trước mắt khí vận của Bất Ưu đang có giá trị là 6000 điểm!】
6000!
Sự mê mang không nỡ qua đi, Diệp Tụng Tâm nhìn về Bất Ưu với con mắt lộ rõ dục vọng mãnh liệt. Chút tâm tư dao động trong nháy mắt bị nàng triệt để bỏ qua.
Nàng ta nếu có thể đem toàn bộ giá trị khí vận của Bất Ưu chuyển thành linh lực thì nhất định sẽ đột phá lên Kim Đan Kỳ.
Đây là dụ hoặc mà nàng ta không cách nào kháng cự nổi.
Cho nên nàng ta chỉ có thể lựa chọn hi sinh Bất Ưu.
Người xuất gia không phải đều có lòng từ bi cứu giúp chúng sinh sao?
Bất Ưu chắc hẳn sẽ hiểu được sự bất đắc dĩ của nàng.
"Bất Ưu sư huynh, thực lực của muội thấp thế này mà hành tẩu tại Phù Không đảo thực sự quá nguy hiểm. Muội có thể cùng huynh đồng hành một đoạn thời gian không?. Chờ đến khi gặp được các sư huynh sư tỷ đồng môn của Ngũ Hành Đạo tông rồi muội sẽ rời đi. Lúc ấy tuyệt đối sẽ không làm phiền huynh thêm một ngày, có thể chứ?"
Diệp Tụng Tâm từ trước tới nay luôn dùng phương thức ôn nhu quan tâm này để nói chuyện với người khác. Giọng nói thầm thì ôn nhu, phảng phất lớn tiếng một chút cũng là thất lễ.
Bất Ưu nhìn vẻ mặt ngây thơ thuần thiện của Diệp Tụng Tâm, trong lòng hắn không khỏi nhớ tới sư đệ Bất Ngôn.
Đệ ấy từng nói có người muốn ăn hắn.
Hắn lúc ấy còn vẫn không hiểu.
Bây giờ xem ra mơ hồ lĩnh ngộ được thâm ý của hắn.
Bất Ưu có chút do dự.
"Bất Ưu sư huynh, muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà. Van cầu huynh mang muội theo đi mà."
Diệp Tụng Tâm liên tục đưa ra đòn phản công lấy lòng.
Cuối cùng Bất Ưu vẫn là đáp ứng.
Hắn nghĩ có thể ngay tại Phù Không Đảo rộng lớn thế này gặp được nhau cũng có thể coi hắn và Diệp Tụng Tâm có duyên.
Nếu đã có duyên, cái này nói không chừng chính là Phật Tổ đối với hắn thiết lập khảo nghiệm.
Dù cho không phải là khảo nghiệm, hắn cũng có thể coi như đây là một trận tu hành.
Tóm lại, trốn tránh cũng không phải là giải pháp tốt đẹp. Tốt nhất cứ thản nhiên đối mặt, thuận theo tự nhiên.
Thế là, Diệp Tụng Tâm đã được trải nghiệm cảm giác mọi toan tính nhiệt tình của mình hoàn toàn trở thành công cốc.
Vô luận nàng như thế nào hướng Bất Ưu lấy lòng ra sao thì thái độ của Bất Ưu vẫn trước sau như một khách khí hữu lễ, không dám nửa phần quá thân cận.
Chỉ cần nàng không mở miệng, Bất Ưu liền tuyệt đối sẽ không nói chuyện với nàng.
Mỗi ngày phật châu không rời tay, so với cái miệng thúi của con lừa trọc kia còn khó đối phó hơn.
Lá từ tâm nhiều lần vấp phải trắc trở, khó tránh khỏi có chút nhụt chí, không tự chủ được liền mang theo một vài tính tình nhỏ nhen lộ ra.
Diệp Tụng Tâm không có đuổi kịp bước chân nên dẫn đến nàng bị đám trùng để mắt mắt tới.
Ông ——
Ngay lúc đám trúng tiến tới, Diệp Tụng Tâm còn không có kịp phản ứng. Mãi cho đến khi hệ thống hung hăng giật điện nàng một chút thì nàng mới hoàn hồn. Vừa chạy vừa lo kêu cứu: “Sư huynh cứu mạng!"
Tiếng cầu cứu quen thuộc thành công để Bất Ưu dừng lại bước chân.
Hắn quay trở lại, nhìn xem đám trùng trên không trung, mặc niệm một tiếng: "A Di Đà Phật."
Sau đó, hắn ném ra một cái bát tử kim sắc.
Bát tử kim vừa lộ ra bên ngoài, miệng chén liền rất nhanh to thành một người lớn có kích thước nhỏ. Bỗng nhiên nó khẽ hút!
Đội ngũ của đám trùng đang chỉnh tề trong nháy mắt bị tách ra.
Vô số đám trùng giãy dụa bị hút vào bên trong bát tử kim, đám trùng còn lại cũng bị quấy đến quay cuồng, cánh mất một chỗ.
Lúc này, tiếng kêu của côn trùng cao vút vang lên.
Đám trùng còn đang đau khổ giãy dụa kia sau khi nghe được thanh âm liền đào tẩu tứ phía.
Đợi con trùng cuối cùng thành công bị hút vào trong, bát tử kim liền trở lại bình thường, nằm gọn trong tay Bất Ưu.
"Bất Ưu sư huynh, huynh lại cứu muội một mạng nữa, muội thật không biết nên mở miệng cảm tạ thế nào cho tốt."
Lá từ tâm với vành mắt hoen đỏ chạy tới, một mặt ngưỡng mộ nhìn chăm chú lên Bất Ưu với ánh mắt ôn nhu như nước.
Bất Ưu thần sắc nhàn nhạt: "Diệp sư muội, ngươi đã trêu chọc phải một con trùng vương. Tốt nhất hãy đi sau lưng bần tăng, đừng lại chạy loạn."
"Trùng vương?"
Diệp Tụng Tâm khẽ giật mình.
Ngoại trừ cái lúc ngắt lấy Tử U Lan, từ lúc đầy đến bay giờ nàng luôn một mực ở cùng một chỗ với Bất Ưu. Nàng làm sao lại có khả năng chọc phải trùng vương?
"Bất Ưu sư huynh, huynh là đang cùng muội nói giỡn sao hay sao?" Đôi mắt Diệp Tụng Tâm khẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười nói tự nhiên.
Bất Ưu lắc đầu: "Người xuất gia sao dám lừa dối, con trùng vương kia đã để mắt tới ngươi, chúng ta nhất định phải nhanh tìm tới những người khác, nếu còn tiếp tục thế này, ngươi sẽ rất nguy hiểm."
Diệp Tụng Tâm không cười nỗi nữa.
Chương 203: Nỗi đau luôn bình đẳng
Bệnh tình của bà nội chuyển biến xấu.
Khi Ôn Thời và Giang Trì Ấp đến bệnh viện, bà đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Sau khi di căn lan rộng, bà cụ chịu đựng những cơn đau dữ dội. Thuốc giảm đau mạnh hầu như không còn tác dụng, buộc phải tiến hành phẫu thuật cắt thần kinh cảm giác ở bụng.
Đi đến bước này, mọi người đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì.
Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi. Khi bà cụ được đẩy ra khỏi phòng mổ, Ôn Thời chỉ nhìn từ xa rồi rời đi.
Thôi tiên sinh đã giúp họ thu dọn đồ câu cá và gửi trả lại, nhưng trong thùng cá thiếu mất một con. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn ông lại “tay không” mà lấy bớt cá của họ.
Năm mới đến rất nhanh.
Trong bữa cơm tất niên, Giang Trì Ấp cũng đến nhà họ Tống. Mọi người lại cùng nhau ăn một nồi thịt cừu nhúng lẩu.
Ôn Tĩnh Vân phải về nhà họ Ôn sau bữa ăn, không tránh khỏi bị Tống Dĩnh nhắc nhở: “Anh ăn ít thôi, coi chừng bị no quá đấy.”
Nghe vậy, Ôn Thời ngồi tựa lên bàn bật cười khúc khích, lập tức nhận được ánh mắt trách móc của Ôn Tĩnh Vân.
Sau bữa tối, khi Ôn Tĩnh Vân rời đi, ba người còn lại cuộn tròn trên ghế sofa xem chương trình đón giao thừa. Thấy nhàm chán, Tống Dĩnh đề nghị xem phim của Giang Trì Ấp.
Ôn Thời giơ tay đồng ý, ý kiến của Giang Trì Ấp bị áp đảo không thương tiếc, anh chỉ biết lắc đầu bất lực.
May mà anh có niềm tin vào tác phẩm của mình, không đến mức khó xử. Anh còn thỉnh thoảng kể chuyện hậu trường, làm mẹ con Tống Dĩnh cười nghiêng ngả.
Không biết từ lúc nào, đã đến 12 giờ. Ba người cùng ra ngoài đốt pháo hoa, mãi đến khi lạnh không chịu nổi mới quay về phòng tiếp tục xem phim.
Về không bao lâu, Ôn Thời đã thiếp đi. Sáng hôm sau, cô thức dậy trên giường của mình, đầu giường còn đặt một phong bao lì xì Giang Trì Ấp chuẩn bị sẵn cho cô.
Cô lấy điện thoại ra, vừa kết nối được đã vội nói: “Giang lão sư, năm mới vui vẻ!”
…
Vì tình trạng của bà cụ không ổn định, kế hoạch ra nước ngoài của Ôn Thời và Giang Trì Ấp tạm thời bị hoãn.
Bước sang tháng ba, khi trời bắt đầu ấm lên, Ôn Thời lại nhận được cuộc gọi của anh trai, bảo cô đến bệnh viện.
Khi bước vào phòng bệnh, tất cả mọi người đều đã có mặt. Tống Dĩnh đến trước cô, thấy cô đến liền vươn tay kéo cô lại gần.
Do không còn cảm giác đau, bà cụ lúc này trông rất yên bình. Nhưng những cơn đau dai dẳng đã khiến bà gầy gò đáng sợ. Đôi tay khô gầy đang nắm lấy tay Ôn Khải Minh, dặn dò lần cuối.
Thời gian tỉnh táo ngày càng ít, và có lẽ đây là lần cuối cùng bà tỉnh lại.
Đôi mắt mờ đục của bà lướt qua mọi người rồi đưa tay về phía Ôn Tĩnh Vân, nắm chặt lấy tay anh, nhưng lại gọi tên bố ruột của anh – bác cả của Ôn Thời.
Người luôn giữ cảm xúc điềm tĩnh như Ôn Tĩnh Vân cũng nghẹn ngào, nắm chặt tay bà, gật đầu không ngừng.
Khi bà càng lúc càng mất tỉnh táo, bác sĩ định tiến đến đặt ống thở cho bà, nhưng bà bất ngờ nắm lấy tay áo bác sĩ, hơi thở yếu ớt: “Bác sĩ, tôi còn một đứa cháu gái.”
Vừa nghe xong, cô cháu gái bên nhà phòng ba lập tức lau nước mắt, định tiến lên nắm tay bà.
Tất cả mọi người dường như đều vô thức bỏ qua Ôn Thời.
Nhưng bà cụ ngắt quãng nói tiếp: “Tôi chưa từng bế nó… Bác sĩ, ông mang nó đến, để tôi bế nó một lần.”
Nghe xong, Tống Dĩnh không kìm được tiếng khóc, nhìn về phía Ôn Thời.
Ôn Thời lại trông như hóa đá. Dù Ôn Khải Minh kéo cô một cái, cô vẫn không bước tới.
Nếu đây là nỗi tiếc nuối cuối cùng của bà, thì cô đã trưởng thành, không thể bù đắp cho bà được nữa.
Lúc 2 giờ sáng, bà cụ qua đời trong trạng thái hôn mê.
Sau đó là một tang lễ long trọng, không hề quá lời khi dùng từ "long trọng" để miêu tả. Ba ngày tưởng niệm, người ra vào linh đường gần như không ngớt.
Mỗi ngày, Ôn Thời đều mệt mỏi, nhưng chẳng liên quan gì đến nỗi đau mất mát, mà là do phải ứng phó với những người đến viếng.
Ngày tổ chức tang lễ, Giang Trì Ấp cũng đến.
Ôn Thời muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với anh, nhưng vừa bước vào cầu thang vắng lặng, cô nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của một người đàn ông.
Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy Ôn Khải Minh đang ôm mẹ mình mà khóc nức nở.
Ôn Thời lập tức sững sờ, chỉ khi được Giang Trì Ấp kéo ra khỏi cầu thang, cô mới dần lấy lại tinh thần.
Giang Trì Ấp thấy cô như vậy, liền kéo cô ngồi xuống ghế ở hành lang. Nhìn cô thất thần, anh khẽ hỏi: “Em ổn chứ?”
Ôn Thời nhìn anh, ánh mắt dần có tiêu cự.
Là một diễn viên, cô rất quen thuộc với mọi cung bậc cảm xúc của con người. Cô nghe ra, trong tiếng khóc của Ôn Khải Minh vừa có nỗi đau, vừa có sự giải thoát. Ông ôm lấy mẹ cô, như thể đang nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Cô nhìn Giang Trì Ấp, rất lâu mới nói: “Anh nói xem, người bị ghét thì đau khổ, vậy người ôm hận có phải cũng đau khổ như vậy không?”
Giang Trì Ấp không thể trả lời câu hỏi này, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng, siết chặt vòng tay.
…
Sau tang lễ, Ôn Thời nghĩ rằng bố mẹ cô sẽ sớm tái hợp.
Nhưng một tháng sau, Tống Dĩnh và Ôn Khải Minh lại bình tĩnh ly hôn.
Hai luật sư của họ ngồi trong phòng khách nhà họ Tống cả ngày để tính toán tài sản. Hai bên thương lượng, phân chia tài sản xong, hôm sau liền đến cơ quan hành chính nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Ôn Thời nghĩ rằng mọi chuyện giữa hai người họ đã hoàn toàn kết thúc. Thế nhưng, một buổi chiều nọ, Tống Dĩnh lại nói với cô: “Bố con hẹn mẹ đi uống trà. Con có thể đi tìm Tiểu Giang chơi. Lúc về mẹ sẽ mang bánh ngọt cho con.”
Cô hoàn toàn bị bố mẹ mình làm cho mơ hồ.
“Anh nói xem, họ rốt cuộc đang nghĩ gì?” Ôn Thời ôm một chiếc gối hình chó nhỏ, ngồi trên giường mình, hỏi Giang Trì Ấp.
Giang Trì Ấp đang xếp hành lý cho cô, giơ lên một bộ đồ ngủ màu champagne, ánh mắt ý hỏi cô có mang theo không. Sau khi cô gật đầu, anh vừa gấp đồ vừa nói: “Ly hôn rồi, không có nghĩa là không thể làm bạn. Có lẽ sau từng ấy năm, dù họ có chia tay, đối phương vẫn là người quan trọng nhất trong lòng.”
Ôn Thời hiểu rằng, trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể phân biệt rạch ròi đúng sai.
Cô lắc đầu, nói: “Thôi, không nghĩ nữa. Mẹ vui là được rồi.”
“Chuyện ra nước ngoài, em nói với dì Tống chưa?” Giang Trì Ấp cũng đổi chủ đề.
Ôn Thời cầm quả táo lên cắn một miếng: “Đương nhiên là nói rồi. Bà còn chuẩn bị quà để em mang cho mẹ anh.” Cô ngừng lại, nhìn Giang Trì Ấp, nói thêm: “Cả cho bố anh nữa.”
Giang Trì Ấp khựng tay lại, nói: “Nhờ em cảm ơn dì giúp anh.”
“Chúng ta sẽ gặp bố anh sao?” Ôn Thời lập tức lại gần, hỏi.
Thật sự mà nói, cô rất tò mò về bố của anh.
Giang Trì Ấp mỉm cười, nhưng giọng lại có chút lạnh nhạt: “Chuyện đó không phải là chuyện anh có thể quyết định.”
Lúc đó, Ôn Thời còn chưa hiểu câu nói này có ý gì. Mãi đến khi họ hạ cánh xuống sân bay Los Angeles, vừa bước ra khỏi sảnh thì bị vài người đàn ông mặc vest đen bao vây, cô mới hiểu.
Trong số những người đàn ông, có một người gốc Hoa nói bằng tiếng Trung với Giang Trì Ấp: “Cậu chủ, ông chủ mời cậu và cô Ôn đến gặp trước.”
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
-
▼
02/03 - 09/03
(28)
- Anh De Doc Tam Chuong 190
- Anh De Doc Tam Chuong 191
- Thu Bong Chuong 685
- Vo Tinh Dao Chuong 198
- Anh De Doc Tam Chuong 192
- Anh De Doc Tam Chuong 193
- Thu Bong Chuong 686
- Vo Tinh Dao Chuong 199
- Anh De Doc Tam Chuong 194
- Anh De Doc Tam Chuong 195
- Thu Bong Chuong 687
- Vo Tinh Dao Chuong 200
- Anh De Doc Tam Chuong 196
- Thu Bong Chuong 688
- Vo Tinh Dao Chuong 201
- Anh De Doc Tam Chuong 197
- Vo Tinh Dao Chuong 202
- Thu Bong Chuong 689
- Anh De Doc Tam Chuong 198
- Anh De Doc Tam Chuong 199
- Vo Tinh Dao Chuong 203
- Thu Bong Chuong 690
- Anh De Doc Tam Chuong 200
- Anh De Doc Tam Chuong 201
- Anh De Doc Tam Chuong 202
- Anh De Doc Tam Chuong 203
- Vo Tinh Dao Chuong 204
- Thu Bong Chuong 691
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)