CHƯƠNG 198: Thà vì mình chết chứ không sống trong im lặng
Người dịch: Danh Vu
—
Khi nghe Thanh Diễn nói xong, Tễ Nguyên tông chủ nhịn không được muốn phỉ nhổ hắn một cái nhưng vẫn quyết định tìm từ ngữ uyển chuyển để nói: "Ngươi có hay không nghĩ tới khả năng Ngu Chiêu không muốn trở về?"
Thanh Diễn chân nhân cười lạnh một tiếng, thần thái khinh miệt.
Không muốn trở về?
Lúc trước, là ông ta mang nàng về Ngũ Hành Đạo Tông từ trong đám dân tị nạn. Cũng là ông truyền thụ cho nàng công pháp, để nàng may mắn trở thành đệ tử Độc Nguyệt Phong.
Ông cho Ngu Chiêu không chỉ là mạng sống, còn có thân phận vô cùng tôn quý vượt xa nhân sinh.
Không có ông, Ngu Chiêu có lẽ đến nay còn đang đau khổ giãy dụa trong hồng trần.
Nàng phàm là biết được cảm ân, liền không có khả năng cự tuyệt.
"Thanh Diễn......"
Tễ Nguyên Tông chủ gấp đến độ vò đầu bứt tai, muốn nói lại thôi.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Ngu Chiêu đối với Độc Nguyệt Phong đã không có lòng yêu mến, càng không có khả năng trở về, Thanh Diễn chân nhân không khỏi quá ảo tưởng.
"Ngu Chiêu là người thông minh, nó hẳn sẽ biết chọn con đường nào có lợi cho bản thân."Thanh Diễn chân nhân bày ra vẻ mặt chắc chắn.
"Thế nhưng là......"
"Ngươi nếu đã tin tưởng Ngu Chiêu, liền đem quyền lựa chọn giao cho nó, ngày diễn ra nghi thức trao giải nhìn xem nàng lựa chọn thế nào."
"...... Được."
Tễ Nguyên Tông chủ gật gù đắc ý rời đi.
Ông chưa có trở về chỗ ở của mình, mà là đi đến trụ sở Thanh Mộc Môn.
Ông có loại dự cảm, mấy ngày sau Thanh Diễn chân nhân đầu óc lại phát bệnh. Làm một tông chủ tận tâm, ông trước tiên đem thuốc chuẩn bị kỹ càng, lo trước khỏi hoạ đến.
Sau khi Tễ Nguyên tông chủ rời đi xong, Thanh Diễn chân nhân gọi Phương Thành Lãng và Lam Tử Du, Tô Minh vào.
Ba người nghe xong lời trần thuật của Thanh Diễn chân nhân liền ngốc lăng, nửa ngày không có phản ứng.
"Sau này, vi sư muốn thấy Ngu Chiêu dập đầu nhận sai."
Phương Thành Lãng trong mắt tràn đầy mê mang cùng bi ai.
Sư tôn mấy ngày trước đây còn đả thương Ngu Chiêu, bây giờ lại nhả ra nói muốn tha thứ cho nàng?
Không cảm thấy châm chọc sao?
Lam Tử Du vui mừng quá đỗi.
"Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định đem lời nói truyền đạt đúng chỗ, để Ngu Chiêu cảm niệm ân tình của sư tôn."
Tô Minh ngơ ngác lăng lăng, không biết nên nói cái gì.
Lão Ngũ không phải nói Ngu Chiêu kia là giả sao, vì cái gì sư tôn nhìn không ra, còn hồi tâm chuyển ý muốn tha thứ rồi?
Cho nên lão Ngũ lại nói hươu nói vượn?
Lão Ngũ đáng chết, chờ đệ ấy thương thế tốt lên, nhìn mình như thế nào giáo huấn!
Có Lam Tử Du đảm nhiệm việc, Thanh Diễn chân nhân cũng không có để Phương Thành Lãng cùng Tô Minh đáp lời, phất phất tay để ba người lui ra.
Thực ra trong thâm tâm ông ta căn bản không có ý định tha thứ cho Ngu Chiêu.
Nhưng Ngu Chiêu tựa hồ cùng ông ta có quá nhiều mối quan hệ chồng chéo, trước khi những nghi hoặc đó được giải, Ngu Chiêu không thể thoát ly khỏi ánh mắt ông, vẫn là đặt ở dưới mắt quan sát là tốt nhất.
Bất quá, chờ Ngu Chiêu trở lại Độc Nguyệt Phong, cũng nên một lần nữa cho nàng học một ít quy củ.
Thanh Diễn chân nhân trong mắt hiện lãnh ý.
......
"Thanh Diễn chân nhân thực sự đã nói như vậy?"
Chu Kim Việt kinh ngạc nói.
Tễ Nguyên Tông chủ gật đầu.
"Ha? Ha!"Chu Kim Việt giận quá mà cười.
Nàng xem như biết bọn người Phương Thành Lãng, Lam Tử Du học cái bộ dáng ngôn cuồng, tự cao tự đại từ ai rồi. Không hổ là sư đồ truyền thừa.
Nàng đột nhiên đứng dậy: "Đệ tử đi nói cho Ngu sư muội một tiếng, để muội ấy chuẩn bị sớm, tránh tâm lý ảnh hưởng vào trận so tài ngày mai."
Dứt lời, người đã biến mất trong phòng.
Chu Kim Việt sau khi nhận được tin tức xong liền lập tức tiến về gian phòng của Ngu Chiêu, nhưng bởi vì Tễ Nguyên Tông chủ làm trễ nải thời gian tại Thanh Mộc Môn nên để cho Lam Tử Du đến nhanh hơn nàng một bước, đang gõ cửa ngoài phòng Ngu Chiêu.
Bước chân nàng dừng lại, không tiến lên tiếp mà lẳng lặng quan sát.
Lam Tử Du cũng không có phát giác được Chu Kim Việt đến, kiên nhẫn hô lớn: "Ngu Chiêu! Muội mau ra! Huynh có lời quan trọng muốn cùng muội nói!"
"Ngu Chiêu! Có nghe thấy không! Mở cửa nhanh!"
"Cơ hội chỉ có một lần!Muội nếu không mở cửa, về sau khóc lóc cầu ta cũng không kịp!"
Chu Kim Việt ở bên ngoài nhìn một hồi, quả quyết xoay người lại.
Ngu Chiêu đã có chủ ý của bản thân, nàng không cần xen vào nữa.
Lam Tử Du đứng ngoài cửa phòng Ngu Chiêu phun nước bọt đến sắp khô cổ bỏng họng những bên trong vẫn không có động tĩnh.
Sự kiên nhẫn cuối cùng của hắn đã bị bào mòn, hắn tức hổn hển đạp cửa.
"Ngu Chiêu! Muội có phải nghĩ rằng bọn huynh sẽ van cầu muội trở về! Huynh nói cho muội biết, muội nghĩ sai rồi! Nếu muội hôm nay không mở cửa cho huynh, về sau cũng đừng nghĩ về Độc Nguyệt Phong! Muội nhất định phải chết!"
Hắn sải bước đi quay về, bóng lưng lộ ra tràn đầy oán khí.
Bên trong gian phòng.
Ngu Chiêu khép hờ con mắt, trên môi nhàn nhạt cười một tiếng.
Không cần đi ra, nàng đều có thể đoán được ý đồ Lam Tử Du đến là gì.
Thanh Diễn chân nhân bắt đầu gấp rồi.
Chỉ cần nàng thắng được trận so tài ngày mai, tất cả mọi người sẽ biết Thanh Diễn chân nhân có mắt không tròng, cái này tương đương với việc tát một phát vào bản mặt kiêu ngạo của Thanh Diễn chân nhân.
Cho nên ngài muốn để mình cúi đầu nhận sai, thay ngài cứu vớt lại danh dự, cũng cho rằng là một loại bố thí với mình.
Thật là ý nghĩ ngây thơ.
Ngây thơ có chút nực cười.
Khóe miệng Ngu Chiêu nhếch lên ý cười sâu sắc.
Không quan hệ, rất nhanh ngài sẽ biết ý nghĩ đó có bao nhiêu sai lầm, có bao nhiêu cái không hợp thói đời.
Đệ nhất Hóa Thần của thế nhân thì như thế nào?
Thanh Diễn chân nhân làm được, nàng vì sao không thể?
Thà vì mình mà chết còn hơn sống trong im lặng.
Cùng ngày, luồng ánh sáng của ngày mới xé tan màn đêm hắc ám, Ngu Chiêu mở to mắt, tinh quang bắn ra bốn phía.
Mở cửa ra, nàng đột nhiên sửng sốt.
Ngoài cửa là cả đám người đang chờ.
"Ngu Chiêu, cố lên a!"
Mộc Dã hai tay đặt ở má bên cạnh, hô to một tiếng.
"Ngu sư tỷ tất thắng!"
"Đệ nhất! Đệ nhất!"
Những người khác nhao nhao hưởng ứng, âm thanh chúc phúc liên tiếp vang vọng trên không trung.
Đệ tử Ngũ Hành Đạo tông nghe được động tĩnh, nhao nhao đi ra ngoài xem xét, nhìn thấy đám người trong nội viện của Ngu Chiêu, suýt nữa ngoác mồm kinh ngạc.
Một cái viện lạc không lớn không nhỏ, vậy mà chật ních các đệ tủ tông môn, tất cả đều là đến góp phần trợ uy cho Ngu Chiêu.
Sắc mặt bọn hắn phức tạp.
Từ trước tới nay, Ngu Chiêu ở Ngũ Hành Đạo không có sự tồn tại quá lớn, nếu có cũng là tiếng xấu đầy đầu.
Nhưng từ khi nàng rời khỏi Độc Nguyệt Phong, nàng tựa như thoái thai hoán cốt, không chỉ tu vì tiến độ thần tốc, liền ngay cả nhân duyên cũng tốt đến không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc đâu mới thực sự là nàng?
Ở nơi xa.
Tô Minh trừng to hai mắt, tự lẩm bẩm: "Ngu Tiểu Chiêu từ lúc nào quen biết nhiều bằng hữu như vậy, rõ ràng ta mới là bằng hữu tốt nhất của muội ấy mà,."
Lam Tử Du hai tay nắm chặt.
Đây chính là lí do Ngu Chiêu không muốn trở về?
Có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ!
Phương Thành Lãng trầm mặc nhìn xem, môi nở nụ cười khổ, tim như bị dao cắt.
Kinh hãi cùng phẫn nộ nhất thuộc về Diệp Tụng Tâm.
Nàng ta những ngày qua vắt hết óc suy nghĩ, bốn phía kết giao các thanh niên tài tuấn, kết quả lại không vừa ý người nào.
Chỉ duy nhất một người hơi có giá trị sử dụng là Lý Cảnh Nhượng cũng vì Liễu Tranh ở trước mặt mọi người từ hôn mà mất hết mặt mũi. Hiện tại vẫn còn trốn ở gian phòng không chịu ra, ngay cả mặt cũng không gặp được.
Nếu như kết quả chỉ mỗi vậy thì nàng cũng không có gì khó tiếp nhận. Nhưng vì cái gì mà nàng ta thì không có ai, Ngu Chiêu lại được người người vây quanh để lấy lòng!
Ngu Chiêu rời khỏi Độc Nguyệt Phong, rõ ràng lại muốn cùng nàng ta đối nghịch! Rõ ràng là cố ý nhằm vào nàng ta!
Nàng ta biết mà, Ngu Chiêu nhất định là đang trả thù nàng ta, trả thù nàng ta lúc trước châm ngòi mối quan hệ giữa nàng cùng Phương Thành Lãng!
A! Còn tưởng rằng Ngu Chiêu chính trực ngây thơ thế nào, kỳ thật cũng chỉ là một bụng ý nghĩ xấu!
Bọn hắn đã hi vọng Ngu Chiêu thắng đến vậy, nàng ta lại không cho bọn hắn toại nguyện!
Dao Cơ, liền để cho ta tới giúp ngươi một tay đi!
Cuộc tỷ thí này, ngươi nhất định phải thắng!
0 comments