Chương 840: Lối ra của mê cung
Không đi vào cùng là vì không muốn trở thành gánh nặng. Vốn dĩ trong nhóm, sức chiến đấu của Bạch Ấu Vi đã là yếu nhất, bây giờ còn bị thương ở chân nên cô lựa chọn ở lại.
Giữa các phòng đá được ngăn cách bởi những bức tường dày. Con Quái vật đầu bò đang ở phía bên kia, gầm rú, thở hổn hển, tiếng bước chân vang lên nặng nề.
Thẩm Mặc nhìn Bạch Ấu Vi lần cuối, tháo chiếc vòng ở cổ xuống, mang theo con thỏ rồi là người đầu tiên đẩy cửa bước vào.
Đỗ Lai, Asalina và Leonid cũng lập tức theo sau, lần lượt tháo vòng cổ.
Trong bóng tối vang lên tiếng gầm trầm đục của Quái vật đầu bò, ngay sau đó Leonid đóng mạnh cửa lại!
Tầm nhìn bị cánh cửa chặn đứng, không thể thấy tình hình bên trong. Trần Huệ căng thẳng bước đến bên cạnh Bạch Ấu Vi, hai tay đan chặt vào nhau.
“Họ sẽ không sao đâu…” Trần Huệ thì thầm, không rõ là nói với Bạch Ấu Vi hay đang tự trấn an chính mình.
ẦM!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên khiến Trần Huệ giật mình!
Tiếp đó là tiếng gào thét thảm thiết vang vọng từ phía bên kia cánh cửa!
Tiếng gào như dã thú bị dồn đến đường cùng, lại giống như tiếng tru rợn người của cáo sói! Âm thanh truyền dọc theo bức tường đá lan khắp nơi, vang vọng liên hồi!
Trần Huệ hoảng sợ trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tim thắt lại!
Cho đến khi âm thanh đó dần dần nhỏ đi...
Tiếng đánh nhau cũng biến mất.
Biến mất hoàn toàn.
Cánh cửa từ bên trong bị người mở ra, Leonid đứng ở ngưỡng cửa, vết thương trên vai lại bị rách, máu sẫm nhuộm ướt lớp băng, nhưng trên mặt anh lại là vẻ phấn khích rạng rỡ.
“Vào nhanh đi!” Leonid kích động nói, “Thì ra mê cung này dễ như vậy! Lối ra đã hiện ra rồi!”
Trần Huệ và Bạch Ấu Vi đều nghi hoặc và sững sờ.
Asalina cũng chạy đến cửa, sốt sắng nói với hai người họ: “Lối ra! Lối ra của mê cung hiện ra rồi!”
Trần Huệ đỡ Bạch Ấu Vi, từ từ bước vào căn phòng đá kia.
Chỉ thấy Quái vật đầu bò nằm bất động dưới đất, Thẩm Mặc đang đứng đạp chân lên ngực nó, tư thế y như vị anh hùng trong bức bích họa. Anh chậm rãi buông tay, để thanh kiếm cắm mãi mãi trong lồng ngực của con quái vật.
Cách thi thể của Quái vật đầu bò không đến mười mét, một hình vuông phát sáng hiện lên!
Bọn họ quá quen thuộc với hình vuông này rồi!
Bởi vì cánh cổng mê cung do giám sát viên mở cho họ chính là một hình vuông tỏa ánh sáng trắng như thế, lúc bước vào trò chơi chiến đấu cũng là từ chính loại hình vuông này!
Đỗ Lai thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Bạch Ấu Vi:
“Chúng ta bị mấy người kia hại thảm rồi. Nếu không vì họ lấy mất thanh kiếm này, thì chúng ta đã tìm thấy lối ra từ sớm.”
Đám người Mark đã khiến độ khó của mê cung bị nâng lên không biết bao nhiêu cấp!
Asalina nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm trạng vô cùng phức tạp:
“Họ bị mắc kẹt lâu như vậy, lại không biết rằng thanh kiếm trong tay có thể cứu mạng họ…”
“Dĩ nhiên là vì đói đến phát điên rồi.” Leonid nói với mọi người, “Chúng ta cũng mau đi thôi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi chốn quỷ quái này! Tôi giờ có thể ăn hết cả một con cừu cũng không chừng!”
Trần Huệ do dự hỏi: “Cứ… cứ thế mà ra ngoài sao?”
Rõ ràng mới cách đây không lâu còn tuyệt vọng, sao bây giờ nói đi là đi được ngay? Cảm giác này thật quá hoang đường...
Đỗ Lai cười: “Mê cung này vốn dĩ không khó, chỉ là lúc đầu chúng ta bị đánh lạc hướng. Nếu không, khi con Quái vật đầu bò liên tục được hồi sinh, chúng ta cũng đã không phải thảm hại đến vậy.”
Anh ta xua mấy con côn trùng còn sót lại trước mặt, nhìn về hình vuông phát sáng kia với tâm trạng nhẹ nhõm chưa từng có.
“Cuối cùng cũng được ra rồi…”
Đỗ Lai cất bước đi về phía hình vuông, không thể chờ đợi thêm được nữa để rời khỏi đây và đi gặp Phó Diệu Tuyết.
Thẩm Mặc cũng bước đến trước mặt Bạch Ấu Vi, trên tóc và tay anh vẫn còn những con côn trùng đen nhỏ bay lượn.
“Đi thôi.” Thẩm Mặc bình tĩnh lau những con sâu phiền phức kia, lạnh nhạt nói:
“Mấy con sâu này cứ bám mãi không dứt, không biết ra ngoài rồi có biến mất không.”
Bạch Ấu Vi nhìn anh, lại lưỡng lự nhìn sang Đỗ Lai:
“Thật sự đi luôn sao? Chúng ta vẫn chưa tìm đủ chìa khóa, cánh cửa sắt sau bức bích họa cũng chưa mở được mà…”
Chương 839: Một thanh kiếm
Cả nhóm quay lại nơi Slade gặp chuyện.
Căn phòng đá tối om không có chút ánh sáng nào, bọn họ bật đèn pin soi quanh, tại chỗ Slade từng nằm, phát hiện ra một thanh đoản kiếm.
Thật khó để gọi đó là một thanh kiếm.
Bạch Ấu Vi thậm chí còn nghi ngờ, không chừng Slade đã bẻ nó ra từ bức bích họa, bởi vì trông nó y hệt như một phần trong bức tranh—trừu tượng đến mức kỳ quặc! Một khối sắt đen sì, miễn cưỡng được rèn thành hình dạng của kiếm, cực kỳ thô ráp.
Nếu lúc đầu lục soát trên người Slade mà tìm ra được thứ này, có lẽ Bạch Ấu Vi cũng sẽ không nghĩ đây là một thanh kiếm—nó giống một cây thánh giá làm vụng về hơn.
Asalina nhặt thanh kiếm dưới đất lên, nhìn quanh bốn phía.
Không thấy chút dấu vết nào của Slade.
Hắn đã bị gặm sạch đến cả xương cũng chẳng còn, tóc và quần áo đều bị căn phòng tự động xóa sạch.
“Tìm kiếm bao lâu nay, không ngờ lại nằm ở đây…”
“Giờ chỉ cần giết được Quái vật đầu bò, chúng ta có thể rời khỏi mê cung.” Leonid xoa tay hăm hở, “Giết xong nó, tôi phải đi ăn một bữa cho đã đời! Chết tiệt, đói muốn xỉu rồi!”
Đỗ Lai trầm mặc một lúc, rồi cũng gật đầu đồng tình: “Giải quyết cho nhanh đi, chỗ này đúng là không thể ở lâu được.”
Bạch Ấu Vi nằm trên lưng Thẩm Mặc, cúi đầu nhìn la bàn: “Nếu Quái vật đầu bò vẫn ở chỗ cũ, thì chúng ta có thể dùng điểm dịch chuyển, sau đó đi về hướng tây hai phòng, rồi rẽ xuống phía nam… nó cũng sẽ tiến về hướng chúng ta.”
Nói rồi cô quay đầu nhìn Leonid: “Vết thương của chú ổn chứ?”
Vai của Leonid từng bị Quái vật đầu bò cắn mất một mảng thịt.
Bạch Ấu Vi không đắp bùn cho ông ta, bởi những người đã từng vào mê cung vài lần thì khả năng hồi phục rất cao, nếu không phải vết thương chí mạng, thì không cần dùng bùn chữa trị.
Leonid siết chặt lại băng trên vai, đáp: “Không chết được đâu, vết thương nhỏ thôi. Tranh thủ khi chúng ta còn chưa phát điên thì hành động ngay.”
“Được thôi…” Bạch Ấu Vi liếc nhìn mọi người xung quanh, giọng trầm xuống, “Nhưng tôi cần nhắc trước—chúng ta chỉ có một cơ hội. Nếu nó không chết, thì trong chúng ta, nhất định phải có một người chết, những người còn lại mới có thể rời khỏi đây.”
Mọi người nhìn nhau.
Bọn họ chịu vào mê cung là vì muốn tăng cường thể chất, nếu không đến bước đường cùng, ai lại muốn chết?
“Đi thôi.” Thẩm Mặc cõng Bạch Ấu Vi, trầm giọng nói, “Chỉ cần thanh kiếm này không có vấn đề, thì không ai phải chết cả.”
…
Đây là lần đầu tiên họ không tránh né, mà còn chủ động tiến về hướng của Quái vật đầu bò.
Trên người Thẩm Mặc vẫn có những con sâu đen thi thoảng bò qua bò lại.
Leonid và Đỗ Lai cũng không khá hơn, dù có đuổi đám sâu bọ đi, không lâu sau chúng lại vo ve bay về từ đâu đó.
Khoảng cách với Quái vật đầu bò càng gần, những con sâu bay càng hăng hơn, dường như càng lúc càng nhiều.
Hơi thở của Thẩm Mặc cũng bắt đầu nặng nề hơn.
Bạch Ấu Vi biết, bọn họ đang dần bị ảnh hưởng.
“Đặt em xuống đi.” Bạch Ấu Vi khẽ nói.
Bước chân của Thẩm Mặc khựng lại, trầm mặc vài giây rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, kiểm tra đôi chân của cô.
Bạch Ấu Vi đã vào mê cung nhiều lần, khả năng hồi phục cơ thể rất mạnh. Hai vết dao vừa rồi tuy đâm khá sâu nhưng đã cầm máu, chỉ còn lại những vết thương đỏ tươi. Khi gập đầu gối lại, hai chân trông chẳng khác gì bị vẽ ngoặc đơn vào, nhìn hơi kỳ quặc.
Thẩm Mặc đỡ đầu gối cô, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Lúc này, có thứ gì đó lông xù đột nhiên nhảy lên vai anh—liếc mắt nhìn sang, thì ra là thỏ của Bạch Ấu Vi.
Chú thỏ như thể không ưa đám sâu đen lởn vởn quanh người anh, bèn nhảy sang đứng ở chỗ khác.
Bạch Ấu Vi nói:
“Anh đem thỏ theo. Tuy chỉ sạc điện một đêm, pin có thể không đủ mạnh, nhưng chắc chắn vẫn có thể gây nhiễu cho Quái vật đầu bò. Đến lúc đó mọi người nắm lấy cơ hội, đâm kiếm vào tim nó…”
Cô ngưng lại, mím môi, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc: “Em và Trần Huệ sẽ ở bên ngoài. Chờ tin tốt từ mọi người.”
Thẩm Mặc nhìn vào mắt cô, khẽ gật đầu: “Được.”
Chương 12: Em Có Lục Hành Châu
Sau khi thu hồi thành Kinh Châu, Tần Song Ngọc bắt đầu có kế hoạch mới. Cô không định cố thủ cổng thành mà muốn gây áp lực lên đám Man tộc. Chỉ có khiến chúng sợ không dám tấn công thì thành Kinh Châu mới thật sự an toàn. Vì thế, cô quyết định dẫn theo một đội quân tinh nhuệ, xâm nhập vào doanh trại địch phá hủy kho lương.
Dù đang giữa mùa hè nhưng bối cảnh phim lại đặt vào mùa thu đông. Mọi người đều mặc kín mít, phải chịu cái nóng như thiêu đốt, suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ. May thay cảnh tiếp theo được quay trong bối cảnh núi tuyết, tổ đạo cụ đã dựng rất chân thực, thậm chí còn bật điều hòa lạnh ở mức cực thấp.
Cảnh này là một phân đoạn quan trọng: Diệp Thanh Trầm dẫn người vòng qua chân núi tuyết đến doanh trại địch, khi đêm xuống thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề.
Mọi người cảnh giác, nghĩ rằng quân địch có động tĩnh nên liền ẩn mình trong tuyết, định đánh úp bất ngờ.
Nào ngờ chỉ là một binh lính bị bắt làm tù binh thoát ra được. Hắn bị thủ lĩnh địch đánh trọng thương, khi nhìn thấy Diệp Thanh Trầm, nước mắt máu giàn giụa nhưng miệng chỉ phát ra những tiếng gào thảm thiết: "A... a..."
Diệp Thanh Trầm nhớ ra hắn. Trong một trận chiến trước, hắn bị địch cắt lưỡi nên trở thành người câm. Lúc này, hắn dốc hết sức tàn để truyền đạt một tin tức cực kỳ quan trọng.
Diệp Thanh Trầm có chút xúc động. Khi người lính ấy mỉm cười trút hơi thở cuối cùng trên nền tuyết, cô nhẹ nhàng giơ tay lên, ra dấu: "Yên tâm ra đi, ta nhất định báo thù cho ngươi."
Trời đất tĩnh mịch, chỉ còn tiếng tuyết rơi. Mọi người ai nấy đỏ hoe mắt, nhìn Diệp Thanh Trầm dùng tay mình vun từng nắm tuyết đắp lên thi thể của người lính đáng thương. Hai tay cô đỏ rực vì lạnh, nhưng không một ai nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới giúp cô đắp tuyết.
Cả đoạn phim trôi chảy, liền mạch. Ngay cả nhân viên hậu cần trong đoàn phim cũng phải bịt miệng, im lặng rơi lệ.
Đạo diễn Trương ngồi phía sau máy quay, bất chợt tháo kính, lau khóe mắt.
Với tiếng hô "Cắt!" vang lên, các diễn viên trong cảnh tuyết cũng lặng lẽ kết thúc màn diễn của mình.
Toàn bộ cảnh quay không có lấy một lỗi nhỏ nào. Đạo diễn Trương nhìn Diệp Thanh Trầm đầy tán thưởng. Ông từng nói rằng mình rất xem trọng cô. Chỉ khi có kịch bản tốt, diễn xuất xuất sắc của cô mới có thể bộc lộ hết được.
Nếu công ty Giải trí Trường Minh thật sự coi trọng cô, chẳng ai biết người giành danh hiệu Ảnh hậu kế tiếp sẽ là ai nữa.
Sau khi hoàn thành cảnh quay hôm nay, Diệp Thanh Trầm do dự một lúc rồi không về chỗ ở.
Buổi chiều, Lục Hành Châu còn một cảnh hành động khá căng thẳng. Để đảm bảo an toàn, cả đoàn phim đều bận rộn: đệm lót phải thật mềm, vũ khí phải sử dụng thế nào để giảm lực sát thương đến mức tối đa. Huấn luyện viên võ thuật được mời đến đã vây quanh diễn viên, không ai chen vào nổi.
Diệp Thanh Trầm xin nghỉ với đạo diễn Trương.
Cô rất hiếm khi xin nghỉ khi đang quay phim, trừ khi bị bệnh nghiêm trọng ảnh hưởng đến trạng thái diễn. Ban đầu cô nghĩ đạo diễn Trương sẽ không dễ gì đồng ý, bởi trước đó Lục Hành Châu thậm chí còn từ chối cả lời mời tham dự đêm từ thiện, nhưng không ngờ đạo diễn không hỏi gì thêm mà lập tức cho cô nghỉ. Điều đó chứng tỏ ông thật sự rất coi trọng cô.
Diệp Thanh Trầm hiểu rõ và trân trọng điều này, nên dự định sau khi đến bệnh viện sẽ lập tức quay về.
Bác sĩ Lý đã nhắn tin cho cô hai ngày trước, dặn bằng mọi giá phải ở bên Diệp Nam trong ca phẫu thuật. Thật ra không cần ông nhắc, cô cũng đã chuẩn bị đi. Trên đời này, Diệp Nam là người thân thiết nhất với cô.
Lần này về Bắc Đô, Diệp Thanh Trầm thậm chí không mang theo trợ lý. Cô cố ý để Hàn Tiểu Đồng ở lại, tiếp tục ngày ngày nấu canh xương cho Lục Hành Châu. Người ta vẫn nói ăn gì bổ nấy, dù có đúng hay không thì ít nhất có còn hơn không.
Ca phẫu thuật của Diệp Nam được ấn định vào ba giờ chiều. Khi Diệp Thanh Trầm đến thì mới chỉ là buổi trưa. Vừa vào cửa, cô đã thấy cậu ngồi bên bệ cửa sổ, quay lưng về phía cửa, đang không ngừng gõ trên máy tính xách tay, không hề phát hiện cô đã đến.
Diệp Thanh Trầm không biết cậu đang làm gì, tiến lại gần vài bước thì liếc thấy màn hình đầy những ký tự dày đặc: “Em đang làm gì vậy?”
Diệp Nam giật mình, theo phản xạ đóng máy tính lại rồi mỉm cười. Cậu không thể nói chuyện nên chỉ có thể ra hiệu bằng tay: “Không có gì, là bài tập thầy giao.”
Diệp Thanh Trầm không mảy may nghi ngờ. Cô luôn sắp xếp cho Diệp Nam học chương trình trung học phổ thông, tiền học phí các lớp online cô đã bỏ ra không ít, toàn mời những giáo viên xuất sắc tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng, chuyện giao bài tập là điều rất bình thường.
Thấy cô không nghi ngờ gì, Diệp Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm. Suýt chút nữa bị phát hiện rồi.
Ba giờ chiều, Diệp Nam được đẩy vào phòng phẫu thuật. Trong hành lang, cậu bất chợt kéo vạt áo Diệp Thanh Trầm.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu ôm một cái thật nhẹ rồi lập tức buông ra, trong mắt cậu là nụ cười ấm áp.
Nhưng ở một góc hành lang ít người qua lại, có một người đàn ông ăn mặc bình thường đã đứng đợi rất lâu. Cuối cùng, hắn cũng bắt được khoảnh khắc này, lập tức chụp ảnh lại. Hắn đã bám theo Diệp Thanh Trầm từ khi cô xuống máy bay, không ngờ lại đào được một bí mật động trời!
Ca phẫu thuật của Diệp Nam diễn ra suôn sẻ. Ban đầu, khi đối mặt với một nhóm trợ lý bác sĩ xa lạ, cậu còn hơi hoang mang. Nhưng chỉ vài mũi tiêm gây mê, cơn đau buốt khi kim đâm vào khiến đầu óc cậu lập tức trống rỗng, không còn nghĩ ngợi gì nữa.
Diệp Thanh Trầm vẫn luôn ngồi chờ ngoài phòng mổ, không nhận ra trời bên ngoài đã tối.
Mây đen phủ kín bầu trời, gió lùa qua khe cửa mang theo cảm giác oi bức. Mưa lớn như sắp trút xuống.
Và cùng với cơn mưa, là làn sóng chỉ trích ngập tràn mạng xã hội.
Khi Diệp Thanh Trầm còn đang chờ đợi, một tin tức bất ngờ leo thẳng lên vị trí số một trên bảng tìm kiếm nóng của Weilang với tốc độ chóng mặt.
Tiêu đề vô cùng nổi bật, ai nhìn cũng phải tò mò bấm vào: #Diệp Thanh Trầm Ẩn Hôn#.
Nhấn vào hot search, có thể thấy vài tấm ảnh chụp từ các góc độ khác nhau cho thấy Diệp Thanh Trầm và một nam sinh đang ôm nhau trong bệnh viện. Dù không rõ mặt nam chính, nhưng từ góc độ ảnh, rõ ràng hai người có quan hệ thân mật.
Bài viết quảng bá được viết rất khéo: “Tình cờ bắt gặp nữ minh tinh đang nổi Diệp Thanh Trầm đến thăm người chồng ẩn hôn tại bệnh viện tư. Hai người trò chuyện vui vẻ, thân thiết đến mức khiến người khác phải ghen tỵ. Sau khi nam chính vào phòng mổ, Diệp Thanh Trầm một mình chờ đợi bên ngoài, nét mặt đầy lo lắng…”
Việc nghệ sĩ ẩn hôn không phải chuyện hiếm trong giới giải trí, thường khi bị lộ ra sẽ chiếm sóng cả ngày. Nhưng không ai ngờ chuyện này lại liên quan đến Diệp Thanh Trầm.
Tuy nhiên, sau phút ngỡ ngàng ban đầu, cư dân mạng lại dễ dàng chấp nhận điều này — bởi vì cô vốn là "nữ hoàng scandal", chuyện gì xảy ra với cô cũng không lạ.
Giờ đây Diệp Thanh Trầm đã hai mươi lăm tuổi, đúng là độ tuổi nên kết hôn.
Nhưng trước đây cô từng công khai phủ nhận tin đồn với Kỷ Tinh Nghiêu và khẳng định mình độc thân. Giờ lại lộ ra chuyện đã kết hôn, chẳng phải tự vả sao?
Chỉ trong chớp mắt, tin tức như quả bom nổ tung trên mạng, làm dậy sóng dư luận.
Nhiều fan từng lên tiếng bênh vực cô cũng cảm thấy bị lừa dối, quay lưng lại mắng chửi.
Mạng xã hội tràn ngập những lời cay độc. Chương trình bảo vệ của hacker không thể chống đỡ nổi làn sóng này, đến mức sập hệ thống. Hacker vẫn còn đang nằm trong phòng mổ, nên không ai ngăn được. Lời chỉ trích tràn về như nước lũ, chiếm lĩnh diễn đàn với tốc độ hơn trăm bình luận mỗi giây.
Mọi bài đăng gần đây trên tài khoản Weilang của Diệp Thanh Trầm đều bị tấn công, hình tượng cô mới gầy dựng lại được cũng bắt đầu sụp đổ.
[Tôi đã nghi rồi! Gần đây liên tục thấy hot search rửa phốt cho Diệp Thanh Trầm, hóa ra là thuê thủy quân. Bản chất vẫn là con quạ đen, giả vờ gì làm thiên nga trắng!]
[Đúng vậy, lần từ thiện vừa rồi không có tên cô ta, vậy mà ai cũng tâng bốc đấy thôi?]
[Còn vụ quay phim sau trận mưa to, fan cô ta cứ khen ngợi hết lời. Diễn viên đi quay là chuyện bình thường, tâng bốc đến thế làm gì?]
[Từ fan thành anti rồi. Cô ta nói dối trắng trợn, một mặt bảo mình độc thân, mặt khác lại kết hôn giấu. Nghĩ đến chuyện từng yêu thật lòng mà người mình thích lại là vợ người khác, thật kinh tởm.]
[Cô ta đối xử thế nào với fan từng bênh vực cô ta? Đúng là buồn nôn đến tận cổ.]
[Mọi người để ý không? Lần này hacker không ra tay, chắc tin là thật nên thất vọng quá rồi không muốn giúp nữa.]
[Từng ship couple Tư Thanh, Hắc Thanh, Lục Thanh, giờ thương nhất Tư Nguyên, hacker và Lục Hành Châu. Không ngờ CP lại là người đã có chồng, ọe.]
[Tôi chưa bao giờ thích Diệp Thanh Trầm, thấy tên cô ta là phải mắng. Cô ta đúng là không khiến tôi thất vọng.]
[Giải trí Trường Minh chết rồi sao? Để mặc đám ngốc đó vu khống chị Thanh Trầm?]
[Chị mau lên tiếng đi! Mau nói với em rằng chuyện này là giả đi!]
[Cầu xin Diệp Thanh Trầm hãy chấm dứt hợp đồng với Giải Trí Trường Minh. Công ty chẳng làm được gì, toàn để nghệ sĩ gánh vác một mình, thật quá đáng!]
[Xin lỗi phải nói thẳng, nghệ sĩ có phốt như Diệp Thanh Trầm mà còn hoạt động công khai sẽ làm hư giới trẻ. Đề nghị cấm sóng.]
[Cấm sóng +1]
[+1008611]
Điện thoại của Diệp Thanh Trầm suýt nữa thì bị gọi nổ máy, nhưng bệnh viện rất yên tĩnh, cô đã bật chế độ im lặng từ sớm nên không nhận cuộc nào.
Lúc đó, Diệp Nam đã ra khỏi phòng phẫu thuật, nằm yên lặng trên giường bệnh.
Bác sĩ Lý nói ca phẫu thuật rất thành công, giờ chỉ còn xem sau phẫu thuật cậu ấy có thể mở miệng nói chuyện hay không. Có lẽ sau này còn cần mời giáo viên chuyên ngành phục hồi ngôn ngữ đến hỗ trợ trị liệu.
Lo xong mọi việc, cô mới có thời gian kiểm tra điện thoại. Kết quả là toàn màn hình đỏ rực các cuộc gọi nhỡ.
Cuộc đầu tiên là từ Lục Hành Châu, sau đó là Hàn Tiểu Đồng, Kim Hàm, Ô Tư Nguyên, Kỷ Tinh Nghiêu, và cả một số diễn viên từng hợp tác nhưng ít khi liên lạc. Cô chỉ liếc mắt một cái đã thấy không ổn, mí mắt phải giật không ngừng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Hành Châu lại gọi tới, kèm theo một tin tức như bom nổ.
Bên kia, Lục Hành Châu vẫn còn khá bình tĩnh:
“Studio của anh vẫn theo dõi tình hình. Khi tin đầu tiên từ tài khoản marketing được tung ra thì đã lập tức đè xuống, nhưng chẳng bao lâu sau, các tài khoản khác cũng lần lượt đăng tải. Studio không kịp xử lý hết. Hơn nữa, có người đang đẩy sóng dư luận, khiến tin tức lan truyền rất nhanh. Em thử nghĩ xem có đắc tội với ai không?”
Vừa nghe điện thoại, Diệp Thanh Trầm vừa mở Weilang. Chỉ vài tiếng không xem, phần bình luận đã hoàn toàn bùng nổ, dường như quay lại thời kỳ bị toàn mạng tẩy chay. Đủ loại đề tài bôi nhọ dày đặc, có cái quen thuộc, cũng có cái xa lạ, gần như chiếm lĩnh toàn bộ bảng tìm kiếm nóng——
Diệp Thanh Trầm bí mật kết hôn.
Diệp Thanh Trầm cố tình tạo tin đồn liên quan đến ảnh hậu Bắc Huyên.
Diệp Thanh Trầm bóc lột nhân viên.
Diệp Thanh Trầm dính vào scandal tình ái.
Diệp Thanh Trầm ức hiếp đồng nghiệp.
Diệp Thanh Trầm chiêu trò.
...
Từng cái một, rõ ràng bên kia đang lợi dụng chuyện “bí mật kết hôn” để đào lại toàn bộ những lời bôi nhọ cũ của cô, cố gắng kích động sự phẫn nộ của cư dân mạng.
Dù đã có nhiều thông tin giả được làm sáng tỏ, nhưng không chịu nổi lượng thủy quân đông đảo, người qua đường không biết thật giả và các antifan mù quáng càng nhiều. Dù có đặt sự thật ngay trước mắt, họ cũng chưa chắc đã chịu nhìn.
Nếu nói những lần bị bôi nhọ trước kia chỉ là trò trẻ con, thì lần này là một màn tổng hợp toàn bộ scandal từ khi cô bước chân vào giới, quy mô hoành tráng vô cùng. Nhìn khắp làng giải trí, ngoài cô ra thật khó tìm được người thứ hai có thể “chiếm lĩnh bảng tìm kiếm” như vậy.
Tuy Kỷ Tinh Nghiêu và Ô Tư Nguyên đã lên tiếng, nhưng chuyện này vốn nằm ngoài khả năng kiểm soát của họ nên chẳng ai để ý đến lời phản hồi, tất cả đều chờ người trong cuộc xuất hiện.
Diệp Thanh Trầm quả thực suy nghĩ một chút, rồi rút ra kết luận: “Em đắc tội với không ít người.”
Cô đã hoảng loạn vài giây, nhưng chỉ là vài giây thôi. Bị bôi nhọ lâu năm khiến cô có khả năng giữ bình tĩnh trước scandal hơn người khác.
Lục Hành Châu lại hỏi: “Em đoán được ai đứng sau không?”
Diệp Thanh Trầm đáp: “Đoán được. Gần như chắc chắn.”
“Là ai?”
Diệp Thanh Trầm ngừng lại hai giây: “Bắc Huyên.”
Rồi cô bổ sung thêm, “Ảnh hậu mới đoạt giải đó.”
Lục Hành Châu cảm thấy kỳ lạ: “Em có liên quan gì đến cô ta à?”
Lần cuối cùng anh thấy họ xuất hiện cùng nhau là trong một bài Weilang mà Diệp Thanh Trầm đăng lần trước, chỉ là vài tấm ảnh thôi, không đến mức khiến Bắc Huyên quyết tâm mua thủy quân công kích cô.
Diệp Thanh Trầm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu đối đầu với cô ta, anh vẫn sẽ đứng về phía em sao?”
Cô nhớ mình từng cho Lục Hành Châu rất nhiều cơ hội để lựa chọn, nhưng lần nào anh cũng không chút do dự chọn cô.
Giống như những gì antifan nói, cô đầy rẫy vết nhơ, hoàn toàn không xứng đáng để anh ký hợp đồng, ký với cô chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền phức. Chính vì không muốn liên lụy anh, nên cô vẫn chưa đồng ý gia nhập studio của anh, cô muốn cho anh thời gian nhìn rõ con người thật của mình.
Nhưng Lục Hành Châu dường như đã quyết tâm: “Em nghĩ anh sợ Bắc Huyên à?”
Thật nực cười.
Từ trước tới nay, chỉ có người khác sợ anh.
Lúc này, Diệp Thanh Trầm cuối cùng cũng chắc chắn, Lục Hành Châu thực sự nghiêm túc muốn ký hợp đồng với cô, dù lý do anh đưa ra trước đó có vẻ không khiến người khác tin tưởng cho lắm.
Lục Hành Châu cuối cùng cũng dẫn dắt câu chuyện đến trọng điểm anh quan tâm nhất: “Giờ em đang ở đâu? Bắc Đô à?”
Diệp Thanh Trầm gật đầu, nghĩ đến việc anh không nhìn thấy nên bổ sung: “Viện điều dưỡng ngoại thành Bắc Đô.”
Lục Hành Châu không nhịn được hỏi: “Người đàn ông trong bức ảnh là ai?”
Không hiểu sao, Diệp Thanh Trầm cảm thấy như thể mình có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ phía bên kia qua làn sóng điện thoại. Cô bất chợt bật cười, giọng trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc giải thích:
“Là em trai của em.”
Lục Hành Châu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Diệp Thanh Trầm đáp nhẹ: “Ừm.”
Lục Hành Châu như nhớ ra điều gì: “Em có biết em trai em thật ra là…”
Nói được một nửa thì anh ngừng lại, cảm thấy không nên tự tiện vạch trần bí mật của người khác, đây là chuyện riêng của hai chị em họ, nên anh đổi giọng:
“Không có gì. Bên anh đang bàn xem phải làm sao để kéo em ra khỏi vụ ‘bí mật kết hôn’. Bộ phận PR đề nghị em công khai quan hệ với em trai mình, tốt nhất là kèm theo bằng chứng xác thực. Nhưng bao năm trong giới, em chưa từng tiết lộ mình có em trai, anh đoán là em không muốn cậu ấy bị công khai.”
Diệp Thanh Trầm biết chuyện này rất khó xử, cách đơn giản nhất chính là công khai mối quan hệ, nhưng Diệp Nam vừa phẫu thuật xong, lại sợ giao tiếp xã hội, công khai sẽ khiến cậu ấy bị soi mói từ mọi hướng, không có lợi cho việc hồi phục. Cô không thể làm vậy.
Lục Hành Châu đoán được:
“Nếu không muốn người ta chú ý đến em trai em, thì chỉ còn một cách – dùng bản thân em để chuyển hướng dư luận.”
Diệp Thanh Trầm im lặng: “Anh định làm gì?”
Lục Hành Châu: “Kể khổ. Thế giới này luôn thương cảm kẻ yếu, đây là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.”
Trước khi rời đi, Diệp Thanh Trầm đã chuyển Diệp Nam vào phòng bệnh đặc biệt, đây là khu vực riêng tư nhất của Viện điều dưỡng Bắc Sơn, xung quanh còn có hàng chục vệ sĩ thân thủ giỏi canh gác. Nhưng dù vậy, cô vẫn không yên tâm.
Trước đây, cô từng nhận được thư đe dọa, sau đó chuyển ra khỏi nhà công ty phân cho rồi thuê một căn chung cư cũ để yên ổn. Cô không sợ bị gửi dao lam đến, nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến Diệp Nam. Cuối cùng chính Diệp Nam đã ra hiệu “Không sao đâu, có chuyện gì sẽ nói ngay với chị” mới miễn cưỡng khiến cô yên lòng.
Tuy Diệp Thanh Trầm giấu Diệp Nam, nhưng cậu thông minh thế nào chứ, chỉ cần nhìn biểu cảm của cô là biết lại có chuyện. Chờ cô quay người đi, cậu liền lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy ba chữ “Diệp Thanh Trầm” chiếm trọn bảng tìm kiếm, cũng sững người. Nhưng ngay sau đó đã thấy tin nhắn riêng của mình nhận được một dòng từ người mà mình duy nhất theo dõi.
Diệp Thanh Trầm nhắn riêng cho cậu, cảm ơn vì lần trước đã giúp đỡ, nhưng lần này cô muốn tự giải quyết.
Diệp Nam do dự, rồi nhìn thấy trong nhóm hậu viện hội phó đoàn Ô Tư Nguyên gửi một loạt tin nhắn.
[Hội viện trợ cho Diệp Thanh Trầm]
Ô Tư Nguyên: Đại ca, chị Thanh Trầm lại bị bôi nhọ rồi, em cần anh!
Ô Tư Nguyên: Hắc ca, anh đâu rồi? Em vừa xử lý xong việc thì trên Weilang đã thay trời đổi đất rồi, ngày nào cũng chẳng yên ổn nổi!
Ô Tư Nguyên: Lần này chỉ ném tiền thôi cũng vô ích! Anh trả lời em cái đi! Đừng nói là giống mấy lời kia, anh bỏ fan thật rồi đấy chứ?
Ô Tư Nguyên: Nửa tiếng rồi anh chưa trả lời. Được rồi, coi như em nhìn nhầm anh. Anh em một thời, hôm nay coi như vui vẻ chia tay. Nói trước, em vẫn sẽ ủng hộ chị Thanh Trầm cả đời.
Diệp Nam đọc đến đây, mặt đầy vạch đen.
Tác dụng thuốc tê vừa hết, cổ họng đau rát, tay run rẩy khi gõ chữ.
[Hội viện trợ cho Diệp Thanh Trầm]
Tôi là hacker: Không bỏ fan, vừa phẫu thuật xong, chưa kịp lên mạng.
Tôi là hacker: Tôi cũng sẽ ủng hộ chị ấy cả đời.
Diệp Nam gửi đoạn tin nhắn Diệp Thanh Trầm dặn không được can thiệp cho Ô Tư Nguyên, bên đó mới yên tĩnh lại.
Một lúc sau, Ô Tư Nguyên cảm thấy mấy tin mình gửi lúc trước quá tổn thương, nào là “nhìn nhầm anh rồi”, “vui vẻ chia tay”, thật sự không đáng làm anh em.Cậu liền cắm đầu vào thu hồi từng tin một.
Trên đường ra sân bay, Diệp Thanh Trầm vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Hành Châu thì nhận được cuộc gọi từ Kim Hàm. Cô rất hiếm khi bận rộn vì điện thoại thế này, chưa kể còn phải chia tâm lực nhắn tin cho người khác trấn an đừng lo lắng.
Kim Hàm sốt ruột đến phát điên, gọi một lần thấy đối phương đang bận, gọi thêm lần nữa vẫn vậy.
Lúc vừa kết nối được, liền bắn như súng liên thanh: “Thanh Trầm, bên công ty đã có phương án giải quyết rồi, nhưng...”
Chưa nói hết, đã bị Diệp Thanh Trầm cắt lời: “Công ty không phải vẫn luôn mặc kệ sống chết của em sao?”
Kim Hàm im lặng một lúc rồi mới nói: “Công ty muốn ký tiếp hợp đồng với em.”
Diệp Thanh Trầm hiểu ngay: “Ồ, dạo gần đây em càng lúc càng nổi, còn đang hợp tác với đạo diễn Trương chuẩn bị lấn sân sang điện ảnh, thấy em có giá trị rồi nên mới muốn nhúng tay sao. Vậy điều kiện là gì?”
Kim Hàm lại im lặng một lúc mới nhíu mày nói:
“Năm năm, ký thêm năm năm nữa. Tuy điều kiện hơi khắt khe, nhưng ít nhất có thể giải quyết tình thế cấp bách hiện tại của em.”
Diệp Thanh Trầm đã ở Giải Trí Trường Minh mười năm, từ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi, nửa quãng thời gian thanh xuân quý giá nhất đã hiến dâng, giờ bọn họ lại muốn lấy nốt nửa còn lại.
Cô bật cười: “Em sẽ không ký đâu.”
Kim Hàm lo đến toát mồ hôi sau lưng:
“Nhưng với những tin đồn hiện tại, nếu không có công ty đứng ra, làm sao đè xuống nổi? Chị biết cô không muốn để Diệp Nam bị công khai, bây giờ ngoài công ty giúp, em còn cách nào để lật ngược tình thế?”
Diệp Thanh Trầm biết Kim Hàm thực lòng lo cho mình, nhưng giờ đây cô như có chỗ dựa, nói chuyện cũng có phần tự tin hơn. Cô nói:
“Em có Lục Hành Châu.”
Kim Hàm ngẩn ra. Dáng vẻ có người che chở của Diệp Thanh Trầm thật mới mẻ, trong giọng nói còn mang chút tự hào.
Sau một thoáng trầm mặc, Kim Hàm đột nhiên nói: “Chúc mừng.”
Diệp Thanh Trầm ngẩn người: “?”
Kim Hàm như thở dài, lại mang theo nụ cười:
“Chị nói mà, năm đó cậu ta vì sao lại giới thiệu em cho chị. Hóa ra là đã có tính toán từ trước.”
Diệp Thanh Trầm lần này thật sự không hiểu: “Sao cơ?”
Kim Hàm day trán, nhớ lại quá khứ:
“Năm đó chị đến Toàn Châu gặp Lục Hành Châu, cậu ấy vừa nhìn thấy em liền nói em sẽ nổi tiếng. Nếu không phải cậu ấy nhắc, chị căn bản sẽ không nhìn ra ngoài cửa sổ… Em từng nói chị đã cho em cơ hội kiếm tiền nhanh chóng, nhưng thực ra, cơ hội đó là do Lục Hành Châu mang đến.”
Diệp Thanh Trầm gác điện thoại.
Không ngạc nhiên khi Lục Hành Châu đưa ra phương án “kể khổ”, rõ ràng anh ta không hề biết quá khứ của cô, lỡ như cô chẳng có gì để kể khổ thì sao? Bịa chuyện còn dễ bị ném đá hơn.
Thì ra Lục Hành Châu biết cô đã từng rất khổ, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến, vì vậy mới có thể đưa ra một kế hoạch hoàn chỉnh.
Thật ra, cũng giống hệt như giải pháp cô từng nghĩ đến.
Lúc đầu Diệp Thanh Trầm bảo Kim Hàm giấu kín quá khứ của mình cũng là vì nguyên nhân này. Ban đầu, cô sợ mới bước vào giới đã bị mỉa mai là không có học vấn, chưa kịp ra mắt đã "xịt" thì lấy gì mà kiếm tiền. Sau đó chuyển hướng sang con đường "hắc hồng", quá khứ bất hạnh lại trở thành một con đường tẩy trắng nhanh chóng.
Ngoài mái vòm sân bay trong suốt, mưa vẫn rơi, nhưng mây đen đã bắt đầu tan ra.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
-
▼
25/05 - 01/06
(35)
- Vo Tinh Dao Chuong 286
- Thu Bong Chuong 827
- Thu Bong Chuong 828
- Mat The Bach Tra Tra 11
- Hac Lien Hoa 06
- Vo Tinh Dao Chuong 287
- Thu Bong Chuong 829
- Thu Bong Chuong 830
- Mat The Bach Tra Tra 12
- Hac Lien Hoa 07
- Vo Tinh Dao Chuong 288
- Thu Bong Chuong 831
- Thu Bong Chuong 832
- Mat The Bach Tra Tra 13
- Hac Lien Hoa 08
- Vo Tinh Dao Chuong 289
- Thu Bong Chuong 833
- Thu Bong Chuong 834
- Mat The Bach Tra Tra 14
- Hac Lien Hoa 09
- Vo Tinh Dao Chuong 290
- Thu Bong Chuong 835
- Thu Bong Chuong 836
- Mat The Bach Tra Tra 15
- Hac Lien Hoa 10
- Vo Tinh Dao Chuong 291
- Thu Bong Chuong 837
- Thu Bong Chuong 838
- Hac Lien Hoa 11
- Mat The Bach Tra Tra 16
- Vo Tinh Dao Chuong 292
- Mat The Bach Tra Tra 17
- Hac Lien Hoa 12
- Thu Bong Chuong 839
- Thu Bong Chuong 840
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)