Chương 419: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 40
"À?" - Gương mặt của Cố Kiều Kiều đầy do dự "Cái này... có vẻ không ổn lắm thì phải?"
Yến Điệp Nhi cảm thấy có hy vọng, trong lòng vui mừng, giọng nói cũng nhẹ nhàng dụ dỗ hơn:
"Tiểu sư muội, muội yên tâm đi. Ta từng đến bí cảnh Linh Ảo này một lần rồi, cũng khá quen thuộc. Hơn nữa ta từng xuất môn lịch luyện nhiều lần, có kinh nghiệm lắm đó."
Thật ra lý do này cũng không hợp lý lắm, cô ta cũng không nghĩ ra được lời nào hay hơn.
Từ nhỏ đến lớn, toàn người khác lấy lòng cô ta.
Yến Điệp Nhi chưa bao giờ phải tự mình nịnh bợ ai như vậy.
Nhưng Cố Kiều Kiều lại tin thật, ánh mắt ngây thơ đầy cảm động, yên tâm lấy túi trữ vật trong ngực ra, đưa cho Yến Điệp Nhi.
Còn vừa đưa vừa rưng rưng nước mắt nói: "Tiểu sư tỷ, tỷ thật tốt quá đi!"
Yến Điệp Nhi đè nén sự vui sướng trong lòng, nhưng khóe miệng lại cứng đơ như bị kim châm, không thể nào giấu nổi.
Cô ta ho nhẹ một tiếng, cố gắng để giọng không quá phấn khích: "Ta chỉ có một mình muội là tiểu sư muội, không đối tốt với muội thì còn đối tốt với ai nữa?"
"Hu hu, lần trước muội hiểu lầm tỷ rồi…"
Cố Kiều Kiều lại bắt đầu rưng rưng như sắp khóc. Nhưng Yến Điệp Nhi thấy đã lấy được túi trữ vật trong tay thì chẳng còn kiên nhẫn diễn nữa.
Nói những lời giả dối đó thật khiến cô ta phát ngán.
Phải nói chuyện khách sáo với người mình ghét thật là cực hình.
Yến Điệp Nhi liếc nhìn xung quanh một lượt, cố che giấu sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn trong mắt.
Việc quan trọng trước mắt là phải dụ Cố Kiều Kiều rời đi!
"Tiểu sư muội, chuyện trước kia qua rồi. Nơi này không nên ở lại lâu, hay là chúng ta đến chỗ khác đi. Tỷ biết một nơi gọi là Vạn Hoa Cốc, có rất nhiều linh thực, chúng ta có thể đến xem thử."
Cố Kiều Kiều gật đầu không chút nghi ngờ, trông như thể sẵn sàng nghe theo mọi sắp xếp của Yến Điệp Nhi.
Yến Điệp Nhi khẽ nhếch môi cười khẩy. Đúng là ngốc thật.
Nhưng cũng tốt, càng dễ cho cô ta ra tay.
Hai người cưỡi phi kiếm xuyên qua khu rừng rậm rạp, đi ngang qua cả một hồ nước phong cảnh tuyệt đẹp, trên đường không gặp một ai.
Yến Điệp Nhi bảo khu rừng này nằm ở rìa ngoài của bí cảnh, những tu sĩ có tu vi cao đều đi sâu vào trong trung tâm.
Nghe nói ở khu vực nguy hiểm nhất của trung tâm bí cảnh còn có một cung điện, bên trong có nhiều báu vật do các tu sĩ phi thăng để lại.
Lúc kể đến đây, ánh mắt của cô ta luôn chú ý đến biểu cảm của Cố Kiều Kiều. Thấy trên mặt cô dường như có chút động lòng, ánh mắt Yến Điệp Nhi liền đảo một vòng đầy toan tính.
"Tiểu sư muội, hay là chúng ta cũng đi xem thử?"
Cố Kiều Kiều không nghĩ ngợi mà lắc đầu: "Tiểu sư tỷ, với thực lực của hai chúng ta thì sao có thể vào được trung tâm bí cảnh chứ."
Yến Điệp Nhi cười bí hiểm: "Tiểu sư muội cứ yên tâm, có túi trữ vật của muội, thêm bằng hữa của tỷ nữa, biết đâu chúng ta sẽ là người đầu tiên tiến vào đó."
"Bằng hữu?" - Cố Kiều Kiều nghi hoặc.
Yến Điệp Nhi không trả lời, chỉ mỉm cười thần bí: "Đi thôi, tỷ dẫn muội đi gặp bọn họ."
Cố Kiều Kiều đành gật đầu, tiếp tục đi theo cô ta.
Hai người cứ men theo rìa bí cảnh mà đi, từ phía đông đi tới tận phía tây.
Suốt dọc đường họ không dừng lại săn giết gì cả.
Cuối cùng Yến Điệp Nhi dẫn Cố Kiều Kiều đến một nơi đầy rẫy những loài linh thảo quý hiếm.
Vạn Hoa Cốc.
Cả không khí nơi này đều phảng phất mùi hương ngọt ngào, thứ mùi ấy lại không giống với hương của linh thực cho lắm.
Khó mà nói rõ là gì.
Cố Kiều Kiều dừng lại, đôi mày thanh tú khẽ nhíu: "Tiểu sư tỷ, bằng hữu của tỷ ở trong đó sao?"
"Sao ta cảm thấy nơi này có gì đó lạ lạ?"
"Cái mùi này cũng lạ nữa…"
Trước loạt câu hỏi của Cố Kiều Kiều, Yến Điệp Nhi bắt đầu cảm thấy khó chịu, trong lòng cũng có chút hoảng loạn.
Không ngờ Cố Kiều Kiều tuy ngốc thật, nhưng trực giác lại nhạy bén đến thế!
Quả thực nơi này có vấn đề!
Bởi vì trong Vạn Hoa Cốc này, không có tu sĩ.
Mà là một đám ma tu.
Còn cái mùi trong gió kia cũng không phải là hương từ linh thảo, mà là một loại hương đến từ Hợp Hoan Tông của Ma giới.
Loại hương này có thể khiến người ta mất đi lý trí.
Yến Điệp Nhi cố nhịn thở, dù đám ma tu kia hứa sẽ đưa thuốc giải cho cô ta sau khi xong việc.
Nhưng cô ta vẫn không dám hít thở mạnh.
Dù cố kìm nén, mũi vẫn cứ thỉnh thoảng ngửi phải chút ít hương đó.
Thấy Yến Điệp Nhi không trả lời, Cố Kiều Kiều liền lớn tiếng gọi: "Tiểu sư tỷ?"
Yến Điệp Nhi hoàn hồn, vội nói: "Đi thôi tiểu sư muội, chắc là do muội chưa từng đến đây nên suy nghĩ nhiều quá. Muội nhìn xem, ở đây nhiều linh thực như vậy, biết đâu mùi này là do một loài hoa nào đó tỏa ra ấy mà."
Cô ta sợ Cố Kiều Kiều hỏi thêm, liền nhanh chóng nắm tay cô kéo vào trong.
Cố Kiều Kiều để mặc cho Yến Điệp Nhi dắt đi, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Không xa phía sau một gốc đại thụ, có mấy gã đàn ông mang khí chất hơi lộ vẻ tà ác đang chỉ trỏ về phía Cố Kiều Kiều.
"Bí cảnh lần này đúng là không uổng công! Nhìn xem mỹ nhân kìa! Còn quyến rũ hơn cả người đẹp số một nhà họ Vương trong giới tu chân ấy chứ!"
"Không sai, cái vẻ yếu đuối kia, làm huynh đây nhìn cũng thấy xót lòng."
"Hehehe, hay là chúng ta bắt cô ta về Hợp Hoan Tông luôn đi!"
"Cũng được đấy chứ, dù sao nữ tu kia đã giao kèo với chúng ta rồi, muốn xử sao cũng được."
"Tui thấy nữ tu đó quen mắt lắm. Nhìn cứ như đã gặp ở đâu rồi…"
Một tên ma tu vừa sờ cằm vừa cố nhớ lại khuôn mặt của Yến Điệp Nhi.
Cảm giác như đã từng thấy qua.
Dù không biết cô ta kiếm đâu ra truyền âm phù của bọn họ, nhưng có lợi thì không hưởng là đồ ngốc.
Vừa được mỹ nhân, vừa có thù lao.
Nên cả đám liền đồng ý, hẹn gặp nhau ở đây, để cô ta dẫn người tới.
Giờ tận mắt nhìn thấy "con mồi", đúng là sắc đẹp nổi bật thật.
Một tên ma tu thấp người hơn chỉ tay sang Yến Điệp Nhi, cười nham hiểm: "Nữ tu này cũng đâu tệ, mặt mũi xinh xắn đáng yêu."
"Cũng không tệ, cùng lắm thì... đừng giết là được, hahaha."
Cả đám nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười nham hiểm.
Chương 420: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 41
Trong lúc vài người đang nói chuyện, Yến Điệp Nhi đã dẫn theo Cố Kiều Kiều đến dưới gốc đại thụ.
Yến Điệp Nhi hít sâu một hơi, nét mặt tuy nở nụ cười nhưng lại vô cùng quái dị, như nửa khóc nửa cười, trông hết sức vặn vẹo.
Tốt quá rồi! Cố Kiều Kiều sắp trở thành giày rách rồi!
Kết cục của Hoa Mộng Vân ngày trước, chính là số phận tương lai của Cố Kiều Kiều!
Dù trước đây mọi người có yêu thích Cố Kiều Kiều đến đâu, từ hôm nay trở đi, họ cũng sẽ chán ghét cô ta! Ha ha ha ha!
Trong đầu Yến Điệp Nhi không ngừng hiện lên hình ảnh của Hoa Mộng Vân ngày đó, rồi lại nghĩ đến Cố Kiều Kiều sắp tới.
Nét mặt cô càng lúc càng méo mó.
Lúc đó, chuyện cô và Hoa Mộng Vân gặp phải ma tu thật sự là ngoài ý muốn, cô ta quá sợ nên đã bỏ chạy.
Khi ấy, ban đầu cô ta cũng không hẳn có ý xấu.
Chỉ là sau khi nghĩ đến việc Hoa Mộng Vân có thể sẽ bị đám ma tu làm nhục, Yến Điệp Nhi liền không kiềm chế được bản thân, giả vờ sợ hãi rồi trốn đi, thậm chí còn không sử dụng phù truyền âm mà Hoa Mộng Vân đã đưa.
Cái phù truyền âm để liên hệ với ma tu kia là do cô nhặt lại được sau khi lén quay lại nơi xảy ra sự việc lúc đám ma tu rời đi.
Ban đầu giữ lại chỉ vì sợ bị người của Tiên Nguyệt Tông phát hiện, không ngờ lần này lại có ích.
Sau đó khi thấy Hoa Mộng Vân thê thảm như vậy, Yến Điệp Nhi cũng từng hối hận.
Nhưng khi mọi người trong tông môn đều dồn hết sủng ái cho cô ta, thì cô ta không còn thấy hối hận nữa.
Vậy nên, để Cố Kiều Kiều – kẻ đã cướp đi tất cả mọi thứ của cô cũng biến mất như Hoa Mộng Vân lúc trước là được!
"Tiểu sư tỷ."
Cố Kiều Kiều đột nhiên lên tiếng khiến Yến Điệp Nhi đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình giật bắn cả người.
Cô phản xạ đẩy tay Cố Kiều Kiều ra, cảnh giác quay đầu lại: "Gì vậy?"
Cố Kiều Kiều lộ vẻ kỳ lạ, tay vẫn còn cứng đờ giữ nguyên tư thế bị hất ra.
Yến Điệp Nhi gượng cười: "Xin lỗi tiểu sư muội, vừa nãy tỷ đang nghĩ ngợi lung tung. Mình đi tiếp đi."
Nói xong, cô không để ý đến tâm trạng của Cố Kiều Kiều mà tiếp tục bước về phía sau đại thụ.
Cố Kiều Kiều đành phải theo sau, còn khẽ thở dài một tiếng.
Yến Điệp Nhi bước đi phía trước, càng tới gần gốc cây khổng lồ thì ánh sáng càng yếu, tầm nhìn cũng mờ hơn.
Tim cô ta bỗng đập thình thịch hai cái, trong lòng dâng lên một dự cảm cực kỳ bất an.
Nhưng đã đến nước này, Yến Điệp Nhi chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Cô ta sờ vào túi trữ vật trong tay áo, cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Nếu không phải vì cái túi trữ vật này khiến cô ta có đủ tự tin, cô ta tuyệt đối sẽ không dám dẫn Cố Kiều Kiều tới đây mà sẽ lừa để cô ấy tự đến một mình.
Khi tới gần đại thụ, Yến Điệp Nhi bất ngờ kêu "á" một tiếng, rồi ngồi thụp xuống ôm lấy chân.
Cố Kiều Kiều lo lắng hỏi: "Sao vậy tiểu sư tỷ?"
Yến Điệp Nhi nhăn mặt, lộ vẻ đau đớn: "Tỷ... tỷ bị trẹo chân rồi."
"Gì cơ?"
Cố Kiều Kiều vội đỡ cô đứng dậy, dìu cô: "Hay là mình quay về đi? Ở đây tối quá."
"Không được!" Yến Điệp Nhi lập tức lớn tiếng từ chối.
Mấy tên ma tu đang ẩn nấp sau gốc cây liếc nhìn nhau, rồi ra hiệu hành động!
Trong số họ có một tên ở cảnh giới Nguyên Anh, còn lại là Kim Đan kỳ.
Bọn chúng không phát ra âm thanh nào, lặng lẽ dùng dây leo để trói lấy hai người.
"Ai đó?!"
"Là ai?!"
Tai Cố Kiều Kiều rất thính, cảm nhận được linh khí dao động liền quay đầu lại, thấy vài sợi dây leo từ sau gốc cây lao ra!
"Tiểu sư tỷ, cẩn thận!"
Cô lập tức triệu hồi phi kiếm, nhưng tốc độ của đám dây leo quá nhanh!
Một phần dây đã quấn chặt lấy Yến Điệp Nhi!
Phần còn lại lao về phía Cố Kiều Kiều.
Thấy dây leo sắp lao đến, Cố Kiều Kiều sợ hãi nhắm tịt mắt, tưởng rằng mình cũng sẽ bị trói lại.
Nhưng lúc này, chiếc vòng cổ trên ngực cô lại phát ra ánh sáng, chặn đứng dây leo, còn dựng lên một tầng kết giới trong suốt bao bọc lấy cô.
Yến Điệp Nhi lúc bị trói thì không hề hoảng sợ, nhưng khi thấy cảnh đó thì hoảng thật rồi!
Tại sao trên người Cố Kiều Kiều lại có pháp khí như vậy?!
Yến Điệp Nhi nghĩ đến một khả năng: nhất định là do Tư Không Tẫn sư tôn tặng!
Cô ta nghiến răng ken két, trong mắt đầy ghen tức đến đỏ cả mắt.
Yến Điệp Nhi tức tối quát: "Mấy người còn không mau ra đây?!"
Đám ma tu lúc này mới cười hì hì lộ diện, thấy kết giới trước người Cố Kiều Kiều thì liền hợp lực tấn công.
Cố Kiều Kiều hoảng sợ co người lại, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn giọt máu.
"Các người là ai? Là ma tu sao?"
Cô nhìn về phía Yến Điệp Nhi, vừa đau lòng vừa khó hiểu: "Tiểu sư tỷ? Sao tỷ lại..."
Đến nước này rồi, Yến Điệp Nhi cũng không muốn diễn kịch nữa.
Cô ta cười lạnh: "Đừng gọi ta là tiểu sư tỷ!"
Yến Điệp Nhi trừng mắt nhìn Cố Kiều Kiều: "Buồn nôn chết đi được!"
Cố Kiều Kiều bị tổn thương, lắc đầu không dám tin, dường như không thể chấp nhận được chuyện người chị vừa còn thân thiết với mình bỗng chốc thay đổi thành một người xa lạ.
Nhưng nét mặt ấy trong mắt Yến Điệp Nhi lại chỉ là giả tạo.
Cô ta nghiến răng, ánh mắt căm hận: "Cố Kiều Kiều, ta thật sự rất ghét ngươi! Tại sao ngươi lại xuất hiện? Ta thật sự hối hận vì đã cứu đệ đệ của ngươi ngày đó!"
"Tại sao ngươi lúc nào cũng tỏ ra như thể bị người khác bắt nạt? Tại sao ai ai cũng thích ngươi, thương ngươi!"
"Ha ha ha ha ha!" Yến Điệp Nhi cười lớn: "Cố Kiều Kiều, sau hôm nay, sẽ không ai còn thích ngươi nữa!"
Cuối cùng cũng có thể thốt ra những lời đã kìm nén bấy lâu, Yến Điệp Nhi cảm thấy bao ấm ức trong lòng đã tan biến không ít.
Chờ đợi từng ấy thời gian, cô ta cuối cùng cũng được nói ra những gì mình muốn nói!
Cố Kiều Kiều đau lòng nhìn Yến Điệp Nhi một cái, nơi khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, cô mấp máy môi như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu thất vọng.
Đám ma tu đã thử đủ mọi cách vẫn không thể phá được kết giới, ngay cả tên Nguyên Anh kỳ cũng bó tay.
Một tên ma tu bực bội quát vào mặt Yến Điệp Nhi đang không ngừng nói: "Im đi! Ồn ào quá!"
Yến Điệp Nhi trừng to mắt định mắng lại, nhưng thấy ánh mắt hung dữ của hắn thì lập tức câm miệng.
"Mấy người định làm gì bây giờ, đại ca?"
Tên ma tu Nguyên Anh thu tay lại, lắc đầu nói: "Không còn cách nào cả. Kết giới này ít nhất phải cảnh giới Phân Thần mới phá nổi."
"Cái gì cơ?!" Yến Điệp Nhi quên cả sợ, hét toáng lên: "Không được!"
Cô ta đã xé toang mặt nạ rồi, giờ lại bảo không làm gì được Cố Kiều Kiều là sao?
Chương 421: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 42
Lửa giận trong lòng Yến Điệp Nhi nhanh chóng nguội lạnh khi xung quanh bỗng nổi lên một trận gió lạnh buốt.
Toàn thân cô ta run rẩy, cảm giác lạnh lẽo bủa vây khắp người.
Trong lòng Yến Điệp Nhi đầy căm phẫn, trách Cố Kiều Kiều có bảo vật giữ mạng tốt như vậy mà không nói cho cô ta biết!
Không cần đoán cũng biết là do Tư Không Tẫn đưa cho cô ấy.
Đúng là thiên vị đến mức chướng mắt, hừ!
Yến Điệp Nhi nghiến răng nghiến lợi vì ghen tỵ, nhất thời quên mất thân phận của đám người trước mặt, tức giận quát: "Mấy người chỉ có nhiêu đó bản lĩnh thôi à? Mở không được cái kết giới này thì đừng mong lấy được phần thưởng!"
Sự thù hận với Cố Kiều Kiều lấn át lý trí, lúc này cô ta chỉ mong Cố Kiều Kiều chết đi cho rồi!
Nào ngờ quên mất bản thân vẫn còn đang bị trói.
Tên ma tu Nguyên Anh kỳ liếc nhìn Yến Điệp Nhi bằng ánh mắt đầy sát khí, lạnh lẽo như đang nhìn một vật đã chết.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà dám lớn tiếng như vậy, thật đúng là gan trời.
Nhưng lúc này, hắn lại quan tâm đến pháp khí trên cổ Cố Kiều Kiều hơn, liền vung tay ném qua một đạo cấm ngôn thuật về phía Yến Điệp Nhi.
Cô ta lập tức không thể thốt nên lời, chỉ há miệng thở dốc, vẻ mặt dữ tợn.
"Môn thúc, giờ chúng ta…" Một tên ma tu với cặp mắt gian tà lên tiếng dò hỏi.
Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua đảo lại trên người Cố Kiều Kiều và Yến Điệp Nhi.
Tên ma tu Nguyên Anh kỳ lạnh giọng: "Tất cả cùng hợp lực, dồn toàn bộ linh lực đánh vào một điểm yếu nhất của kết giới thử xem!"
Hắn đi quanh kết giới một vòng, tự cho là đã tìm được điểm yếu.
"Đánh vào chỗ này!"
"Rõ!"
Mấy tên ma tu không còn giấu giếm gì nữa. Dù sao thì sự hấp dẫn của Cố Kiều Kiều đối với bọn họ quá lớn, chỉ muốn phá kết giới thật nhanh!
Đáng tiếc là mọi chuyện không như mong muốn. Cả nhóm dốc sức tấn công nhưng chỉ làm kết giới dao động nhẹ, vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.
Tên ma tu mắt gian tức giận mắng chửi, quay lại thấy Yến Điệp Nhi còn đang giãy giụa liền tung một cước đá tới!
"Con tiện nhân! Lúc trước sao không nói con nhỏ kia có pháp khí lợi hại như vậy?!"
Cú đá tuy không dùng lực nhiều nhưng cũng khiến Yến Điệp Nhi đau đến cong cả người lại!
Vị trí bị đá trúng là bụng, cơn đau khiến cô ta ôm chặt lấy thân thể, mặt mày tái mét.
Phải đến lúc này cô ta mới bừng tỉnh - đối mặt với mình là một đám ma tu!
Yến Điệp Nhi bắt đầu hối hận, liệu có phải cô ta đã làm chuyện ngu xuẩn là "giao kèo với cọp" rồi không?
Tỉnh táo lại được một chút, cô ta cũng chẳng còn tâm trí lo cho Cố Kiều Kiều nữa.
Từ thái độ của đám người này, Yến Điệp Nhi cảm thấy giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất.
Cô ta hít sâu một hơi, gượng gạo nặn ra nụ cười lấy lòng: "Xin lỗi các vị đạo hữu, lúc nãy là do ta quá gấp, có thể phiền các vị cởi trói giúp ta được không?"
"Phì!"
Một tên ma tu không chút khách khí phun nước bọt vào cô ta.
Đám tu sĩ chính đạo giả vờ thanh cao như cô ta đúng là khiến người ta ngứa mắt!
Giờ lại muốn đổi mặt nhanh như vậy?
"Thúc thúc, theo con thấy, hôm nay e là không có duyên với cô nàng xinh đẹp này rồi, chi bằng…"
Hắn chưa nói hết câu, nhưng ánh mắt ẩn ý đầy dâm tà thì ai cũng hiểu.
Mấy tên ma tu cười phá lên, nụ cười đầy tà khí. Cây hương mà bọn chúng thắp trước đó lúc này cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Yến Điệp Nhi sợ hãi lùi lại, dáng vẻ chật vật, tóc tai rối bời.
Đâu còn tí khí chất tiên nhân nào.
Cô ta run rẩy cầu xin: "Làm ơn tha cho ta… Ta sẽ đưa hết pháp bảo và đan dược của mình cho các người!"
"Hức… hức…"
Một tên ma tu cười nham hiểm: "Chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì."
Yến Điệp Nhi lập tức hiểu ra, đôi mắt trợn to không thể tin nổi, cơ thể run rẩy vì sợ hãi.
Dĩ nhiên cô ta hiểu ý nghĩa câu đó là gì…
Cô ta sụp đổ òa khóc: "Làm ơn tha cho ta! Ta là đệ tử của Tư Không Tẫn ở Tiên Nguyệt Tông, nếu các người dám làm gì ta, sư phụ ta nhất định sẽ thay ta báo thù!"
Thấy đám ma tu càng lúc càng đến gần, lời cầu xin vô ích, Yến Điệp Nhi liền chuyển sang đe dọa.
Thế nhưng đe dọa chỉ càng khiến ánh mắt của đám người đó trở nên hung tợn hơn.
Tệ hơn nữa là cơ thể cô ta bắt đầu có cảm giác kỳ lạ.
Tuyệt vọng dâng lên trong lòng, cô ta vội nhìn sang Cố Kiều Kiều cầu cứu.
"Kiều Kiều, sư muội à, cứu tỷ với!"
"Làm ơn cho tỷ vào trong kết giới đi!"
"Sư muội, muội dùng phù truyền âm gọi các sư huynh đến giúp đi được không? Đây là Vạn Hoa Cốc mà, bọn họ chắc chắn biết đường tới!"
"Sư muội? Sao muội không trả lời? Dùng phù truyền âm đi!"
"Cố Kiều Kiều! Sao ngươi có thể thấy chết mà không cứu?!"
"Cố Kiều Kiều!"
Cố Kiều Kiều lúc này đang cuộn mình trên đất, mặt quay vào trong, không có chút động tĩnh nào.
Cô như đã ngất đi rồi.
Ánh mắt oán độc của Yến Điệp Nhi như muốn xuyên thủng lưng cô, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa cười, trông thê thảm đến không nỡ nhìn.
"Con mẹ nó!"
Một tên ma tu phun nước bọt: "Ai muốn lên trước? Lúc đầu nhìn còn thanh tú, giờ thật không còn muốn đụng vào."
"Ha ha ha ha ha!"
Mấy tên còn lại cười ầm lên.
Tên ma tu Nguyên Anh kỳ liếc nhìn Yến Điệp Nhi với vẻ chán ghét: "Muốn chơi thì cứ chơi."
Yến Điệp Nhi càng thêm nhục nhã!
Ngay cả một tên ma tu cũng ghê tởm cô ta!
Chẳng bao lâu sau, tiếng la hét thê lương vang lên, Yến Điệp Nhi không còn tâm trí suy nghĩ gì nữa.
Cả Vạn Hoa Cốc chỉ còn lại tiếng chửi rủa và tiếng gào khóc thảm thiết.
Tình trạng đó kéo dài suốt mấy canh giờ. Yến Điệp Nhi đã sớm bất tỉnh.
Hơi thở yếu ớt đến mức khó phát hiện.
Cả người giống như búp bê rách nát, toàn thân đầy máu bẩn và vết thương.
"Chậc, da thịt cũng coi như mịn màng."
"Chỉ tiếc tu vi thấp quá. Nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt mà."
Mấy tên ma tu vừa mặc lại y phục vừa bàn tán.
Tên ma tu Nguyên Anh kỳ liếc qua một cái rồi nói đầy chán nản: "Đi thôi, rời khỏi đây càng sớm càng tốt."
Hắn lại liếc nhìn Cố Kiều Kiều đang ở trong kết giới. Cô ấy vẫn im lặng một cách lạ lùng, như đã hôn mê.
Một linh cảm xấu đột ngột ập đến khiến hắn cảm thấy bất an.
Với tu vi cao, trực giác của hắn luôn rất chính xác.
Hắn lạnh mặt thúc giục: "Nhanh lên! Lập tức rút lui!"
Dù mấy tên kia thấy kỳ lạ nhưng trong nhóm, hắn là người mạnh nhất, cũng đành nghe theo, vội vàng dọn dẹp hiện trường chuẩn bị rút.
Nào ngờ ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên trời đất xung quanh tối sầm lại!
Tên ma tu Nguyên Anh kỳ cảnh giác nhìn quanh, không phát hiện có người khác.
Cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.
Trong tình huống như vậy, chỉ có hai khả năng: Một là bí cảnh có biến, hai là có cao thủ ra tay.
Hắn là Nguyên Anh kỳ, nếu không cảm nhận được thì đối phương chắc chắn là…
Phân Thần kỳ!
Tên ma tu kinh hoảng hét lớn: "Chạy mau!"
Cả đám ma tu hoảng hốt, lập tức thi pháp bỏ chạy.
Nhưng khắp nơi như có một tầng kết giới vô hình, bọn chúng cảm giác rõ ràng đang va vào thứ gì đó nhưng không thấy được.
Ngay cả tên Nguyên Anh kỳ cũng không tìm được đường ra.
Cả bọn bắt đầu rối loạn: "Làm sao đây? Rốt cuộc là chuyện gì?!"
"Thúc thúc, nghĩ cách đi chứ!"
"Tao biết cách gì được! Một lũ vô dụng!"
Sự hỗn loạn, sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy bọn chúng.
Trong lúc cả đám đang hoảng loạn đến cực độ, thì bên tai từng người bất chợt vang lên một giọng cười ngọt ngào quyến rũ:
"Không ra được à?"
