Chương 15: Tai Nạn Xe
Tiến độ quay phim 《Tiểu Đoàn Viên》 không được như ý muốn.
Tết Nguyên Đán ngày càng đến gần, nhưng quá trình quay phim vẫn bị kẹt ở giai đoạn cuối. Mối quan hệ giữa hai diễn viên chính là Bắc Huyên và nữ phụ số N - Diệp Thanh Trầm cũng rất vi diệu, đến mức tất cả mọi người trong đoàn đều nhận ra.
Dù sao chuyện trước đó Bắc Huyên xông vào phòng nghỉ của Diệp Thanh Trầm cũng đã lan truyền rộng rãi, ai ai cũng biết. Tuy không rõ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt thường trực của Bắc Huyên, mọi người tự nhiên nghiêng về phía Diệp Thanh Trầm – người có thái độ hoà nhã hơn.
Một số diễn viên nhỏ không yên phận còn đăng ẩn ý trên Weilang rằng ảnh hậu khó chiều. Bắc Huyên vốn quen với lời khen, lần đầu tiên bị cộng đồng mạng chửi mắng đồng loạt trên Weilang khiến cô ta nghẹn ứ trong lòng.
Vài ngày sau, ngay cả Kỷ Tinh Nghiêu – người có giác quan thứ sáu không nhạy bằng con gái – cũng chọn một ngày thời tiết đẹp để hỏi Bắc Huyên:
“Đàn chị, chị không thích Thanh Trầm à?”
Bắc Huyên giận dữ trong lòng. Người khác thì thôi đi, nhưng ngay cả đàn em do chính tay mình dìu dắt mà cũng đứng về phía người ngoài:
“Sao? Cô ta là nhân dân tệ (tiền) chắc? Ai cũng phải thích cô ta à?”
Kỷ Tinh Nghiêu vội vàng nói:
“Không không không, chị đừng giận. Chỉ là em thấy chị đối xử với Thanh Trầm không giống với người khác. Những tin tiêu cực về cô ấy cũng đã được làm rõ rồi, chị đừng có thành kiến với cô ấy nữa.”
Những lời chân thành ấy lại khiến Bắc Huyên càng thêm tức giận. Cô ta thuận buồm xuôi gió bao nhiêu năm, không ngờ liên tục vấp ngã vì Diệp Thanh Trầm. Cô chắc chắn là người được ông trời phái tới để khắc cô ta!
Tối hôm đó tại khách sạn, Bắc Huyên lại nhận được cuộc gọi từ gia đình. Mẹ cô ở đầu dây bên kia đầy mong đợi:
“Tiểu Huyên à, mẹ nghe nói Thanh Trầm với con đóng cùng đoàn phim. Con có thời gian thì dẫn nó về nhà ăn bữa cơm nhé?”
Bắc Huyên thấy vô cùng phiền phức: “Con bận, tạm thời không có thời gian.”
Mẹ cô dường như không hài lòng với thái độ qua loa này:
“Mẹ hỏi chuyện con bé mấy lần rồi, con đều tỏ ra không quan tâm. Lỡ như nó thật sự là em gái ruột của con, mà biết được thái độ này, chẳng phải sẽ thấy tổn thương sao?”
Cô con gái út nhà họ Bắc tên là Bắc Viên đã mất tích nhiều năm, ai cũng nghĩ cô bé đã chết. Lúc đầu gia đình vẫn còn đi tìm, nhưng về sau dần mất hy vọng. Không ngờ giờ lại xuất hiện một Diệp Thanh Trầm, bố mẹ nhà họ Bắc như tro tàn nhóm lửa, lại bắt đầu lo lắng, hồi hộp và tràn đầy hy vọng.
Bắc Huyên ghét nhất là phải nhắc đến Diệp Thanh Trầm. Cô ta giả vờ vui vẻ ở bên ngoài, nhưng đối mặt với người thân ruột thịt thì không thể nhịn được nữa:
“Lại là em gái! Trong mắt bố mẹ chỉ có nó thôi à? Thế con thì sao? Con sinh ra là để nhường đường cho em gái chắc? Sau khi nó ra đời, bố mẹ từng quan tâm tới con chưa?”
Nhà có con thứ thường như vậy, sinh thêm đứa sau là bắt đầu lơ là đứa đầu. Bố mẹ lúc nào cũng nói “Con lớn rồi, phải nhường nhịn em”, mà không biết rằng chính điều đó đã gieo mầm ghen tị trong lòng đứa con đầu.
Bà Bắc không ngờ lại bị con gái trách móc dữ dội như vậy, đau lòng khôn xiết: “Xin lỗi, xin lỗi, Tiểu Huyên, mẹ không hỏi nữa.”
Bắc Huyên bình tĩnh lại đôi chút, cũng nhận ra mình hơi quá: “Con mệt rồi, muốn ngủ.”
Diệp Thanh Trầm hoàn thành cảnh quay cuối cùng trong không khí chia tay đầy ấm áp của cả đoàn.
Vai diễn của cô vốn không nhiều, nhân vật lại được yêu thích. Gần đây mọi tin đồn tiêu cực đã được xóa bỏ, mọi người trong đoàn không còn định kiến với cô, bầu không khí cũng thân thiện hơn rất nhiều.
Vừa mới đến khách sạn, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nhà, Diệp Thanh Trầm đã nhận được một cuộc điện thoại. Đối phương có giọng nói xa lạ, nhưng cô lại có linh cảm chẳng lành.
“Xin hỏi là cô Diệp phải không?”
“Là tôi.”
Người kia nói: “Cụ Diệp không ổn rồi, cô mau tới gặp ông ấy lần cuối đi!”
Diệp Thanh Trầm tay run lên, điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan cả miếng kính cường lực.
Cô lập tức bay xuyên đêm về Toàn Châu, đồng thời bảo Hàn Tiểu Đồng đến bệnh viện đón Diệp Nam.
Năm nay Toàn Châu không có tuyết, nhưng gió vẫn lạnh thấu xương. Cô đã lâu không quay lại, cảnh vật nơi đây dường như trở nên xa lạ.
Từ khi ký hợp đồng với Giải Trí Trường Minh, cô không còn thời gian quay về. Tết thì ở đoàn phim, nghỉ lễ thì không đủ dài nên chỉ có thể ở lại nhà thuê. Mối liên hệ với ông bà Diệp chỉ còn là những cuộc gọi chúc Tết. Tuy vậy, cô vẫn đều đặn gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng. Mấy năm trước, ông Diệp đang nấu cơm rang cho khách thì ho ra máu, kể từ đó đóng cửa tiệm, nghỉ ngơi ở nhà. Không ngờ bệnh lại trở nặng đến mức này.
Diệp Thanh Trầm không quay về nhà ngay. Người đầu tiên phát hiện ra điều đó là Lục Hành Châu, nên đêm hôm đó anh cũng bay tới Toàn Châu.
Ngoài phòng ICU, mọi người đều nín thở, không ai dám thả lỏng.
Bà Diệp đã lớn tuổi, vừa khóc là không nhìn rõ mọi thứ:
“Tôi bảo ông ấy nghỉ làm từ lâu rồi, nhưng ông cứ nói không nỡ bỏ nghề. Mỗi ngày đều có người chờ ăn món của ông ấy…”
Diệp Thanh Trầm nửa đỡ nửa dìu bà đến ghế ngồi: “Ông là người tốt, sẽ không sao đâu.”
Nhưng cô vừa dứt lời, bác sĩ đẩy cửa bước ra: “Người nhà vào gặp cụ lần cuối đi. Mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”
Bà Diệp gần như khuỵu xuống đất.
Trong phòng bệnh, ông cụ gầy như cành cây khô, co quắp trên giường, thỉnh thoảng còn rên “đau”. Mọi người có mặt chỉ biết chớp mắt liên tục, kẻo nước mắt rơi ra.
Diệp Thanh Trầm kéo Diệp Nam đến bên giường: “Ông ơi…”
Dù hai chị em không có quan hệ huyết thống với ông bà Diệp, nhưng ân cứu mạng còn lớn hơn tình thân, Diệp Thanh Trầm chưa từng quên.
Ông cụ nhìn mơ hồ: “Là Thanh Trầm về rồi à?”
Diệp Thanh Trầm nắm tay ông: “Còn có cả Diệp Nam nữa, bọn cháu về thăm ông.”
Ông cụ khẽ mỉm cười, có vẻ rất vui: “Tốt, tốt lắm…”
Diệp Nam đỏ hoe mắt, không dám nói gì, chỉ biết siết chặt tay chị. Cậu từng nghĩ người ra đi trước sẽ là mình.
Giọng ông cụ ngắt quãng, nói rất khó khăn:
“Lúc nhặt được hai đứa… gầy nhom như con khỉ… suy dinh dưỡng… chớp mắt cái… đã lớn thế này rồi… giỏi giang… tốt lắm…”
Đột nhiên máy móc trên bàn phát ra tiếng “tít ——” chói tai.
Mùa đông ở Toàn Châu, đêm khuya vắng vẻ không người, những cành cây trơ trọi in bóng xuống mặt đường thê lương.
Diệp Thanh Trầm ngồi trên bậc đá trước cửa quán ăn nhà ông Diệp, ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, là tiếng giày da chạm đất. Lục Hành Châu ngồi xuống bên cạnh cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hiếm thấy Diệp Thanh Trầm im lặng và buồn bã như lúc này:
“Sau khi ông nhặt được bọn em, không chỉ nuôi ăn nuôi ở, mỗi tháng còn cho vài trăm đồng tiền công. Đó là lần đầu tiên em được cầm nhiều tiền như vậy. Em làm phục vụ ngoài sảnh, gọi món, bưng bê, chạy việc vặt. Diệp Nam thì không thích giao tiếp, nên trốn trong bếp rửa bát. Tuy vất vả, nhưng lại giống một gia đình thật sự.”
Với Diệp Thanh Trầm, có một mái nhà… là điều quá đỗi xa xỉ.
Lục Hành Châu vỗ nhẹ vai cô: “Đừng buồn nữa.”
Lục Hành Châu hình như thật sự rất ít khi an ủi người khác, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra lời nào khác.
Ngược lại, Diệp Thanh Trầm khẽ cười: "Ông chủ lớn còn kiêm luôn cả tư vấn tâm lý cho nhân viên sao?"
Lục Hành Châu nhìn thẳng vào mắt cô: "Là ông chủ hay vai trò nào khác, chẳng phải cũng do em quyết định à?"
Từ lần đến khách sạn thăm đoàn phim trước đã hơn một tuần trôi qua, Diệp Thanh Trầm không chủ động nhắc đến, anh cũng không quá thúc ép. Đã đợi được lâu như vậy, thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao.
Diệp Thanh Trầm nhìn anh chăm chú. Giờ cô mới phát hiện mắt anh có màu nâu rất sẫm, nhìn thêm vài lần sẽ có cảm giác như bị cuốn vào sự dịu dàng sâu thẳm ấy:
"Bây giờ em chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu một mái nhà."
Một mái nhà, mà bất kể lúc nào quay đầu lại, cũng luôn có người ở đó chờ đợi mình.
Khóe môi Lục Hành Châu khẽ nhếch, anh đưa tay ôm lấy vai cô, trịnh trọng nói:
"Anh sẽ cho em."
Ngày đưa tang, Toàn Châu đúng lúc có tuyết rơi.
Tuyết bay khắp trời như những sợi lông mỏng, rơi trên tóc và vai Diệp Thanh Trầm.
Vì có việc đột xuất, Lục Hành Châu và Chu Chí đã về Bắc Đô trước một bước.
Dư Minh cũng không ngờ mình lại có duyên với Diệp Thanh Trầm đến vậy. Hắn chỉ về quê dự tang lễ người thân, vậy mà lại vô tình thấy Diệp Thanh Trầm và Diệp Nam ở cùng một nhà tang lễ. Hắn lén theo dõi Diệp Thanh Trầm, ban đầu không phát hiện điều gì bất thường, cho đến khi liếc mắt thấy một vòng hoa có đề tên rất quen thuộc: Diệp Nam.
Hắn cứ ngỡ mình nhìn nhầm, lập tức mở một bảng danh sách quyên góp từ thiện ra xem. Quả nhiên, bên trên có một người tên “Diệp Nam”, mỗi năm đều quyên góp 500.000 cho tổ chức hỗ trợ người khiếm thính.
Thời gian gần đây, Dư Minh vẫn đang cố đào sâu quá khứ của Diệp Thanh Trầm. Dựa vào bức ảnh cô năm mười lăm tuổi do Lục Hành Châu đăng, quả thật đã có không ít người nhận ra cô gái này, từ đó tìm ra được chuyện em trai của Diệp Thanh Trầm là người câm, không thể nói chuyện.
Một đồng nghiệp cũ của Dư Minh vừa vào làm ở viện điều dưỡng Bắc Sơn ngày hôm qua, hắn vội vàng nhắn tin:
"Bệnh viện các cậu có bệnh nhân nào tên Diệp Nam không?"
Đối phương không bận lắm, trả lời rất nhanh:
"Có đấy, nghe nói là em trai của Diệp Thanh Trầm."
Tim Dư Minh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
"Cậu ấy vào viện bao lâu rồi?"
"Nghe các y tá khác nói là mấy năm rồi."
Vậy là rõ rồi. Diệp Nam rõ ràng đã sống trong viện suốt mấy năm, không có nguồn thu nhập nào, nhưng lại mỗi năm quyên góp 500.000 cho tổ chức khiếm thính? Số tiền đó chỉ có thể là chị gái cậu ấy - Diệp Thanh Trầm, quyên góp thay tên em mình!
Lại là một tin nóng chấn động nữa!!!
Đúng như Dư Minh dự đoán, tin tức này lập tức gây sốt, nhanh chóng leo lên top tìm kiếm và bám trụ trên đó mãi không xuống.
Những người từng công kích Diệp Thanh Trầm không làm từ thiện, không quyên góp đều bị vả mặt. Cô không những đã quyên góp, mà còn quyên góp hàng năm, hơn hẳn đám "anh hùng bàn phím" chỉ biết nói suông gấp hàng trăm lần!
Thì ra, có rất nhiều việc Diệp Thanh Trầm đã lặng lẽ làm khi người khác không biết.
Người hâm mộ của Diệp Thanh Trầm vô cùng hãnh diện, những lời bênh vực cô cũng dõng dạc hơn nhiều:
"Hu hu hu, chị của tụi mình đúng là bị oan uổng mà!"
"Chị ấy chính là hiện thân của sự dịu dàng đấy chứ!"
"Chị ấy không phải không có lòng tốt, chỉ là chọn cách âm thầm làm, không để ai biết thôi!"
Sức hút của Diệp Thanh Trầm tăng vọt, lượng người theo dõi mỗi ngày một nhiều. Có lẽ vì thần tượng từng bị cả mạng xã hội vùi dập, nên fan đều rất quy củ, ngay cả chuyện ra sân bay đón cô cũng phải nhắn riêng cho hội trưởng fanclub để hỏi xem có được không.
Diệp Nam – người đang giả làm hội trưởng – không nỡ từ chối, nhưng bản thân lại không có thời gian sắp xếp, đành giao cho Phó hội trưởng là Ô Tư Nguyên phụ trách.
Ô Tư Nguyên rất hào hứng chi tiền, đặt hàng loạt bảng đèn và băng rôn, chuẩn bị đến lúc đó sẽ phát cho từng người, tạo khí thế long trọng để đón cô.
Tại sân bay Bắc Đô, nhóm của Diệp Thanh Trầm vừa ra đến sảnh chính đã suýt bị chói mắt bởi những bảng đèn phát sáng từ hai bên.
Diệp Thanh Trầm mở to mắt nhìn, thấy toàn bộ bảng đèn đều là tên mình, kèm theo những danh xưng như: “Đẹp nhất thế gian - Diệp Thanh Trầm”, “Ôn nhu nhất thế gian - Diệp Thanh Trầm”.
Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc và xúc động, đến lúc đó mới nghe Hàn Tiểu Đồng nói rằng chuyện cô quyên góp cho tổ chức khiếm thính vừa bị khui ra.
Đúng lúc đó, một giọng nam vang lên phá tan sự yên tĩnh:
“Diệp Thanh Trầm, chị là tuyệt nhất! Cứ là chính mình nhé, em sẽ luôn ủng hộ chị!”
Bước chân Diệp Thanh Trầm khựng lại. Trước kia mỗi lần cô đi sân bay đều như chuột chạy qua đường, lén lút luồn lách, chỉ sợ bị ai đó ném trứng thối vào mặt. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự nhiệt tình đến vậy.
Được “rửa trắng” thật là tuyệt. Cô còn chưa kịp mở miệng cảm ơn thì một giọng khác lại chen ngang:
“Đó là lời thoại của tôi mà!”
Ô Tư Nguyên chen ra khỏi đám đông, giữa mùa đông mà mồ hôi đã ướt trán:
“Chị Thanh Trầm! Công ty bận chết đi được, em phải viện đủ lý do mới trốn được đấy, khó khăn lắm luôn!”
Diệp Thanh Trầm mỉm cười nhận lấy bó hoa to cậu đưa tới:
“Cảm ơn em, đã vất vả rồi.”
Ô Tư Nguyên che chở cô rời khỏi nhóm fan:
“Ôi dào, chuyện nhỏ ấy mà.”
Phía sau, Diệp Nam vẫn im lặng. Trước những tình huống thế này, cậu luôn cảm thấy lo lắng theo phản xạ. Cậu đội mũ và khẩu trang kín mít, đi rất nghiêm túc, chỉ là điện thoại cứ rung liên tục.
Ô Tư Nguyên đang nhắn tin với Hacker trên Weilang, từng dòng từng dòng như spam:
"Tôi đón được chị Thanh Trầm rồi!"
"Anh Hắc à, anh phải đến xem tận mắt mới được, fan của chị ấy lễ phép vô cùng!"
Cậu vừa đi bên cạnh Diệp Nam vừa nhắn tin, vô tình liếc sang, thấy Diệp Nam đang mở Weilang đọc tin nhắn. Chỉ một cái liếc ấy, cậu lập tức chết lặng, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt dưới vành mũ của Diệp Nam.
Mắt Ô Tư Nguyên mỗi lúc mở càng to:
"Cậu..."
Diệp Nam đưa ngón trỏ lên khẩu trang, ra hiệu giữ im lặng.
Ô Tư Nguyên lập tức nuốt ngược lại sự kinh ngạc.
Lục Hành Châu đã sắp xếp xe và tài xế cho Diệp Thanh Trầm, từ giờ cô không cần phải tự gọi xe về nhà như khi còn ở Giải Trí Trường Minh nữa.
Ô Tư Nguyên tự lái xe đến, thái độ cứng rắn, nhất quyết đòi đưa Diệp Nam về lại viện điều dưỡng.
Thấy Diệp Nam không phản đối, Diệp Thanh Trầm cũng đồng ý, chỉ dặn cậu cẩn thận trên đường.
Vừa lúc xe của Ô Tư Nguyên rời đi, Diệp Thanh Trầm chuẩn bị lên xe thì bị một cặp vợ chồng khoảng sáu mươi tuổi chặn lại. Ở trong giới nhiều năm, cô có con mắt tinh tường, vừa nhìn đã biết hai người này tuy ăn mặc giản dị nhưng chất liệu và khí chất đều toát lên vẻ sang trọng, rõ ràng là người có tiền. Trước khi Hàn Tiểu Đồng kịp đuổi người, cô đã lên tiếng:
“Chào ông bà, có chuyện gì sao?”
Bà Bắc cứ chăm chăm nhìn cô, không dám chớp mắt. Quả thật ngũ quan của Diệp Thanh Trầm có vài phần giống Bắc Huyên, nhưng vì cách trang điểm khác nhau, nếu không để ý kỹ thì không dễ phát hiện. Bà đã tra qua, tuổi của Diệp Thanh Trầm cũng trùng khớp với Bắc Viên.
Phu nhân họ Bắc nắm chặt tay chồng, giọng nói run rẩy nhưng mang theo sự dịu dàng:
“Cháu là Diệp Thanh Trầm đúng không? Chúng tôi là bố mẹ của Bắc Huyên, không có ý gì khác, chỉ muốn mời cháu ăn một bữa cơm.”
Diệp Thanh Trầm hơi nhíu mày, dường như đã nhận ra điều gì, sắc mặt dần trầm xuống: “Xin lỗi dì, hiện tại cháu không tiện.”
Từ lâu cô đã thấy kỳ lạ vì sao thái độ của Bắc Huyên với mình lại kỳ quái như vậy. Sau đó thợ trang điểm từng ám chỉ hai người trông có chút giống nhau, cô cũng từng mơ hồ nghĩ liệu mình có quan hệ gì với Bắc Huyên không. Nhưng sau khi tìm hiểu, cô biết nhà họ Bắc chỉ có một cô con gái, nên cũng tự dẹp bỏ những suy nghĩ viển vông đó. Nhưng hôm nay, cha mẹ nhà họ Bắc lại đích thân tìm đến, khiến suy đoán kia trỗi dậy lần nữa. Gần đây cô không có công việc gì, chỉ là không biết nên đối mặt với hai người này như thế nào, vì vậy bản năng muốn né tránh.
Lúc này, ông Bắc vốn im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng:
“Không sao, không vội, chúng tôi có thể hẹn dịp khác. Cháu có thể… cho chúng tôi số điện thoại được không?”
Diệp Thanh Trầm gật đầu với hai người, bảo Hàn Tiểu Đồng viết số cho họ. Cô đứng bên cạnh, vô tình liếc qua mái tóc đã điểm bạc của người lớn tuổi kia, bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng tay đang ôm bó hoa lại đang siết chặt:
“Vậy cháu xin phép đi trước.”
Phu nhân họ Bắc ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nước mắt không biết từ khi nào đã giàn giụa khắp mặt:
“Ông nói xem… có thể là Viên Viên không?”
Ông Bắc vỗ nhẹ tay bà đang nắm chặt lấy tay mình, ánh mắt xa xăm:
“Hy vọng là vậy.”
Bà Bắc giữ lại số điện thoại của Diệp Thanh Trầm, sợ làm phiền cô nên không dám gọi, chỉ dám gửi tin nhắn mỗi ngày, hỏi thăm công việc và cuộc sống, đến cuối cùng mới rụt rè nhắn một câu:
[Ngày mai cháu có rảnh không? Dì đã đặt phòng riêng ở một nhà hàng tư nhân, cháu có thể đến ăn cùng bọn dì được không?]
Vốn dĩ một lời mời kỳ lạ như vậy ai cũng sẽ từ chối, nhưng trong lòng Diệp Thanh Trầm lại có một cái gai liên quan đến thân thế, cô đã đồng ý, hẹn vào buổi trưa ngày hôm sau.
Không hiểu vì sao, sáng hôm đó khi tỉnh dậy, Diệp Thanh Trầm cảm thấy trong lòng hoảng loạn. Có lẽ vì cô biết rõ ý nghĩa của buổi gặp này, tối qua thậm chí cô không ngủ ngon, đến tận hai giờ sáng vẫn còn thức.
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng muốn tìm một chỗ dựa.
Lục Hành Châu mỗi sáng đều chạy bộ ngang qua nơi cô ở, cô nhanh chóng rửa mặt thay đồ, bước ra vườn nhỏ bên ngoài.
Quả nhiên, không lâu sau Lục Hành Châu đã chạy tới. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, dáng người cao ráo, chân dài thẳng tắp. Có những người như được ông trời ưu ái, dù có khoác bao tải lên người cũng vẫn phong độ xuất chúng.
Lục Hành Châu chạy lại gần: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
Hiện tại hai người đã là người yêu chính thức, nên Lục Hành Châu không còn ngại ngần gì mà xoa đầu cô, làm rối cả mái tóc dài vừa mới chải gọn.
“Cuối năm rồi không có lịch làm việc, phải ăn uống đầy đủ vào, em gầy quá.”
Diệp Thanh Trầm từng nghĩ mình sẽ không quen với kiểu quan hệ như thế này, nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi. Có lẽ vì từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, trong lòng cô thật sự rất thích sự quan tâm và cưng chiều công khai như thế này.
“Bà Bắc mời em ăn cơm.” Diệp Thanh Trầm có chút bối rối, lại có chút căng thẳng.
“Bà Bắc?”
Diệp Thanh Trầm chưa từng kể cho ai về chuyện năm bảy tuổi, nên dù Lục Hành Châu từng tò mò về vết sẹo trên cổ Diệp Nam cũng không dám hỏi, sợ chạm vào vết thương lòng của cô.
Việc hôm nay cô chủ động kể, chứng tỏ anh đã là người cô có thể tin tưởng, nhận thức này khiến Lục Hành Châu vui đến mức khóe môi cũng không kiềm được mà cong lên.
Nghe đến cuối, sắc mặt anh dần trầm xuống: “Vậy nên Bắc Huyên mới nhằm vào em?”
Diệp Thanh Trầm gật đầu xác nhận:
“Đúng vậy. Em cố ý vào cùng một tổ với cô ta, cố tình kích thích để mỗi lần thấy em cô ta lại mất kiểm soát, như vậy danh tiếng tốt đẹp của cô ta sẽ dần sụp đổ. Anh xem, em xấu tính vậy, anh còn thích em nữa không?”
“Cô ta đáng phải chịu như vậy. Con người phải trả giá cho những gì mình đã làm.” Lục Hành Châu nghiêm túc nói, lại càng lo lắng hơn: “Hay là để anh đi cùng em nhé.”
Diệp Thanh Trầm lắc đầu: “Không cần, em tự xử lý được.”
Lông mày Lục Hành Châu nhíu chặt lại: “Không được, anh không yên tâm.”
Diệp Thanh Trầm bật cười, đôi mắt cong lên, ánh cười ấm áp lan khắp khuôn mặt: “Sắp Tết rồi, mọi người trong studio của anh còn đang chờ lĩnh lương nữa đó. Em đi cùng Tiểu Đồng là được.”
Lục Hành Châu không cãi lại được cô, cuối cùng chỉ có thể nựng lấy hai má cô dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Gương mặt Diệp Thanh Trầm bị anh ôm trọn trong lòng bàn tay, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Buổi trưa, đường phố Bắc Đô tắc nghẽn nghiêm trọng, đèn đỏ cứ dài như vô tận.
Diệp Thanh Trầm bình thường ra ngoài không thích thắt dây an toàn vì cảm thấy vướng víu, nhưng sáng nay lại bị Lục Hành Châu bắt gặp, anh đích thân giúp cô cài vào.
Hàn Tiểu Đồng ngồi bên phải than phiền: “Kẹt xe tận mười mấy phút rồi.”
Bắc Đô là một trong những thành phố lớn nhất cả nước, gặp cao điểm buổi sáng cũng là chuyện bình thường.
Nhà hàng tư nhân được đặt nằm ở lưng chừng núi ngoài rìa thành phố, đi qua đoạn đường này là đến, nhưng không hiểu sao cảm giác bất an trong lòng Diệp Thanh Trầm ngày càng lớn.
Hàn Tiểu Đồng lẩm bẩm bên cạnh:
“Cuộc sống của người có tiền đúng là khác biệt. Ở thì phải sống biệt thự ngoại ô, ăn cũng phải ăn trên sườn núi, chẳng thấy phiền phức khi đi lại à?”
Diệp Thanh Trầm cười cô:
“Niềm vui của người có tiền em không hiểu được đâu. Lần trước ảnh đế Lục mang đến một ít hải sản, đều là đồ tươi sống vừa đánh bắt ở Boston rồi chuyển phát nhanh bằng máy bay về đấy…”
Ngay khoảnh khắc đó, Diệp Thanh Trầm còn chưa kịp thu tầm mắt lại, đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hàn Tiểu Đồng:
“Chị! Cẩn thận!”
Từ ngã rẽ lao ra một chiếc xe đen, gần như lao thẳng vào họ với tốc độ nhanh vô cùng!
Tiếng hét của tài xế bị âm thanh va chạm nuốt chửng.
Rầm—
Đầu xe bốc cháy.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Hàn Tiểu Đồng kéo dây an toàn lao người sang ôm chặt lấy Diệp Thanh Trầm. Sau cú va chạm, đầu cô ấy đầy máu, không còn động tĩnh.
Diệp Thanh Trầm hoa mắt chóng mặt trong chốc lát, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy sợ hãi đến rợn người. Cô run rẩy vỗ nhẹ Hàn Tiểu Đồng, giọng lạc đi vì sợ:
“Tiểu Đồng! Tiểu Đồng, tỉnh lại đi!”
Hàn Tiểu Đồng không có phản ứng gì. Diệp Thanh Trầm cố sức tháo dây an toàn, giây phút đó, nước mắt cô như sắp trào ra. Nếu không phải Lục Hành Châu bắt cô cài dây, e rằng bây giờ cô đã văng ra ngoài, xác cũng không còn lành lặn.
Cô chật vật gọi báo cảnh sát, rồi dốc hết sức lực còn lại gọi cho Lục Hành Châu. Bên kia như có cảm ứng, lập tức bắt máy:
“Thanh Trầm?”
Cổ họng Diệp Thanh Trầm khô rát, cô nuốt nước bọt, cơn choáng khiến cô hoa mắt, giọng nói như vắt kiệt từ kẽ răng, vừa nói vừa thở dốc:
“Ngoại thành… lưng chừng núi… nhanh… bọn em bị tai nạn rồi… Tiểu Đồng bị thương…”
Gần như ngay sau khi nói xong, cơn chóng mặt càng lúc càng nghiêm trọng, điện thoại tuột khỏi tay, Diệp Thanh Trầm ôm chặt Hàn Tiểu Đồng rồi ngất lịm.
0 comments