Chương 52: Cái chết của Lý Bưu
Ba người phối hợp ăn ý, rất nhanh đã đào được viên tinh hạch cấp bốn.
Kim Báo rửa sạch tinh hạch, cung kính đưa cho Lý Bưu.
“Anh Bưu, nghe Tiểu Mã nói, nhà ta vừa có thêm không ít hàng mới, đều là dị năng giả cấp hai, cấp ba?”
Lý Bưu tiện tay nhét tinh hạch vào túi quần, gật đầu: “Không sai.”
Kim Báo mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Tin chắc chúng ta sẽ nhanh chóng nuôi được người thứ hai, thứ ba lên cấp bốn!”
Lý Bưu dĩ nhiên cũng nghĩ vậy, tâm trạng hắn cực kỳ phấn khởi, xem ra ông trời đang giúp hắn!
Nhưng dù gì cũng đang ở trước mặt thuộc hạ, hắn kìm nén kích động, cố tỏ ra bình tĩnh: “Yên tâm, rất nhanh sẽ đưa bọn họ đến đây!”
……
Bạch Trà Trà và Tống Yến đang ẩn nấp gần biệt thự, vốn định hành động vào nửa đêm.
Nhưng Bạch Trà Trà đột nhiên cảm nhận được chấm đỏ cấp bốn trên bản đồ năng lượng nhỏ biến mất!
Cô nghĩ một lát rồi nói với Tống Yến: “Chấm đỏ đó vẫn chưa từng rời khỏi khu vực nhỏ kia, giống như bị giam ở đó. Bây giờ đột nhiên biến mất, lại không xuất hiện ở chỗ nào khác, chỉ có một khả năng thôi—nó đã bị giết!”
Tống Yến trầm ngâm: “Không nghe thấy động tĩnh gì, lặng lẽ giết được một zombie cấp bốn, đám này cũng có chút bản lĩnh.”
“Đừng đợi nữa, ra tay thôi. Tôi sợ nếu chậm, viên tinh hạch cấp bốn đó sẽ bị người khác hấp thu mất.”
Nói xong, Bạch Trà Trà khom người lao ra trước.
Tống Yến không do dự, lập tức theo sau.
Trước cổng biệt thự có hai dị năng giả cấp hai, Bạch Trà Trà cố ý sai Đậu Bao gây động tĩnh ở bụi cỏ một bên cổng.
“Ngươi đợi ở đây, ta qua đó xem.”
Một người trong số đó tiến tới kiểm tra.
Bạch Trà Trà đột ngột lao lên, vặn gãy cổ hắn.
Cùng lúc đó, Tống Yến cũng vặn cổ người còn lại đang giữ cửa. Cả hai tên đàn ông đều bị giết gọn gàng, không kịp kêu một tiếng.
Trời đã tối đen, trong sân cũng không bật đèn, tối om một màu, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ trong nhà hắt ra, cũng rất mờ nhạt.
Dù sao thì tìm được máy phát không dễ, họ cũng không dám lãng phí điện.
Hai người thò đầu quan sát trong sân.
Bạch Trà Trà thì thầm bên tai Tống Yến: “Trong sân không có ai, trong kho có hai người đang canh.”
Tống Yến gật đầu: “Xử lý hai tên trong kho trước.”
Hai người đang định hành động thì bên trong nhà vang lên một tiếng hét thất thanh của phụ nữ.
“Á!”
Tiếng hét rất ngắn nhưng vang lên đặc biệt chói tai trong màn đêm yên tĩnh.
Đồng thời, Bạch Trà Trà nhận ra có hai chấm xanh lá nhỏ biến mất khỏi bản đồ năng lượng.
Cô khẽ nhướng mày, chẳng lẽ là Hứa Tử Uyên bọn họ ra tay?
Tầng một, chỉ còn Tiểu Mã ở bếp và hai người đàn ông khác, những người còn lại đã lên lầu nghỉ ngơi.
Hai gã kia đi vào phòng giam phụ nữ, định như thường lệ giở trò với họ giết thời gian.
Chúng tiện tay tóm được Điền Điềm và Ngô Tình Tình.
Điền Điềm là dị năng hệ thổ cấp hai, Ngô Tình Tình là hệ thủy cấp ba, còn hai gã đàn ông kia chỉ là cấp hai.
Trong lúc cấp bách, dị năng hệ thủy của Ngô Tình Tình bộc phát, lỡ tay giết chết tên đang đè lên người mình.
Điền Điềm cũng bị hoảng sợ, nhưng cô phản ứng rất nhanh, nhân lúc hắn sững người cô dứt khoát giải quyết luôn tên còn lại đang áp sát cô.
Máu chảy dính đầy tay, hai cô gái hoảng loạn tột độ.
Điền Điềm tay run rẩy dùng đất vùi hai cái xác lại, như thể làm vậy có thể che giấu sự thật họ vừa giết người.
Từ sau mạt thế đến nay, cô đã giết không ít zombie, nhưng người sống thì đây là lần đầu. Nói không lo lắng là nói dối.
Những cô gái khác trong phòng cũng sợ tới mức dồn vào góc tường run lẩy bẩy, có người thậm chí hét lên một tiếng.
Tiếng hét vừa bật ra, lập tức bị những người còn lại bịt miệng.
Tiểu Mã trong bếp nghi hoặc liếc về phía đó, nhưng rồi lại nghĩ: đêm nào chẳng có tiếng động kỳ lạ trong phòng đó, nên không bận tâm nữa.
Trong góc bếp còn có một căn phòng nhỏ được cải tạo thành phòng ngủ mini, đặt một chiếc giường đơn. Bình thường ngoài người trực đêm thì chỉ có hắn ngủ ở tầng một.
Không muốn nghe âm thanh bừa bãi bên ngoài, hắn đóng cả cửa bếp lẫn cửa phòng ngủ lại rồi đi ngủ.
Tầng một lập tức yên tĩnh trở lại.
Hứa Tử Uyên và mấy người khác cũng nghe thấy tiếng động trong phòng bên cạnh, đang vô cùng lo lắng, đã chuẩn bị hành động, nhưng rồi phòng kia lại đột ngột im lặng trở lại.
Không đúng! Nhất định có chuyện xảy ra!
……
Bạch Trà Trà và Tống Yến từ bên ngoài mở cửa kho, Đậu Bao lập tức lao vào đầu tiên.
Là một dị thú cấp bốn, nó lặng lẽ xử lý một dị năng giả cấp ba trước khi đối phương kịp phản ứng.
Tên còn lại phản ứng rất nhanh, lập tức muốn nổ súng báo động.
Bạch Trà Trà kích phát dị năng kim hệ, phá hủy khẩu súng trong tay hắn, sau đó dùng tinh thần khống chế, khiến hắn như trúng tà, tự kết liễu bản thân.
Tống Yến ngẩn người, ánh sáng trắng đang tích tụ trong tay lập tức tan biến.
Anh bật đèn pin lên soi, phát hiện kho này diện tích không nhỏ, có đủ loại vật phẩm từ ăn uống, quần áo đến đồ dùng hằng ngày. Anh lần lượt thu hết vào không gian của mình.
Bạch Trà Trà hiểu ý, xem ra không gian của Tống Yến không nhỏ.
Sau khi thu dọn xong, hai người bước ra, Bạch Trà Trà lập tức phát hiện sự khác thường ở tầng một.
Tuy nhiên cả hai không quan tâm tầng một có chuyện gì.
Cô mở bản đồ năng lượng, tìm một căn phòng trống không người, thả dây leo bám lên tầng ba, rồi để dây kéo cả người cô lên.
Sau khi cảm thấy không có nguy hiểm, lại dùng dây leo kéo Tống Yến lên theo.
Tống Yến mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng sóng cuộn. Bạch Trà Trà không phải hệ thể năng sao? Mới thêm hệ kim thôi, giờ lại thêm cả hệ mộc nữa…
Toàn bộ tầng ba chỉ có bốn dị năng giả, mà cả bốn đều cấp ba.
Theo lời dặn của Trương Lượng, nếu không có gì bất ngờ thì trong số đó có một là Bạch Nhã Ý, một là Lý Bưu, hai người còn lại là đàn em của Lý Bưu.
Bạch Trà Trà và Tống Yến nấp trong một phòng khách ở mép tầng ba.
Hai người không hành động vội, dựa vào bản đồ năng lượng cho thấy hai người đang ở hành lang, hai người còn lại trong phòng.
Họ đoán người trong phòng là Bạch Nhã Ý và Lý Bưu, còn ngoài hành lang là hai tên tuần tra.
Viên tinh hạch cấp bốn chắc chắn nằm trên người Lý Bưu, nên phải xử lý hai tên ngoài trước.
Bốn tên cấp ba, không vấn đề gì, bọn họ có hai người cấp bốn và một người cấp ba cơ mà.
Đang định ra tay, trong hành lang chợt vang lên giọng nói thô kệch của đàn ông.
Là Lý Bưu, hắn thấp giọng dặn hai thuộc hạ: “Vào canh chừng cô ta, đừng để chạy. Tao đi thăng cấp.”
Hai tên đàn em đi vào trông chừng Bạch Nhã Ý.
Lý Bưu thì tiến về phía phòng nơi họ đang nấp.
Bạch Trà Trà và Tống Yến giật mình.
Không thể trung hợp thế chứ! Chẳng lẽ hắn định vào đúng phòng này để thăng cấp?!
Cả hai núp sau cửa, vô cùng hồi hộp, siết chặt vũ khí trong tay, chỉ đợi Lý Bưu mở cửa là lập tức tung đòn chí mạng!
Ngay cả Đậu Bao cũng sẵn sàng ra tay.
Vận may đến rồi thì cản cũng không được—viên tinh hạch cấp bốn này định sẵn là của Tống Yến!
Quả nhiên, Lý Bưu mở cánh cửa ấy!
Ngay khoảnh khắc mở cửa, Lý Bưu thấy đầu đau nhói, ý thức trống rỗng—Bạch Trà Trà lại dùng chiêu cũ, cô nhận ra bản thân ngày càng thuần thục trong việc điều khiển tinh thần.
Ban đầu còn định để Đậu Bao luyện tay, nhưng tiếc là Đậu Bao đã thăng cấp, giờ xem ra cũng không cần nữa.
Lý Bưu vừa bị khống chế, cửa lập tức bị Tống Yến nhanh tay đóng lại, ánh đao lóe lên—đầu Lý Bưu đã bị chém rơi xuống đất, mắt vẫn mở trừng trừng không nhắm nổi.
Chương 53: Cô ta đã không còn là Bạch Nhã Ý của trước kia nữa!
Tống Yến lục soát người Lý Bưu, quả nhiên tìm thấy một viên tinh hạch màu vàng trong túi quần của hắn.
Anh nhét tinh hạch vào túi mình rồi nói với Bạch Trà Trà: “Chúng ta đi thôi.”
Bạch Trà Trà gật đầu, hai người lại dùng dây leo chui ra từ cửa sổ.
Trong lòng Tống Yến một lần nữa thầm cảm thán về năng lực của Bạch Trà Trà.
Anh còn có chút vui mừng thầm kín, cảm thấy việc Bạch Trà Trà sử dụng dị năng trước mặt anh là biểu hiện của sự tin tưởng.
Hai người quay lại chỗ ẩn náu lúc chiều.
Tống Yến lấy ra hai cái lều dựng lên, rồi trải chăn đệm ra, nói với Bạch Trà Trà: “Em ngủ đi, để anh canh gác. Sáng mai chúng ta lại đi tiếp.”
Bạch Trà Trà mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nói: “Vẫn là để em canh đi, anh tranh thủ thời gian hấp thụ viên tinh hạch cấp bốn kia để thăng cấp.”
Tống Yến nghĩ đến việc đêm qua cũng là Bạch Trà Trà canh gác, định nói thêm điều gì, thì nghe cô nói tiếp: “Ưu tiên nâng cấp dị năng hệ không gian của anh trước.”
Nói xong, cô không nhìn anh nữa mà xoay người chui vào lều của mình.
Vốn dĩ Tống Yến định nâng cấp hệ lôi trước, vì cảm thấy hệ lôi có sức tấn công mạnh hơn, nhưng giờ anh quyết định nghe lời Bạch Trà Trà, nâng cấp hệ không gian trước.
Liếc nhìn lều của Bạch Trà Trà thêm lần nữa, Tống Yến xoay người bước vào lều của mình để bắt đầu nâng cấp.
Sau khi vào lều, Bạch Trà Trà đặt Đậu Bao vào trong, còn bản thân thì đi vào không gian.
Như thường lệ, cô ngả người lên ghế dựa dưới gốc cây dị năng.
Bạch Trà Trà ngẩn người khi nhìn những quả dị năng treo trên cây.
Cô đưa tay ra đếm số quả trên cây, rồi véo nhẹ mình một cái, chớp mắt liên tục.
Không nhìn nhầm — cây dị năng của cô lại thăng cấp rồi! Từ sáu quả giờ đã thành mười hai quả!
Ban đầu mỗi màu có một quả, giờ mỗi màu đều có hai quả!
Cô tiện tay hái một quả cắn thử.
Ừm, hương vị ngọt ngào thơm ngon hơn hẳn trước kia, năng lượng chứa bên trong cũng dồi dào hơn nhiều!
Bạch Trà Trà vốn định lười biếng một chút rồi mới luyện tập, nhưng vừa ăn quả dị năng xong, cô quyết định luyện tập trước rồi mới nghỉ ngơi.
Năng lượng trong quả dị năng bùng nổ trong cơ thể cô, dị năng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ của cô từ cấp 2 đã lên cấp 3.
Tiếc là dị năng thể chất thì vẫn dừng ở cấp 4, chưa thể thăng cấp.
Quả nhiên càng lên cấp cao, càng khó nâng cấp.
Viên tinh hạch cấp ba nhặt được hôm nay cũng bị Bạch Trà Trà tùy tay ném dưới gốc cây dị năng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày trong không gian, cô mới ngủ một giấc rồi ra ngoài canh gác.
……
Trong biệt thự.
Lúc Bạch Trà Trà và Tống Yến cùng nhau giết Lý Bưu, nhóm Hứa Tử Uyên cũng phá được cửa phòng giam và mở được phòng bên cạnh.
Cuối cùng họ cũng hiểu vì sao tầng một lại im ắng đến vậy.
Hóa ra là Ngô Tình Tình và Điền Điềm đã giết hai gã đàn ông đó!
Nhìn hai cô gái tuy sợ hãi nhưng may mắn không bị thương tích gì, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Liêu Hiểu Vũ giơ nắm đấm lên với không khí, hạ giọng nói với Ngô Tình Tình và Điền Điềm: “Hai cô giỏi đấy! Làm tốt lắm! Làm thay chuyện mà tôi muốn làm! Mẹ nó, sướng thật!”
Trần Văn Kha trừng mắt nhìn anh ta, rồi ngồi xuống an ủi: “Đừng sợ, không sao nữa rồi, đêm nay chúng ta sẽ giết ra ngoài.”
Hứa Tử Uyên liếc nhìn mấy người phụ nữ đang run rẩy co cụm ở góc phòng, không nói gì.
Lý Hưởng đang an ủi Điền Điềm.
Chú Hồ nói: “Đội trưởng Hứa, chúng ta đi cứu cô gái trong đội các anh trước, sau đó các anh giúp bọn tôi tìm mấy người không có dị năng trong đội của bọn tôi được không?”
Hứa Tử Uyên nghĩ đến Bạch Nhã Ý, lòng trầm xuống, gật đầu: “Được.”
Anh nhìn một lượt đám phụ nữ bị dọa sợ trong phòng, dặn Ngô Tình Tình: “Các em cứ ở lại đây đợi, bọn anh sẽ quay lại đón.”
Ngô Tình Tình ôm đầu gối, dựa lưng vào tường, đầu chôn giữa hai chân, cả người run rẩy, nghe lời Hứa Tử Uyên cũng không có phản ứng gì.
Điền Điềm ngồi cạnh Ngô Tình Tình, được Lý Hưởng an ủi nên tâm trạng đã khá hơn, thấy Ngô Tình Tình vẫn còn hoảng sợ thì chủ động vỗ nhẹ lưng cô, âm thầm an ủi.
Hứa Tử Uyên không đợi Ngô Tình Tình trả lời, dẫn người chuẩn bị rời đi, thì Ngô Tình Tình đột nhiên ngừng run, đứng bật dậy.
Mắt cô đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc xong, nhìn Hứa Tử Uyên đầy kiên định: “Tôi cũng đi.”
Liêu Hiểu Vũ định lên tiếng can ngăn, nhưng Trần Văn Kha ngăn lại: “Cứ để cô ấy đi, Tình Tình không yếu đuối đâu.”
Hứa Tử Uyên nhìn Ngô Tình Tình rồi khẽ gật đầu.
Điền Điềm cũng đề nghị được đi cùng, chú Hồ cũng đồng ý.
Hứa Tử Uyên dẫn đầu, những người khác theo sau đi lên lầu.
Lúc này vẫn chưa phải nửa đêm, hai tên lực lưỡng trên tầng hai vẫn chưa ngủ say, vừa nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang thì lập tức tỉnh dậy chạy ra.
Thấy người lên lầu, một tên lập tức rút súng ngắn ở sau lưng ra, bắn một phát.
Đám đàn ông lực lưỡng trong biệt thự lập tức tỉnh dậy, ùa ra.
Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha nhanh như chớp, dưới sự yểm hộ của những người khác, lao thẳng lên tầng ba.
Liêu Hiểu Vũ và ba người bên chú Hồ thì chặn ở đầu cầu thang từ tầng hai lên tầng ba, ngăn chặn những dị năng giả chạy ra từ mấy phòng tầng hai.
Dị nâng cấp ba của ba người Liêu Hiểu Vũ, Ngô Tình Tình và chú Hồ khá mạnh, bảy người phối hợp, thực sự đã cản được hơn mười tên đàn ông ở tầng hai.
Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha cũng làm kinh động đến hai tên dị năng cấp ba trên tầng ba.
Bốn người chia thành hai nhóm, đánh tay đôi, sức mạnh ngang nhau, đánh đến mức khó phân thắng bại.
Hai tên kia cảm thấy Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha khó đối phó, liền gào to về phía phòng bên trong: “Anh Bưu!”
Gọi mãi không thấy ai đáp lại, hai người bắt đầu thấy bất an, một tên tránh đòn xong liền đạp tung cửa phòng, lập tức thấy xác của Lý Bưu đang nằm trên đất, đầu lìa khỏi cổ.
Tên đó mắt trợn trừng như muốn nứt, gào lên giận dữ: “Anh Bưu bị giết rồi!”
Tên còn lại cũng sững sờ, rồi giận dữ hét lên như kẻ điên.
Dị năng của hai người cũng bắt đầu phát ra dữ dội, như muốn liều mạng trả thù Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha.
Trong phòng, Bạch Nhã Ý nghe tin Lý Bưu bị giết thì sửng sốt.
Cô biết là Hứa Tử Uyên họ đến cứu mình, nhưng vẫn chưa dám chắc họ có thể thành công nên vẫn trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Giờ nghe tin Lý Bưu chết bất ngờ như vậy, cô nhất thời không phản ứng kịp. Nếu họ có thể giết Lý Bưu, sao không ra tay sớm hơn?!
Giờ thì đã muộn rồi! Cô ta đã không còn là Bạch Nhã Ý của trước kia nữa!
Sắc mặt cô âm trầm, suy nghĩ một lúc rồi quyết định cứ ở trong phòng, đợi khi nào trận chiến bên ngoài kết thúc rồi mới ra.
Thực ra, Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha cũng bất ngờ không kém gì Bạch Nhã Ý, bởi họ biết rõ, Lý Bưu không phải do họ giết!
Vậy rốt cuộc là ai giết? Là bạn hay thù? Cả hai đều có đầy dấu hỏi trong đầu, nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ chuyện đó, kẻ địch đã bị ép đến điên cuồng, ra tay càng lúc càng ác liệt.
Không biết tình hình dưới tầng hai ra sao, họ phải nhanh chóng kết thúc trận này, xuống tiếp viện càng sớm càng tốt!
Đang nghĩ thì Ngô Tình Tình đột nhiên chạy lên, gia nhập trận chiến ở tầng ba.
Có sự giúp sức của cô ấy, áp lực của Hứa Tử Uyên giảm xuống, hai đánh một, cuối cùng hạ được một tên.
Hai người lại cùng phối hợp giúp Trần Văn Kha, ba đánh một, nhanh chóng hạ thêm một tên nữa.
Không kịp nghỉ ngơi, Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha lập tức xuống tầng hai tiếp viện, vì Lý Bưu đã chết, Bạch Nhã Ý chắc chắn không còn nguy hiểm.
Ngô Tình Tình thì đi tìm Bạch Nhã Ý, thấy cô bình yên ngồi trong phòng thì dặn dò: “Cô cứ ở đây đừng đi đâu, lát nữa chúng tôi quay lại đón cô.”
Dặn xong, cô ấy quay người rời đi, kiểm tra kỹ tầng ba một lượt, xác định không còn nguy hiểm mới tiếp tục xuống tầng hai tham chiến.
Chương 54: Từ nhỏ đã sợ
Hơn chục gã đàn ông ở tầng hai đều là dị năng cấp hai, chỉ có một tên là cấp ba. Dù quân số gấp đôi đối phương, nhưng về cấp độ lại bị áp chế.
Chín người của Hứa Tử Uyên chỉ bị thương ngoài da, cuối cùng vẫn tiêu diệt hết đám người tầng hai.
Chỉ là có điều kỳ lạ — với động tĩnh lớn như vậy, người bên ngoài sân lẽ ra phải nghe thấy chứ?
Chẳng lẽ đối phương quá tự tin, cho rằng nhóm người tầng hai chắc chắn sẽ trấn áp được bọn họ? Cũng có khả năng đó.
Hứa Tử Uyên bảo Ngô Tình Tình lên lầu đưa Bạch Nhã Ý xuống. Anh quan sát một lượt từ trên xuống dưới, thấy Bạch Nhã Ý có vẻ ổn, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Dù vậy, anh vẫn mở miệng hỏi han vài câu. Bạch Nhã Ý vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng như trước, giọng điệu không có chút thay đổi.
Không ngờ người thường ngày hay khóc lóc như cô, đến lúc then chốt lại kiên cường như vậy.
Hứa Tử Uyên có phần bất ngờ, nhưng trong lòng lại thấy rất vui mừng. Có lẽ sự việc lần này đã khiến Bạch Nhã Ý trưởng thành hơn.
Đã là thời mạt thế, nếu cứ suốt ngày yếu đuối khóc lóc thì chỉ khiến người ta chán ghét. Dù cô có là người hệ trị liệu hiếm có, anh cũng không muốn cô trở thành gánh nặng trong đội.
Cả nhóm lại quay về tầng một.
Trần Văn Kha và chú Hồ dẫn người đi kiểm tra lại toàn bộ tầng một, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Chỉ có vài người phụ nữ vẫn ôm nhau ngồi một góc.
Trần Văn Kha hỏi họ: “Vừa rồi sau khi chúng tôi rời đi, có ai đến tầng một không?”
Mấy người phụ nữ lắc đầu. Một người tên là Trương Thúy Thúy bị đẩy ra, cẩn trọng nói: “Không có ai đến cả.”
Trần Văn Kha cảm thấy có gì đó là lạ, quay sang nói với Hứa Tử Uyên: “Tử Uyên, tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.”
Hứa Tử Uyên gật đầu, liếc nhìn sân ngoài tối đen: “Cũng có thể là chúng còn đồng bọn bên ngoài, đang chờ chúng ta tự chui đầu vào rọ.”
“Dù thế nào đi nữa, đêm nay chúng ta nhất định phải thoát khỏi đây, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Anh quay sang nhìn chú Hồ, nhớ lại lời đã hứa sẽ giúp họ tìm mấy người thường trong đội.
Nhưng giờ cả ba tầng lầu đã lục tung lên rồi, vẫn không thấy bóng dáng những người đó đâu cả.
Trong lòng đầy nghi hoặc, anh nói với Trần Văn Kha:
“Văn Kha, cậu đi cùng chú Hồ dẫn người tìm kiếm lại toàn bộ biệt thự lần nữa, xem có ai bị giấu ở đâu không.”
Trần Văn Kha hành động rất nhanh, lập tức dẫn mọi người lục soát từ tầng một lên tầng ba thêm một lượt.
Nhưng toàn bộ biệt thự không có chỗ nào che giấu được gì. Ngoài mấy chai rượu, vài bao thuốc và mấy khẩu súng, họ chẳng tìm được gì thêm.
Sắc mặt năm người của chú Hồ trầm xuống, trong lòng đã hiểu rõ — những người kia chắc là đã không còn nữa.
Trương Thúy Thúy thấy họ tìm tới lui, chần chừ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Mọi người đừng tìm nữa, tìm cũng không ra đâu. Trước kia mấy người ở làng chúng tôi và làng bên cạnh cũng bị bắt tới, rồi toàn bộ đều biến mất, không tìm thấy cả xác. Chắc là chết hết rồi... Mọi người... xin chia buồn.”
Thấy sắc mặt chú Hồ cùng mấy người trong nhóm khó coi, Trương Thúy Thúy cũng không dám nói thêm gì nữa.
Hứa Tử Uyên hiểu rõ cảm giác của nhóm người chú Hồ — mấy chục người sống sót cùng rời khỏi đó, giờ chỉ còn lại năm dị năng giả bọn họ. Con đường phía trước, chẳng ai biết còn chuyện gì xảy ra.
“Chú Hồ, chúng ta ra ngoài bắt một người tra hỏi xem. Nếu vẫn không có manh mối gì, thì cũng phải rời khỏi đây.”
Chú Hồ trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Hứa Tử Uyên thở dài một hơi, sắp xếp: “Mở cửa, chúng ta đi thôi.”
Cánh cửa biệt thự được mở ra, ánh đèn pin chiếu rọi sân đêm tối đen.
Cảnh tượng mà họ lo lắng lại không xuất hiện — bên ngoài hoàn toàn không có ai.
Cho đến khi Liêu Hiểu Vũ đi một vòng quanh sân, chỉ tay ra cổng kêu lên: “Hai người canh cổng đã bị giết rồi!”
Trần Văn Kha cũng nói thêm: “Cửa kho bị mở, bên trong trống không, chỉ còn lại xác hai dị năng giả. Xem ra có người khác đã tới!”
Vậy mà bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra gì — đối phương vào sân giết hai dị năng giả cấp hai, rồi vào kho giết tiếp hai dị năng giả cấp ba, sau đó còn mang hết vật tư đi!
Hai xe tải hàng đầy vật tư của họ đều nằm trong kho!
Trần Văn Kha nghĩ đến số vật tư, tức đến xanh cả mặt!
Anh ta ghé lại gần Hứa Tử Uyên: “Tử Uyên, có khi Lý Bưu cũng bị đám người đó giết rồi!”
Sắc mặt Hứa Tử Uyên trở nên nghiêm trọng. Không gây động tĩnh gì ở tầng một và tầng hai, lại có thể dọn sạch kho, giết cả Lý Bưu trên tầng ba — kẻ đó là ai? Phải có thực lực khủng khiếp thế nào mới làm được như vậy?
“Vật tư mất thì có thể tìm lại, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể ở đây thêm nữa. Mọi người mau lên xe, lập tức rời đi!”
Cả nhóm đều thấy hoảng sợ trong lòng. Nghe Hứa Tử Uyên nói vậy, lập tức chia nhóm lên xe.
Những người phụ nữ trong nhà cũng đi ra, thấy nhóm người chuẩn bị rời đi thì bắt đầu cuống cuồng.
Trương Thúy Thúy sốt ruột giậm chân, nhìn Hứa Tử Uyên như muốn nói gì đó, nhưng lại bị sắc mặt nghiêm nghị và vẻ khó chịu của anh dọa cho không dám mở miệng.
Những người phụ nữ khác đẩy vai cô ấy, dùng khuỷu tay thúc nhẹ, ra hiệu bảo cô mau nói.
Trương Thúy Thúy bước lên hai bước, lấy hết can đảm nói: “Mọi người định đi sao? Có thể... có thể cho chúng tôi đi cùng không?”
Hứa Tử Uyên còn chưa kịp lên tiếng thì Liêu Hiểu Vũ đã dứt khoát từ chối: “Không được! Bọn tôi không mang theo ai hết. Mấy người là người Trương Gia thôn phải không, tự về làng mình đi.”
Bản thân họ còn đang gặp khó khăn, lần này suýt nữa mất mạng. Nếu còn mang theo một đám vướng víu nữa thì chẳng khác nào tự sát, cậu ta không muốn làm thánh nhân.
Nếu là lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, có thể cậu ta còn muốn giúp những người phụ nữ này. Nhưng giờ thì khác rồi — thời thế đổi thay, kẻ yếu bị nuốt chửng. Cậu ta còn lo cho bản thân không xong, không thể liều lĩnh được nữa.
Trương Thúy Thúy cùng mấy người phụ nữ không ngờ bị từ chối thẳng thừng như vậy, vội vàng giải thích: “Chúng tôi đều bị người nhà bán đến đây, không muốn quay về nữa. Xin hãy mang chúng tôi theo, việc gì chúng tôi cũng làm được!”
Đáp lại họ là làn khói xe từ chiếc xe Liêu Hiểu Vũ lái đi đầu.
Nhóm chú Hồ đi sau cùng. Họ không cam lòng, lục soát lại sân và cả khu vực quanh biệt thự thêm một lần nữa, nhưng vẫn chẳng thấy gì, ngay cả một khúc xương cũng không có.
Không còn cách nào khác, mấy người cũng chỉ đành lái xe theo nhóm Hứa Tử Uyên, rời khỏi nơi thị phi này.
Chỉ còn lại Trương Thúy Thúy cùng vài người phụ nữ ôm nhau co ro, nhìn theo bóng xe dần khuất xa không thấy nữa.
Nhìn màn đêm đen đặc ngoài kia, họ chỉ đành quay lại biệt thự.
Toàn bộ căn biệt thự giờ trở nên trống rỗng, gió lùa vào lạnh lẽo khiến mấy người phụ nữ run cầm cập.
Họ rúc vào nhau, mãi đến gần nửa đêm mới miễn cưỡng thiếp đi.
Không lâu sau khi họ ngủ, đột nhiên trong cầu thang ló ra một cái đầu.
Người đó ngó nghiêng một lúc, rồi rụt đầu lại.
Lát sau, không chỉ một mình hắn mà đã biến thành ba người.
Chính là Tiểu Mã trốn trong bếp may mắn thoát nạn, cùng hai anh em Kim Hổ, Kim Báo từ hầm ngầm đi lên.
“Con mẹ nó! Khốn kiếp!”
Kim Báo nhìn thi thể đồng bọn nằm la liệt, giận dữ đến suýt bùng nổ!
Kim Hổ thì bình tĩnh hơn: “Giận dữ không giải quyết được gì. Anh em mình phải mau chóng nâng cao thực lực, báo thù cho huynh đệ mới được!”
Kim Báo bực tức nói: “Anh, bọn chúng chạy hết rồi! Mặt mũi thế nào còn không biết, báo thù kiểu gì!”
Kim Hổ lườm hắn một cái, rồi quay sang Tiểu Mã: “Tiểu Mã đã thấy mặt bọn họ.”
Kim Báo không nói thêm gì nữa. Dù sao cũng là nghe theo anh trai.
Kim Hổ thấy em mình đã ổn định lại tâm trạng mới bắt đầu phân phó: “Tiểu Mã, đi kéo hết đám đàn bà kia xuống dưới.”
“Báo tử, huynh đệ đã chết thì cũng không thể chết uổng — đem toàn bộ xác huynh đệ, chuyển hết xuống dưới!”
Kim Báo giật mình. Hắn hiểu ý anh trai, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến thế. Đó đều là huynh đệ của họ mà!
Hắn không đồng ý: “Anh! Họ là huynh đệ của chúng ta đó! Anh muốn dùng thi thể họ để nuôi lũ quái vật kia sao?!”
Kim Hổ lạnh lùng liếc hắn một cái. Kim Báo lập tức ngậm miệng. Từ nhỏ hắn đã sợ anh mình. Giờ anh hắn có dấu hiệu nổi giận, hắn không dám cãi lời nữa.
0 comments