Vo Tinh Dao Chuong 293

By Quyt Nho - tháng 6 01, 2025
Views

Chương 293: Tôn chủ bá đạo không hiểu yêu

Con gấu nâu ôm cuốn trúc giản, ngửi đi ngửi lại, ghi nhớ mùi khí bám trên đó, rồi cắm đầu lượn lờ trong rừng rậm.

Ngu Chiêu đi theo sau, sắc mặt nghiêm nghị.

Dựa vào sức người để tìm Hàn Tâm Lan quả thật có phần gượng ép, vì vậy nàng mới nghĩ đến việc nhờ yêu thú giúp đỡ.

Nhưng nếu đến cả loài gấu nâu nổi danh nhờ khứu giác cũng không tìm ra tung tích Hàn Tâm Lan, thì nàng cũng hết cách.

May thay, gấu nâu quả không hổ danh thợ săn của núi rừng. Sau hai ngày rong ruổi trong rừng, cuối cùng nó đã tìm thấy khí tức của Hàn Tâm Lan, đúng trên đại lộ nối Bách Hoa Cốc và Nam Phong Thành.

Lần theo dấu khí đó, cuối cùng mùi hương dừng lại ngay bên ngoài cổng thành Nam Phong.

Gấu nâu đứng thẳng người, bàn tay to lớn chỉ thẳng vào cổng thành:
“Người mà ngài muốn tìm đã vào thành rồi.”

Ngu Chiêu nhướng mày: “Ngươi chắc chứ?”

Gấu nâu phát ra một tiếng gầm trầm trầm từ cổ họng: “Tất nhiên, mũi của ta chưa bao giờ sai.”

Ngu Chiêu nhìn dòng người tấp nập ra vào Nam Phong Thành, trên mặt lộ vẻ trầm tư.

Trước giờ nàng và Mạc Từ, Kinh Nam đều cho rằng Hàn Tâm Lan đã gặp chuyện trên đường đi, nhưng con gấu nâu lại nói nàng đã vào thành.

Nếu nàng thực sự đến nơi an toàn, thì vì sao không đến Đồ gia ngay lập tức?

Rốt cuộc là ai lại to gan lớn mật, dám ra tay với đệ tử Bách Hoa Cốc ngay trong thành thị phồn hoa như vậy?

“Ngươi có thể theo ta vào thành để tiếp tục tìm tung tích nàng không?”

Nghe thấy lời hỏi của Ngu Chiêu, gấu nâu lắc đầu như trống bỏi.

“Không được, không được, lão gấu ta chẳng đời nào bước chân vào địa bàn của nhân tộc!”

Gấu nâu chịu giúp đỡ là vì nể mặt chuyện Ngu Chiêu từng dũng cảm cứu một tiểu yêu thú, nhưng nếu bắt nó tiếp xúc với tu sĩ nhân tộc, thì nó một nghìn lần cũng không muốn.

“Lão gấu ta không giúp ngài được nữa, nhưng ta biết có kẻ có thể giúp ngài.”

“Ai?”

Gấu nâu cười hề hề, chân đập mạnh xuống đất: “Hoa lão đại——”

Tiếng gầm trầm thấp theo gió khuếch tán dần.

Ngay khi tiếng gầm sắp tắt, từ đằng xa lại vang lên một tiếng gầm thấp khác, như để đáp lại lời gọi.

Tiếp đó, Ngu Chiêu trông thấy một con báo hoa lớn thân hình uyển chuyển, lông bóng mượt, đang phóng về phía họ.

Với cơ thể đầy đặn và vết nứt giữa trán kia, dù có muốn giả vờ không quen, Ngu Chiêu cũng không thể làm ngơ.

“Hoa Đồ, sao ngươi lại ở đây?”

Báo ba mắt Hoa Đồ, khi sắp đến gần Ngu Chiêu liền giảm tốc độ, móng thịt dày nện nhẹ lên lá rừng ẩm ướt, hạ xuống không một tiếng động.

“Nghe nói ngươi gặp phiền phức.” Nó nhe răng, khó mà đoán được đang vui hay giận.

“Rồi sao?”

“Cho nên ta đến giúp ngươi chứ sao.”

Hoa Đồ nói vô cùng đương nhiên, lại còn có chút uất ức.

Nó hoàn toàn là có lòng tốt mà!

Ngu Chiêu nhìn nó đầy nghi hoặc.

Nàng chưa từng nghe Tiểu Vưu nói Hoa Đồ có phẩm chất tốt đẹp như nhiệt tình giúp người gì cả.

Ừm… mà khoan, hình như nàng chưa từng nghe điều gì tốt đẹp về Hoa Đồ, toàn là phàn nàn thì đúng hơn.

“Ngươi đừng bị mấy con hồ ly con đó ảnh hưởng, ta chỉ đùa giỡn với chúng thôi, đâu có bắt nạt gì đâu.”

Hoa Đồ xưa nay vẫn không cho rằng mấy lần đùa nghịch với bầy tiểu hồ ly là bắt nạt, rõ ràng đó là cách tăng thêm tình cảm mà.

Ngu Chiêu bán tín bán nghi.

“Lão Gấu không chịu vào Nam Phong Thành, thì chỉ còn ta có thể vào cùng ngươi. Mũi ta tuy không bằng hắn, nhưng cũng đủ dùng rồi.”

Hoa Đồ lén lút chờ đợi suốt hai ngày, chính là để chờ khoảnh khắc này.

Để giành lấy sự tin tưởng của Ngu Chiêu, hắn bày tỏ hết mình, thậm chí còn hóa thành hình người, ra vẻ quyến rũ đầy khoa trương trước mặt nàng.

“Sao hả? Ta có giống người không? Nhất định sẽ không bị phát hiện thân phận đâu!”

Trán Ngu Chiêu nổi gân xanh.

Ngay lúc đó, Gấu nâu đứng bên cạnh còn vỗ tay phụ họa: “Hoa lão đại! Tuyệt đỉnh luôn! Vừa nhìn đã thấy là người! Còn giống người hơn cả người nữa!”

“Ha ha ha, đúng không nào!”

Hoa Đồ chống nạnh cười lớn, nhe hàm răng trắng tinh.

Ngu Chiêu không nhịn được nữa, lấy từ không gian trữ vật ra một bộ đạo bào không biết là của tên xui xẻo nào bỏ lại, ném thẳng vào mặt Hoa Đồ.

“Ngươi từng thấy tu sĩ đứng đắn nào mặc áo da báo đi ngoài đường chưa! Mau cởi ra cho ta!”

“Ồ…”

Hoa Đồ ỉu xìu đáp một tiếng, loáng cái đã lột sạch bộ đồ.

Ngu Chiêu: …

Không thể không nói, khi Hoa Đồ hóa thành hình người thì quả thực cũng rất có khí chất.

Ngũ quan sắc sảo, sâu thẳm, khóe môi nhếch lên để lộ chiếc răng nanh sắc bén, eo thon vai rộng, vạt áo hé mở, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Hoa Đồ không quen với kiểu ăn mặc này, cứ liên tục muốn kéo kéo vạt áo, vò vò lỗ tai.

Ngu Chiêu quan sát từ trên xuống dưới.

Cách ăn mặc của Hoa Đồ không thể soi lỗi, nhưng không hiểu sao nàng cứ cảm thấy có chút quái lạ không nói nên lời.

Nghĩ mãi cũng không ra, nàng tạm gác lại, sau khi gặp lại Gấu nâu, nàng bàn bạc với Hoa Đồ chuyện vào thành tìm người.

“Tình hình đại khái ngươi cũng đã biết, hiện tại điều quan trọng nhất là xác định vị trí của Hàn Tâm Lan.”

Hiện chỉ biết Hàn Tâm Lan từng vào thành, nhưng có còn ở trong thành hay không thì chưa rõ.

“Đưa ngọc giản cho ta.”

Hoa Đồ nhận lấy ngọc giản, lại ngửi thêm lần nữa để ghi nhớ mùi, rồi cùng Ngu Chiêu lần nữa tiến vào Nam Phong Thành.

Tuy Nam Phong Thành không phải một trong những thành thị phồn hoa nhất trong giới tu chân, nhưng lưu lượng tu sĩ mỗi ngày cũng không ít, chưa kể cư dân tu sĩ trong thành.

Các loại khí tức hỗn tạp quy tụ lại, việc sàng lọc quả là công việc khổng lồ.

Hoa Đồ ban đầu còn hào hứng, nhưng chỉ vài ngày sau đã suy sụp tinh thần. Dù Ngu Chiêu thương tình, thuê cho hắn một gian phòng thượng hạng để nghỉ ngơi, cũng không giúp hắn hồi phục nhanh được.

Vì thế, Hoa Đồ uể oải, còn Ngu Chiêu thì anh khí bừng bừng, cả hai cùng ra vào vài ngày, khiến Nam Phong Thành bắt đầu lan truyền một đoạn giai thoại phong lưu.

Chuyện kể về một nữ tôn chủ bá đạo mạnh mẽ và một tiểu phu quân anh tuấn, cường tráng.

Vài ngày sau, chuyện về tôn chủ và tiểu phu quân “không thể không nói” được dựng thành kịch kể ở tửu lâu, trà quán, rồi lan truyền khắp ngõ lớn hẻm nhỏ của Nam Phong Thành.

Ngu Chiêu và Hoa Đồ mãi bận rộn tìm tung tích Hàn Tâm Lan, không kịp phát hiện. Đến khi nhận ra nguyên mẫu của “câu chuyện nổi tiếng” này chính là hai người bọn họ, thì nội dung đã phát triển tới đoạn: “tiểu phu quân bỏ trốn khi mang thai, tôn chủ vô tình hối hận không kịp”.

Ngu Chiêu: …

Ra đây, kẻ nào viết truyện, để ta cho ngươi biết thế nào là thật sự hối hận không kịp.

Hoa Đồ ngược lại lại vô cùng hứng thú, tinh thần phấn chấn: “Ngu Chiêu, loài người các ngươi cũng thú vị thật đó, chí ít mấy chuyện ly kỳ như này bọn ta chẳng nghĩ ra được.”

Ngu Chiêu: Hừ hừ.

“Ta phải ghi lại, đợi về yêu tộc kể lại cho tụi nó nghe.”

Ngu Chiêu: “…Không cần đâu.”

“Phải ghi chứ, chuyện hay thế này cơ mà.”

Vì quá mê mẩn nội dung chuyện tình kịch tính này, Hoa Đồ làm chậm trễ chính sự, bị Ngu Chiêu dùng vũ lực trấn áp, cuối cùng bị lôi đi.

Sau khi hai người rời khỏi, bản truyện liên hoàn dựa theo nguyên mẫu hai người lập tức ra mắt tập mới.

Tập này kể về chuyện: Tôn chủ bá đạo không hiểu yêu, tội nghiệp phu quân nhỏ rơi lệ từng hàng.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments