Chương 840: Lối ra của mê cung
Không đi vào cùng là vì không muốn trở thành gánh nặng. Vốn dĩ trong nhóm, sức chiến đấu của Bạch Ấu Vi đã là yếu nhất, bây giờ còn bị thương ở chân nên cô lựa chọn ở lại.
Giữa các phòng đá được ngăn cách bởi những bức tường dày. Con Quái vật đầu bò đang ở phía bên kia, gầm rú, thở hổn hển, tiếng bước chân vang lên nặng nề.
Thẩm Mặc nhìn Bạch Ấu Vi lần cuối, tháo chiếc vòng ở cổ xuống, mang theo con thỏ rồi là người đầu tiên đẩy cửa bước vào.
Đỗ Lai, Asalina và Leonid cũng lập tức theo sau, lần lượt tháo vòng cổ.
Trong bóng tối vang lên tiếng gầm trầm đục của Quái vật đầu bò, ngay sau đó Leonid đóng mạnh cửa lại!
Tầm nhìn bị cánh cửa chặn đứng, không thể thấy tình hình bên trong. Trần Huệ căng thẳng bước đến bên cạnh Bạch Ấu Vi, hai tay đan chặt vào nhau.
“Họ sẽ không sao đâu…” Trần Huệ thì thầm, không rõ là nói với Bạch Ấu Vi hay đang tự trấn an chính mình.
ẦM!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên khiến Trần Huệ giật mình!
Tiếp đó là tiếng gào thét thảm thiết vang vọng từ phía bên kia cánh cửa!
Tiếng gào như dã thú bị dồn đến đường cùng, lại giống như tiếng tru rợn người của cáo sói! Âm thanh truyền dọc theo bức tường đá lan khắp nơi, vang vọng liên hồi!
Trần Huệ hoảng sợ trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tim thắt lại!
Cho đến khi âm thanh đó dần dần nhỏ đi...
Tiếng đánh nhau cũng biến mất.
Biến mất hoàn toàn.
Cánh cửa từ bên trong bị người mở ra, Leonid đứng ở ngưỡng cửa, vết thương trên vai lại bị rách, máu sẫm nhuộm ướt lớp băng, nhưng trên mặt anh lại là vẻ phấn khích rạng rỡ.
“Vào nhanh đi!” Leonid kích động nói, “Thì ra mê cung này dễ như vậy! Lối ra đã hiện ra rồi!”
Trần Huệ và Bạch Ấu Vi đều nghi hoặc và sững sờ.
Asalina cũng chạy đến cửa, sốt sắng nói với hai người họ: “Lối ra! Lối ra của mê cung hiện ra rồi!”
Trần Huệ đỡ Bạch Ấu Vi, từ từ bước vào căn phòng đá kia.
Chỉ thấy Quái vật đầu bò nằm bất động dưới đất, Thẩm Mặc đang đứng đạp chân lên ngực nó, tư thế y như vị anh hùng trong bức bích họa. Anh chậm rãi buông tay, để thanh kiếm cắm mãi mãi trong lồng ngực của con quái vật.
Cách thi thể của Quái vật đầu bò không đến mười mét, một hình vuông phát sáng hiện lên!
Bọn họ quá quen thuộc với hình vuông này rồi!
Bởi vì cánh cổng mê cung do giám sát viên mở cho họ chính là một hình vuông tỏa ánh sáng trắng như thế, lúc bước vào trò chơi chiến đấu cũng là từ chính loại hình vuông này!
Đỗ Lai thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Bạch Ấu Vi:
“Chúng ta bị mấy người kia hại thảm rồi. Nếu không vì họ lấy mất thanh kiếm này, thì chúng ta đã tìm thấy lối ra từ sớm.”
Đám người Mark đã khiến độ khó của mê cung bị nâng lên không biết bao nhiêu cấp!
Asalina nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm trạng vô cùng phức tạp:
“Họ bị mắc kẹt lâu như vậy, lại không biết rằng thanh kiếm trong tay có thể cứu mạng họ…”
“Dĩ nhiên là vì đói đến phát điên rồi.” Leonid nói với mọi người, “Chúng ta cũng mau đi thôi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi chốn quỷ quái này! Tôi giờ có thể ăn hết cả một con cừu cũng không chừng!”
Trần Huệ do dự hỏi: “Cứ… cứ thế mà ra ngoài sao?”
Rõ ràng mới cách đây không lâu còn tuyệt vọng, sao bây giờ nói đi là đi được ngay? Cảm giác này thật quá hoang đường...
Đỗ Lai cười: “Mê cung này vốn dĩ không khó, chỉ là lúc đầu chúng ta bị đánh lạc hướng. Nếu không, khi con Quái vật đầu bò liên tục được hồi sinh, chúng ta cũng đã không phải thảm hại đến vậy.”
Anh ta xua mấy con côn trùng còn sót lại trước mặt, nhìn về hình vuông phát sáng kia với tâm trạng nhẹ nhõm chưa từng có.
“Cuối cùng cũng được ra rồi…”
Đỗ Lai cất bước đi về phía hình vuông, không thể chờ đợi thêm được nữa để rời khỏi đây và đi gặp Phó Diệu Tuyết.
Thẩm Mặc cũng bước đến trước mặt Bạch Ấu Vi, trên tóc và tay anh vẫn còn những con côn trùng đen nhỏ bay lượn.
“Đi thôi.” Thẩm Mặc bình tĩnh lau những con sâu phiền phức kia, lạnh nhạt nói:
“Mấy con sâu này cứ bám mãi không dứt, không biết ra ngoài rồi có biến mất không.”
Bạch Ấu Vi nhìn anh, lại lưỡng lự nhìn sang Đỗ Lai:
“Thật sự đi luôn sao? Chúng ta vẫn chưa tìm đủ chìa khóa, cánh cửa sắt sau bức bích họa cũng chưa mở được mà…”
0 comments