Thu Bong Chuong 843

By Quyt Nho - tháng 6 02, 2025
Views

Chương 843: Một miếng thịt

"Này! Có chuyện gì vậy?" Asalina lo lắng hỏi, "Bức tranh tường đó có gì bất thường à?"

"Thứ mà họ đang cầm trong tay, chắc là… thịt." Thẩm Mặc đưa tay khẽ chạm vào bức tranh, "Những nét vẽ màu đen này… là máu. Con quái đầu bò chết bị trói trên đống lửa để nướng, còn người anh hùng kia thì cùng đám người từng làm vật tế lễ, chia nhau ăn thịt con quái vật đó."

Leonid không hiểu: "Vậy tại sao lại phải giấu bức tranh như vậy? Còn dùng một cánh cửa khóa kín nữa?"

Bạch Ấu Vi đáp: 

"Vì… chỉ khi hoàn thành bước thứ tư này mới thực sự được xem là vượt qua mê cung. Nếu tôi đoán không nhầm, người bước vào mê cung muốn thật sự thoát ra, phải ăn thịt con quái đầu bò."

Cô quay về phía mọi người, nghiêm túc nhấn mạnh: 

"Chúng ta phải lập tức quay lại tìm Đỗ Lai. Nếu anh ta không kiềm chế được mà rời khỏi mê cung qua cái lối ra kia, rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn! Mê cung có thể nâng cấp thể năng thì liệu… có nâng cấp cả đám ký sinh đó không? Nếu chúng theo anh ta ra ngoài, có thể tiếp tục ảnh hưởng đến ý thức của não bộ? Có thể lây sang người khác không?!"

Sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.

Loại ký sinh này nếu thật sự bị Đỗ Lai mang ra ngoài, hậu quả sẽ khôn lường!

Cả nhóm lập tức lao đi như bay.

Do vội vàng, họ đi nhầm đường, vòng vèo một lúc mới tìm lại được căn phòng đá nơi từng tiêu diệt quái đầu bò.

Vừa đẩy cửa ra, khối lập phương phát sáng vẫn còn ở đó, nhưng bóng dáng của Đỗ Lai thì đã biến mất.

Cả đám ngay lập tức hoảng hốt.

Chẳng lẽ Đỗ Lai không chờ được mà đã đi rồi?!

Họ dùng đèn pin soi khắp phòng, cuối cùng cũng phát hiện một bóng người nằm cách xác con quái vật không xa!

Toàn thân Đỗ Lai bị bao phủ bởi một đám ký sinh màu đen, không một tiếng động ngã vật trên đất, tình trạng thậm chí còn thê thảm hơn cả khi Thẩm Mặc trúng độc lúc trước!

Không kịp tìm rượu nữa, cả nhóm lập tức lục túi pháp khí của Sơn Tinh, lấy vài chai nước rồi dội thẳng lên người Đỗ Lai để xua đuổi lũ ký sinh.

Thẩm Mặc kéo người Đỗ Lai lên, không ngờ anh ta lại mở mắt, há miệng cắn thẳng vào tay Thẩm Mặc!

Mùi máu tanh lan ra trong không khí, khiến Leonid ở bên cạnh cũng ngây người, mắt lờ đờ, nước dãi trào ra không kiểm soát!

Trần Huệ phản ứng cực nhanh, lập tức túm lấy cánh tay Leonid lôi đi, không cho anh ta tiếp tục hít thứ mùi máu kia!

"Vòng cổ!" Thẩm Mặc cố khống chế Đỗ Lai, quay đầu hét với Bạch Ấu Vi, "Nhanh lên!"

Bạch Ấu Vi đưa vòng cổ qua, cả nhóm lần lượt đeo lên, cuối cùng cũng tạm thời làm suy yếu được tính công kích. Thế nhưng lũ ký sinh vẫn không ngừng lao tới!

Thẩm Mặc cởi phăng áo của Đỗ Lai đang bị ký sinh bò kín, dùng bật lửa đốt cháy rồi ném xuống đất.

Bạch Ấu Vi mở ngôi nhà búp bê, bảo người bên trong lấy củi ra, nhóm lửa.

Ngọn lửa cháy rực hòa cùng ánh sáng trắng từ khối lập phương, chiếu sáng khắp căn phòng đá.

Sau đó—

Thẩm Mặc bước tới chỗ xác con quái đầu bò, cắt một miếng thịt.

Lẽ ra đây phải là cảnh rất kinh tởm, nhưng vì bị đám ký sinh hành hạ đến mức ý thức vặn vẹo, nên khi nhìn miếng thịt đầy máu trước mắt, họ lại không cảm thấy phản cảm chút nào.

Chỉ có Bạch Ấu Vi và Trần Huệ là khó chấp nhận được cảnh này.

Cuối cùng, cả hai cũng cắt mỗi người một miếng nhỏ, đem nướng chín trên lửa rồi kẹp vào bánh mì, miễn cưỡng nuốt xuống, đến nhai cũng không muốn nhai.

Chẳng biết mùi vị thế nào, chỉ biết sau khi ăn xong, cảm giác an tâm lập tức tràn về.

Trên người Thẩm Mặc, Đỗ Lai, Leonid và Asalina, lũ ký sinh dần dần rút đi. Một số đã chết, chỉ cần vỗ nhẹ vào áo là rơi xuống từng mảng, trông giống như vảy gàu.

Sáu người nhìn nhau, lúc này mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nướng thêm vài miếng nữa đi.” Bạch Ấu Vi nhìn sang Thẩm Mặc. “Cả Thầy Thừa và mấy người kia cũng phải ăn nữa.”

Thẩm Mặc: “…”

Im lặng một lúc, rồi lại đi cắt thêm một miếng.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments