Thu Bong Chuong 833

By Quyt Nho - tháng 5 28, 2025
Views

Chương 833: Vòng Cổ

Mùi máu tanh trong thạch thất cuối cùng cũng tan đi.

Sáu người ngồi quây quanh đống lửa, im lặng sưởi ấm.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Đỗ Lai lên tiếng hỏi: “Khi nào thì đi?”

Vốn dĩ anh ta là người kiên nhẫn nhất, giờ đây lại sốt ruột đến lạ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Chờ Mark tỉnh lại.” Bạch Ấu Vi đáp khẽ, “Hoặc anh cõng hắn đi.”

Đỗ Lai bật cười nhạt: “Tôi sợ hắn tỉnh giữa đường rồi cắn đứt cổ tôi mất.”

Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, rồi lấy từ trong túi ra một món đồ, đeo vào cổ Mark đang bất tỉnh.

Đỗ Lai hỏi: “Cái gì vậy?”

“Vòng cổ chó.” Bạch Ấu Vi cúi đầu, siết chặt vòng da lại.

【Vòng cổ thú cưng: Đeo vào chưa chắc khiến ngoan ngoãn, nhưng ít nhất có thể ngăn tấn công. Hiệu lực duy trì cho đến khi tháo ra.】

Đây là một trong những đạo cụ cô nhận được từ Găng Tay Trắng lần trước sau khi thắng trận. Khi ấy cô lấy được không ít đạo cụ, đủ loại hình và công dụng. Nhưng dù là thứ gì đi nữa, chỉ khi dùng đúng lúc, đúng chỗ thì mới phát huy được hiệu quả lớn nhất.

Đỗ Lai lại hỏi: “Thứ này dùng được cho Quái vật đầu bò không?”

“…Được.” Bạch Ấu Vi ngẩng đầu nhìn y, “Nhưng với điều kiện: anh có thể đeo được nó cho Quái vật đầu bò, và đảm bảo nó không xé gãy vòng cổ.”

Tác dụng của vòng cổ chỉ ngăn kẻ mang nó tấn công người khác, chứ không ngăn được việc chính kẻ đó phá hỏng vòng cổ.

Huống chi với thể hình của Quái vật đầu bò, muốn thuận lợi đeo cái vòng này lên cổ nó là chuyện không tưởng. Ngược lại, đeo vào Mark – người đã cạn kiệt sức lực – thì gần như không thể tháo ra được.

Đỗ Lai trầm mặc, không nói gì thêm.

Bạch Ấu Vi thắt chặt vòng cổ cho Mark xong, quay lại nhìn mọi người: “Có thể đi được rồi, bây giờ xuất phát chứ?”

“Đi thôi, ở lại đây chờ cũng chỉ lãng phí thời gian.” Leonid đứng dậy, đồng thời nhấc Mark lên vai, nói, “Tên này để tôi cõng. Dù đầu óc nửa tỉnh nửa điên, nhưng lúc quan trọng vẫn cứu được mạng đấy.”

Mọi người nghe vậy đều im lặng.

Phải nói, lời đó có phần tàn nhẫn – ý của Leonid rõ ràng là dùng Mark để đổi lấy cơ hội sống cho cả nhóm.

Tàn nhẫn, nhưng bất đắc dĩ. Nếu bị Quái vật đầu bò đuổi kịp, trừ phi có người chết, bằng không cánh cửa trong thạch thất sẽ không mở được! Dù sao cũng phải có một người chết!

Bạch Ấu Vi nói: “Tôi sẽ cố hết sức để nó không đuổi kịp. Nếu may mắn… có thể chúng ta sẽ tìm được thanh ma kiếm trên đường đi.”

Trong bức bích họa, anh hùng đã dùng ma kiếm để giết chết Quái vật đầu bò.

Nhưng bọn họ không biết thanh kiếm đó ở đâu. Có thể may mắn sẽ tìm thấy trong một gian thạch thất nào đó. Còn nếu không may… thì cả đời cũng không tìm được.

Bạch Ấu Vi dẫn mọi người rời khỏi điểm truyền tống.

Cô cẩn thận tính toán từng bước đi, vừa đi vừa dùng chìa khóa đánh dấu đường, đồng thời cố ý vòng quanh mê cung. Mỗi khi sắp bị dồn vào ngõ cụt, cô lại dẫn cả nhóm đến điểm truyền tống gần nhất để kéo giãn khoảng cách với Quái vật đầu bò.

Cứ như vậy, họ đã đi qua sáu, bảy chục gian thạch thất, Quái vật đầu bò vẫn chưa đuổi kịp, còn bản đồ trong tay Bạch Ấu Vi thì ngày càng hoàn chỉnh.

Cô cũng tìm được vài chiếc chìa khóa mới, nhưng vẫn chưa thấy thanh kiếm kia.

Chẳng lẽ… ma kiếm không tồn tại?

Bạch Ấu Vi bắt đầu nghi ngờ. Nhưng nếu không có ma kiếm, thì trận tử cục khi gặp Quái vật đầu bò phải giải thế nào? Nhất định phải có người chết sao? Cô thực sự không thể hiểu nổi.

Trước mặt lại là một cánh cửa nữa. Bạch Ấu Vi khẽ đẩy ra, định ném gà con vào thăm dò như thường lệ, nhưng lần này trong gian thạch thất lại có ánh sáng le lói lọt ra.

Tất cả các gian thạch thất trước giờ đều tối om.

Mọi người đều sửng sốt, đứng ở cửa nhìn một lúc rồi nhận ra — đây là gian có bích họa!

Ở cây cột giữa phòng treo bốn chiếc đèn dầu! Chính vì vậy mà trong thạch thất này mới có ánh sáng!

“Là căn phòng lúc chúng ta mới vào mê cung!” Asalina không giấu nổi vui mừng trong giọng nói.

Trên mặt mọi người cũng hiện rõ vẻ nhẹ nhõm.

Vì trong gian phòng này… có lối ra!

Dù hiện tại họ vẫn chưa thu đủ chìa khóa, chưa mở được cánh cửa sắt, nhưng chỉ cần nhìn thấy nơi này thôi… trong lòng cũng như có ánh sáng hy vọng!


  • Share:

You Might Also Like

0 comments