Hac Lien Hoa 14

By Quyt Nho - tháng 6 02, 2025
Views

Chương 14: Lời Tỏ Tình Của Ảnh Đế

Diệp Thanh Trầm đã rất lâu không quay lại căn hộ cũ mà cô từng thuê để ở. Ban đầu là để tránh mặt cánh paparazzi, cô cố tình chọn một căn nhà vừa cũ kỹ vừa hẻo lánh. Không ngờ ở rồi lại thấy quen, giờ đến lúc phải chuyển đi lại có chút không nỡ.

Lục Hành Châu với tư cách là một cấp trên chuẩn mực, ngay lập tức sắp xếp cho cô một căn biệt thự độc lập có tính riêng tư rất cao, nằm gần nơi anh đang sống, chỉ cách nhà anh chừng năm phút đi bộ.

Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Diệp Thanh Trầm lại nhớ đến những gì Kim Hàm từng nói. Sau một thời gian dài tiếp xúc, cô sớm đã cảm nhận được ảnh đế đối xử với mình rất khác biệt, chỉ là trước nay cô không dám nghĩ sâu. Gần đây có thời gian rảnh, cô mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về điều này.

Chiều nay có công ty chuyển nhà đến giúp, Hàn Tiểu Đồng vẫn đang bận rộn thu dọn đồ đạc. Những bản thiết kế xếp chồng cao như núi, các loại hạt cườm và đá vụn vẫn chưa được ráp thành trang sức, đành phải phân loại và cất riêng. Ngọc phỉ thúy, kim cương, pha lê và các loại vải vụn đựng đầy từng thùng, nặng đến nỗi cô không bê nổi bằng cả hai tay.

Diệp Thanh Trầm vừa gọi video cho Diệp Nam, vừa để đầu óc trôi theo dòng suy nghĩ.

Diệp Nam hồi phục sau phẫu thuật rất tốt, giáo viên ngôn ngữ mà cô mời tới cũng rất tận tâm hướng dẫn. Hiện tại, cậu đã có tiến bộ rõ rệt, dù từ cậu nói nhiều nhất vẫn chỉ là “ừm”, những câu dài hơn thì phải nói ngắt quãng từng chữ. Bác sĩ Lý bảo chuyện này không thể nóng vội, trẻ con bình thường học nói còn mất vài năm mới trôi chảy, huống hồ Diệp Nam còn có bóng ma tâm lý. Việc cậu chịu tiếp xúc với giáo viên đã là dấu hiệu rất đáng mừng, chứng tỏ cậu đang cố gắng vượt qua nỗi sợ. Trong quá trình điều trị, sự phối hợp của bệnh nhân là yếu tố quan trọng nhất.

Bác sĩ Lý nói, Diệp Nam rất thông minh, cực kỳ thông minh. Dù từng trải qua biến cố lớn như vậy, cậu vẫn giữ được nghị lực kiên cường, dựa vào trí tuệ của mình để chiến đấu với những điều không nên tồn tại trên cơ thể. 

Đó không phải là lòng dũng cảm bẩm sinh, mà tất cả đều nhờ chị gái của cậu.

Diệp Nam từng từ bỏ bản thân. Cậu không thể nói, lại thường xuyên gặp chuyện, từng có một thời gian cậu hoàn toàn khước từ việc điều trị, trong lòng chỉ ôm cái chết. Khi đó, bác sĩ Lý đã nói với cậu:

“Chị của em mỗi tháng đều đúng hạn chuyển tiền cho bệnh viện. Khoản tiền đó không nhỏ, em nghĩ chị em đã phải cực khổ đến mức nào mới gom đủ? Em không muốn làm gánh nặng cho chị, nhưng em đã bao giờ nghĩ rằng, trong lòng chị em, em không phải gánh nặng mà là động lực giúp chị kiên cường? Nếu không có em ở bên, chị em sẽ ra sao?”

Diệp Nam lúc ấy giống như một con thú hoang bị thương mắc kẹt trong mê cung, hai mắt mở to, tơ máu đỏ rực như sắp trào ra, không dám vùng vẫy thêm nữa. Từ lúc đó, cậu bắt đầu cố gắng hết sức để hồi phục.

...

...

May mà, mọi nỗ lực đều xứng đáng.

Diệp Thanh Trầm nhìn vết sẹo trên cổ em trai, lòng hơi nhói lên. Vết sẹo cũ trên cổ Diệp Nam đã để lại từ rất lâu, sau ca phẫu thuật lại có thêm một vết mới, trông có phần dữ tợn.

“Đợi em hồi phục hẳn, chúng ta sẽ hỏi bác sĩ Lý xem có thể làm phẫu thuật xóa sẹo không.”

Giọng Diệp Nam không còn trong trẻo như hồi nhỏ, có chút khàn nhưng vẫn dễ nghe: “Ừm.”

Sau ngần ấy năm, được nghe giọng của em trai một lần nữa, mắt Diệp Thanh Trầm lập tức đỏ hoe, phải cố lắm mới nén được cảm xúc, cô nói: “Bác sĩ Lý bảo tình trạng của em bây giờ nếu muốn xuất viện là được rồi. Em có muốn về sống cùng chị không?”

Ánh mắt Diệp Nam sáng lên vài giây rồi lại trở lại bình thường: “Không.”

“Tại sao?”

“Bận.”

Diệp Thanh Trầm thoáng ngơ ngác: “Chị không bận, có thể tối nào cũng về ở cùng em.”

Diệp Nam nói: “Em.”

Diệp Thanh Trầm suy nghĩ một lúc mới hiểu ra: “Ý em là em bận?”

“Ừm.”

Cô bật cười: “Em bận gì cơ?”

Diệp Nam đáp: “Học... tập.”

Trước đây Diệp Thanh Trầm từng tra cứu, người ngoài xã hội muốn dự thi đại học phải đăng ký tại Sở Giáo Dục vào cuối tháng Mười Một và cần có giấy chứng nhận học lực tương đương. May mắn là cô đã sớm chuẩn bị giấy tờ đầy đủ.

“Ban đầu chị còn định bảo em năm sau hẵng thi, vậy là em muốn thi ngay năm tới à?”

Diệp Nam: “Ừm.”

Diệp Thanh Trầm hỏi: “Em tự tin chứ?”

Đôi mắt Diệp Nam cong lên, ánh sáng lấp lánh: “Có.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Diệp Thanh Trầm lại hỏi thêm vài điều với bác sĩ Lý rồi mới yên tâm.

Bác sĩ nói so với việc cho Diệp Nam về nhà dưỡng bệnh, để cậu ở lại viện sẽ tốt hơn. Cậu đã quen với mọi người trong viện, tiếp xúc với các bác sĩ và y tá quanh mình sẽ giúp giảm chứng sợ xã hội hiệu quả hơn.

Chuông cửa vang lên. Diệp Thanh Trầm nghĩ là công ty chuyển nhà đến nên đi dép lê ra mở cửa.

Vừa mở ra, cô thấy Lục Hành Châu đứng vững vàng ở cửa, áo sơ mi phẳng phiu, khoác ngoài là chiếc áo măng-tô đen dài qua gối, khí chất nổi bật như thể bước ra từ sàn diễn thời trang. Chu Chí đứng sau lưng anh như một vệ sĩ, cả hai người hoàn toàn lạc lõng giữa khu nhà xám xịt này.

Diệp Thanh Trầm sững người, một lúc lâu mới ngập ngừng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Nói xong mới sực nhớ khu này vẫn còn có người ở, sợ bị nhận ra nên vội kéo Lục Hành Châu vào trong.

Anh vừa đóng cửa xong còn chưa kịp nói gì, chân mày đã nhíu lại: “Trời lạnh thế này, sao nhà không bật điều hòa?”

Cô quay người rót hai ly nước đưa cho họ: “Quen rồi.”

Giờ thì Lục Hành Châu đã biết thân thế của Diệp Thanh Trầm, phần nào đoán được nguyên nhân, anh không phải kiểu người vô tâm nên không hỏi gì thêm, chỉ đổi chủ đề: “Anh đến giúp em chuyển nhà.”

Tay cầm ly nước của Diệp Thanh Trầm khựng lại, ánh mắt hơi ngạc nhiên: “Đây cũng là việc mà ông chủ lớn như anh phải làm à?”

Lục Hành Châu thuận theo: “Vậy đổi thân phận, lấy danh nghĩa bạn bè giúp chuyển nhà chắc được nhỉ?” 

Hai người tiếp xúc càng lúc càng nhiều, bảo không phải bạn bè thì thật khó nói nổi.

Diệp Thanh Trầm nhìn anh nhấp nước chậm rãi, câu hỏi cô từng suy nghĩ rất nhiều lần sắp thốt ra khỏi miệng, thì đúng lúc đó cửa phòng ngủ bật mở, Hàn Tiểu Đồng mồ hôi nhễ nhại bước ra.

Cô đành nuốt câu hỏi lại.

Lục Hành Châu nói giúp là giúp thật, cởi áo khoác ra là bắt tay ngay vào việc, còn nhanh hơn cả Hàn Tiểu Đồng, không hề giống một ảnh đế được cưng chiều. Khi Hàn Tiểu Đồng trêu chọc, anh còn có tâm trạng đùa lại: “Ảnh đế cũng phải phụ nhóm đạo cụ chuyển đồ đấy.”

Đợi đến khi công ty chuyển nhà tới, gần như cả căn hộ đã được dọn sạch.

Chỗ ở mới của Diệp Thanh Trầm rất hoành tráng, lần này đúng là trông như nhà của một ngôi sao nữ nổi tiếng.

Chu Chí đã cho người đến dọn dẹp từ trước, chỉ cần mang đồ đến là có thể vào ở luôn.

Ban đầu, Lục Hành Châu định đặt bàn ở nhà hàng riêng để ăn tối cùng nhau, coi như ăn mừng việc studio có thêm một chiến tướng. Nhưng Diệp Thanh Trầm thẳng thừng từ chối: “Tiểu Đồng nấu ăn rất ngon, ăn ở nhà đi, tránh bị chụp hình.”

Anh cũng không có ý kiến gì, dù sao canh xương heo hầm của Hàn Tiểu Đồng đúng là rất ngon.

Thực phẩm mang từ nhà Lục Hành Châu đều là hải sản, Hàn Tiểu Đồng nhanh chóng nấu một bữa tiệc hải sản thịnh soạn.

Bữa cơm tối vừa ấm cúng vừa mãn nguyện. Sau khi ăn xong, Chu Chí về nhà nghỉ ngơi trước, Hàn Tiểu Đồng rửa bát trong bếp, chỉ còn lại Diệp Thanh Trầm và Lục Hành Châu trong phòng khách.

Cô đóng cửa xong, quay người lại thì thấy anh đang xắn tay áo sơ mi trắng lên tận khuỷu, để lộ phần cánh tay săn chắc, đường cơ bắp rõ ràng khiến lòng cô chợt xao động. Định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng thì...

“Bụp!” — Đèn trên trần bất ngờ phụt tắt.

Lục Hành Châu nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”

Diệp Thanh Trầm đã quá quen với việc này khi sống ở căn nhà cũ, nên cũng không hoảng hốt: “Có thể là mất điện rồi.”

Cô dò dẫm bước về phía trước vài bước, kết quả vấp phải giá giày chưa kịp dọn, cả người mất đà ngã nhào về phía trước: “Tránh ra!”

Lục Hành Châu không kịp phản ứng, bị cô ngã đè lên từ phía sau, cả người ngã úp xuống thảm, phát ra tiếng rên đau đớn: “Hừm…”

Diệp Thanh Trầm lập tức chống tay ngồi dậy: “Anh Lục, anh không sao chứ?”

Cô định đứng dậy, thì bị Lục Hành Châu ôm lấy eo, ngón cái của anh vừa vặn chạm trúng vùng eo nhạy cảm của cô, khiến toàn thân cô mềm nhũn, lại ngã xuống lần nữa. Ngực người đàn ông nóng rực, như thể ẩn chứa một ngọn lửa, thiêu cháy đến mức khiến mặt cô ửng đỏ.

Lục Hành Châu khẽ thở dài: “Anh không sao.”

Diệp Thanh Trầm đã nhịn cả ngày, cuối cùng lại không nhịn được trong bóng tối này: “Em hỏi anh một chuyện được không?”

Lục Hành Châu vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, không có động tác gì tiếp theo, không biết có tính là đang cố tình chiếm tiện nghi của cô hay không: “Hỏi đi.”

Diệp Thanh Trầm hít sâu một hơi, giọng hơi run: “Anh… có phải… thích em không?”

Lục Hành Châu bật cười, giọng nói trầm thấp khiến tim người ta run lên. Anh có phần bất lực: 

“Chuyện anh thích em… không rõ ràng đến vậy sao? Anh cứ tưởng em sớm đã cảm nhận được rồi.”

Diệp Thanh Trầm hít sâu một hơi, định hỏi “tại sao lại là em”, lời còn chưa kịp nói ra thì từ trong bóng tối truyền đến giọng của Hàn Tiểu Đồng: “Chị ơi, chị ở đâu thế?”

Nhà bếp cách phòng khách hơi xa, lại đang tối om, Hàn Tiểu Đồng không yên tâm, đang định gọi tiếp thì đèn bất ngờ chớp sáng, có điện lại rồi.

Hàn Tiểu Đồng đứng ở cửa bếp, tròn mắt nhìn hai người đang nằm cạnh cửa trong tư thế mờ ám.

Hàn Tiểu Đồng: “…”

Chớp mắt một cái, Hàn Tiểu Đồng như bừng tỉnh điều gì đó, vội vàng đưa tay tắt đèn đi: “Xin lỗi, hai người tiếp tục đi.”

Bầu không khí mập mờ khi nãy lập tức tan biến. Diệp Thanh Trầm từ từ bò dậy, lần mò bật đèn trên tường, hai má vẫn chưa hết ửng đỏ, nhìn có một vẻ đẹp khác thường.

Lục Hành Châu cũng đứng dậy theo, thấy cô ngại ngùng ra mặt thì bật cười: 

“Quấy rầy em nhiều rồi, anh về trước đây.”

Diệp Thanh Trầm vẫn ngẩn người: “Vâng.”

Đi đến cửa, Lục Hành Châu vẫn không nhịn được nói thêm: 

“Anh nói thích em không phải để ép em phải đưa ra quyết định, em có thể từ từ suy nghĩ.”

Diệp Thanh Trầm lí nhí đáp lại: “Vâng.”

……

Trong mấy tháng gần đây, Diệp Thanh Trầm nổi như cồn trong giới giải trí.

Sau buổi livestream trong chương trình talk show, cư dân mạng gán cho cô hình tượng “Thanh chân thật”, ngay cả những cuộc phỏng vấn kiểu đào bới quá khứ cũng bị nói thành “không cùng dòng với thế tục”. Đồng thời khả năng diễn xuất của cô cũng được khen ngợi hết lời, kịch bản chất lượng cứ liên tục được gửi đến tay Kim Hàm. Kim Hàm làm việc đến tận khuya là chuyện thường ngày, tính đến thời điểm hiện tại, chỉ riêng kịch bản cho năm sau đã chọn được ba cái, toàn vai nữ chính chắc nịch.

Thật không dễ dàng, Diệp Thanh Trầm từng là nữ phụ chuyên nghiệp suốt bao năm cuối cùng cũng sắp thoát khỏi mác “nữ phụ muôn năm”.

Khi Kim Hàm định nhận thêm một show thực tế nữa để lấp đầy tháng còn lại của năm thì Diệp Thanh Trầm lại từ chối, nói rằng cô đã có sắp xếp riêng.

Từ khi quay phần hai của 《Hồ sơ điều tra 1989》, Diệp Thanh Trầm đã gửi video thử vai cho đoàn phim 《Tiểu Đoàn Viên》. Đoàn phim này, ngoại trừ các vai chính có nhiều phân cảnh cần đến thử vai trực tiếp, những vai nhỏ đều được tuyển chọn qua phỏng vấn trực tuyến. Diệp Thanh Trầm chọn một vai cô khá hứng thú, hôm sau đã nhận được email xác nhận đậu vai diễn.

Vai này không quan trọng với toàn bộ kịch bản, nên dù phim đã quay được hơn ba tháng, vẫn chưa đến lượt cô gia nhập đoàn. Chuyện này cũng thường thấy ở các bộ phim dài, diễn viên đông, nhiều người chỉ gia nhập đoàn khi đến phân đoạn của mình.

Lúc đầu Kim Hàm cũng muốn hỏi sao cô lại chọn một vai phụ không ai biết tên, sau nghĩ lại thì đây dù sao cũng là đại kịch chiếu đầu năm, thôi thì tùy cô vậy. Hơn nữa, dàn diễn viên toàn là những người có tên tuổi trong ngành, coi như đến học hỏi cũng được.

Thế là ngày hôm sau, Diệp Thanh Trầm thu dọn hành lý, chính thức gia nhập đoàn.

Cô vào đoàn khá muộn nên khi chào hỏi các diễn viên trong đoàn, mọi người đều giật mình kinh ngạc.

Người vui mừng nhất không ai khác ngoài Kỷ Tinh Nghiêu. Anh đóng nam chính trong phim, diễn cùng với Bắc Huyên.Vừa thấy người quen anh  lập tức bỏ đạo cụ chạy tới, chẳng màng gì đến chuyện từng bị cô từ chối: 

“Không ngờ em lại đến thật, chúc mừng nhé, cuối cùng cũng thoát khỏi danh xưng ‘nữ hoàng scandal’ rồi.”

Diệp Thanh Trầm gần đây tâm trạng tốt, thấy ai cũng cười tươi rói: 

“Cũng chúc mừng anh, trên Weilang có không ít ảnh hậu trường của anh, ai cũng khen anh diễn hay, tất cả đều đang trông chờ phim mới.”

Kỷ Tinh Nghiêu hỏi: “Em đến là vì muốn xem anh diễn sao?”

Khóe miệng Diệp Thanh Trầm giật giật: “Anh nghĩ gì thế, em đến là để diễn em gái của nữ chính đấy.”

Kỷ Tinh Nghiêu như bừng tỉnh: “Thì ra vai đó là em!”

Hai người đang nói chuyện rôm rả bên này, bên kia Bắc Huyên nhìn chằm chằm họ, ánh mắt vừa giận vừa oán. Đang mải nghĩ ngợi, thì bị đạo diễn hô cắt: 

“Tiểu Huyên mệt rồi à? Nghỉ một chút rồi quay tiếp.”

Bắc Huyên quả thật rất mệt, cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng vì cô có nhiều cảnh quay nên suốt thời gian qua luôn phải ở lại đoàn, không được đi đâu. Ngay cả chuyện thuê đội “thủy quân” cũng phải giao cho trợ lý làm. Bây giờ Diệp Thanh Trầm lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, còn là em gái cô ta trong phim, ai mà chịu nổi?

Hồi trước, Tô Phi cũng muốn thử vai này, cuối cùng lại bị cô ta đổi người bằng một câu nói, ai ngờ lại đổi thành Diệp Thanh Trầm! Cái này là gì? Từng người từng người đều đến khiến cô ta tức giận. Gần đây mẹ cô còn liên tục hỏi han chuyện của Diệp Thanh Trầm, khiến cô ta phiền đến mức sắp nổ tung.

Tại sao Diệp Thanh Trầm lại chưa chết?

Ý nghĩ độc ác trong đầu Bắc Huyên không ngừng trào lên. Cô ta hận vì sao Diệp Thanh Trầm lại có số may đến thế, lần nào cũng thoát nạn.

Càng ghét hơn, Diệp Thanh Trầm còn tươi cười đi tới trước mặt cô ta: 

“Chị Bắc Huyên, sau này cùng trong một đoàn phim, mong được chị chỉ dẫn thêm.”

Bắc Huyên nghiến răng, thật muốn chết đi cho rồi.

Diệp Thanh Trầm cứ như không hiểu được sự thù địch của Bắc Huyên, mỗi ngày đều chăm chỉ đọc kịch bản, nghiêm túc quay các phân cảnh của mình, chẳng bận tâm mình có khiến ai khó chịu hay không, dù sao thì bản thân cô cũng rất vui.

Cô đóng vai em gái của Bắc Huyên trong phim, là du học sinh về nước, nuôi một chú chó cưng rất xinh đẹp. Hôm đó, người huấn luyện dẫn chó đến, cô thầm tiếc nuối – không phải là chó Ngao.

Cô chọn vai này, hoàn toàn là có ý đồ.

Diệp Thanh Trầm chưa bao giờ là người “lấy đức báo oán”, nguyên tắc của cô là có thù thì phải trả. Dù đã qua bao nhiêu năm, món nợ này, cô nhất định sẽ bắt Bắc Huyên trả lại.

Diệp Thanh Trầm ngồi dưới mái hiên đùa giỡn với chú chó. Chú chó này rất ngoan, là một con Samoyed to lớn, lông trắng muốt, mềm mại mượt mà, tên gọi cực kỳ đáng yêu – Cầu Cầu. Để giúp cô và Cầu Cầu dễ thân thiết hơn, huấn luyện viên còn đưa cho cô một túi bánh thưởng cho chó.

Kỷ Tinh Nghiêu ngồi bên cạnh xem rất hứng thú: 

“Em cũng thích chó à? Đàn chị cũng rất thích chó đấy.”

Diệp Thanh Trầm nhìn chú Samoyed đang lè lưỡi đòi vuốt ve: “Thật sao?”

Kỷ Tinh Nghiêu kéo chặt áo khoác, ngồi xổm cạnh cô: 

“Đàn chị từng nuôi một con chó Ngao, nhưng sau đó bị bệnh nên chết rồi. Nói ra thì, hai người không chỉ hơi giống nhau về ngoại hình, mà đến cả sở thích cũng na ná.”

Diệp Thanh Trầm nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông dài của Cầu Cầu: “Anh sai rồi, em không hề thích chó.”

Kỷ Tinh Nghiêu ngẩn ra: “Hả?”

Bắc Huyên vừa nghỉ xong chuẩn bị quay tiếp, đứng phía sau hai người gọi lớn: “Tinh Nghiêu.”

Kỷ Tinh Nghiêu quay đầu, nở một nụ cười: “Đàn chị.”

Anh vừa quay người, con chó lớn lập tức xuất hiện hoàn toàn trong tầm mắt của Bắc Huyên. Như chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch đi vài phần.

Trong ánh nhìn chằm chằm của cô, Diệp Thanh Trầm xé gói bánh quy cho chó rồi ném về phía xa: “Cầu Cầu, đi ăn bánh nào.”

……

Bắc Huyên bị NG lần thứ ba. Dạo này cô rất dễ mất tập trung, không ai biết vì lý do gì.

Đạo diễn cũng có chút bất mãn, nhưng trước giờ chưa từng nói thẳng. Lần này cuối cùng không nhịn nổi: 

“Tiểu Huyên, rốt cuộc cô đang làm gì thế? Đến lượt thoại lại không tiếp, làm lỡ không chỉ thời gian của mình cô đâu đấy.”

Trong đầu Bắc Huyên toàn là hình ảnh Diệp Thanh Trầm đùa với chó, nỗi hoảng sợ đến muộn vẫn bị kìm nén trong lòng. Có lẽ vì cô ta không còn là cô gái tuổi mười mấy không cần gánh chịu hậu quả nữa, càng lớn càng phải lo nghĩ nhiều hơn. Nếu chuyện năm xưa bị phanh phui, nhất định sẽ khiến cả mạng xã hội chỉ trích dữ dội. Cô ta sẽ bị dẫm xuống bùn, nhà họ Bắc cũng sẽ bị liên lụy. Cô ta không thể tùy tiện hành động như trước nữa rồi.

Bắc Huyên cố nén giận xin lỗi đạo diễn, nói muốn nghỉ ngơi vài phút, sau đó đi thẳng đến phòng nghỉ của Diệp Thanh Trầm. Cô đuổi Hàn Tiểu Đồng ra ngoài, đóng sầm cửa lại rồi chất vấn: 

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Diệp Thanh Trầm không quay đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Bắc Huyên qua gương trước mặt, vẫn còn tâm trạng cười: “Thì ra cô nhận ra tôi rồi, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi nhớ chuyện khi đó cơ đấy.”

Ký ức năm bảy tuổi mà đến hai mươi lăm tuổi vẫn còn nhớ rõ, thực sự là điều hiếm thấy. Nhưng chuyện năm đó quá sâu sắc, đến mức cô vẫn không thể quên được ánh mắt của Diệp Nam khi bịt cổ ngã xuống trong con hẻm. Nếu con chó khi đó tàn bạo hơn chút, cắn rách khí quản cũng là điều hoàn toàn có thể. Ký ức thảm khốc như thế, sao Diệp Thanh Trầm dám quên?

Nếu không phải dạo này Diệp Thanh Trầm luôn có những ám chỉ mập mờ, thì Bắc Huyên thật sự không nghĩ đến việc liên hệ cô với đứa trẻ năm xưa. Mắt cô đỏ lên, nghiến răng nói: “Cô muốn trả thù tôi, nhưng đừng quên tôi là ai. Sau lưng tôi là cả gia tộc. Còn cô? Một kẻ không có bối cảnh, cô có thể đấu lại ai chứ?”

Diệp Thanh Trầm chẳng hề sợ hãi, vừa nghịch bộ móng tay được làm kỹ lưỡng cho vai diễn, vừa nói: “Chẳng phải chính vì tôi chẳng có gì nên mới dám đến tìm cô sao? Mọi hành động của cô đều ảnh hưởng đến gia tộc phía sau, còn tôi chỉ có một mình, làm gì cũng chẳng ai quan tâm. Tất nhiên, bây giờ tôi cũng không còn là một mình nữa. Phía sau tôi còn có cả studio của Lục Hành Châu.”

Cái gọi là “được sủng ái mà kiêu ngạo” chính là như vậy.

Trải qua bao chuyện, Diệp Thanh Trầm hiểu rất rõ: Lục Hành Châu luôn đứng sau ủng hộ cô. Chỉ cần anh còn ở đó, cô như được tiếp thêm dũng khí.

Bắc Huyên siết chặt nắm đấm: “Cô!”

Hàn Tiểu Đồng vẫn ở ngoài gõ cửa liên tục, vừa gõ vừa gọi: “Chị ơi, chị không sao chứ?!”

Giọng to đến mức không thu hút người khác mới lạ.

Diệp Thanh Trầm ánh mắt lóe lên, vững vàng nói: “Sắp có người đến rồi đấy.”

Bộ dạng không hề nao núng kia chẳng khác gì một đóa “hắc liên hoa” chỉ mong thiên hạ đại loạn.

Bắc Huyên tức đến nghiến răng nhưng cũng biết không thể động tay trong đoàn phim, bèn quay đầu mở cửa, không nói không rằng mà bỏ đi.

……

Gió lạnh tháng Giêng thổi xuyên qua cả người.

Diệp Thanh Trầm vốn sợ lạnh, lúc này ăn mặc kín mít như một con chim cánh cụt tròn trĩnh.

Trong khách sạn, cô và Lục Hành Châu ngồi đối diện nhau. Trên bàn là ly đồ uống nóng anh đặc biệt mua khi đến thăm phim trường.

Thời gian trôi thật nhanh, những ngày bị tin đồn vây quanh dường như chỉ mới hôm qua.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, Diệp Thanh Trầm nhận ra có lẽ vì đã quá lâu rồi cô không được quan tâm một cách nhiệt tình như Lục Hành Châu dành cho cô. Trái tim cô đập quá nhanh, đến mức khó kiểm soát. Cô chưa bao giờ dám mơ có ai đó sẵn sàng bảo vệ mình vô điều kiện. Em trai và người ngoài là khác nhau, mà Lục Hành Châu lại càng khác với em trai. Anh là một người ngoài rất tốt với cô – một người hiếm có trong đời.

Lục Hành Châu mặc áo khoác dài phong độ ngời ngời, khí chất nổi bật. Chỉ ngồi trên ghế sofa thôi mà còn có phong thái hơn cả những tổng tài trong phim truyền hình. 

Lúc này Tổng tài Lục mở lời: “Đã hai mươi sáu ngày rồi, em nghĩ kỹ chưa?”

Diệp Thanh Trầm vừa hồi hộp vừa muốn bật cười: “Anh còn đếm từng ngày nữa à?”

Lục Hành Châu uống một ngụm cà phê nóng, vẻ mặt bình thản, nhưng tay cầm cốc khẽ run vì hồi hộp: 

“Dù sao đây cũng là lần đầu anh thích một người, đương nhiên phải đặc biệt coi trọng.”

Diệp Thanh Trầm mím môi, như đã hạ quyết tâm, ngồi xuống đối diện anh: 

“Em có thể trả lời anh rồi.”

Lục Hành Châu lại uống một ngụm cà phê, đắng đến mức chẳng buồn để ý, tai thì vô thức vểnh lên: “Ừm.”

Diệp Thanh Trầm hít sâu hai cái, vừa định mở miệng thì chuông cửa vang lên.

Phóng viên ảnh Dư Minh đang chầu chực ngoài khách sạn vừa chụp được cảnh Lục Hành Châu bước vào khách sạn. Tưởng rằng mình sắp có cú sốc lớn để đăng tin – ví dụ như “Ảnh đế lộ chuyện tình, hẹn hò đêm tại khách sạn với Diệp Thanh Trầm” – chưa kịp mừng thì lại có một gương mặt quen khác xuất hiện.

Dù Ô Tư Nguyên chỉ là người thường, nhưng nhờ show truyền hình và từng dính tin đồn với Diệp Thanh Trầm, nhiều paparazzi đều biết mặt. Dư Minh chụp được vài tấm hình, lập tức nghĩ ra tiêu đề mới: “Ảnh đế và thiếu gia họ Ô tranh giành tình cảm của Diệp Thanh Trầm, hoa sẽ rơi vào tay ai?”

Khi còn đang tự hào vì chắc suất lên trang nhất ngày mai, thì một người nữa lại lọt vào ống kính. Diệp Nam đang tích cực điều trị, bây giờ đã nói chuyện trôi chảy hơn. Bác sĩ Lý cũng bắt đầu khuyến khích anh rời viện điều dưỡng để giao tiếp với xã hội. Càng trốn tránh, bệnh xã giao càng nặng. Chỉ cần dũng cảm bước ra một bước đầu tiên thì chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Vậy nên, Diệp Nam quyết định đi thăm chị. Cậu biết các ngôi sao khác đều có người thân bạn bè đến thăm, chỉ có chị gái là luôn một mình. Cậu muốn chị cũng được như người khác.

Lần này ra ngoài, bác sĩ Lý đích thân đi cùng. Là bác sĩ tâm lý của Diệp Nam, ông không quá bận nên tiện đường đi cùng. Vì không biết số phòng, họ phải gọi điện trước. Diệp Thanh Trầm vừa bất ngờ vừa vui mừng, lập tức đích thân xuống đón.

Dư Minh cầm máy ảnh: “…”

Tiêu đề trang nhất lại phải đổi nữa rồi.

Xuất thân từ nghề y tá, khi nhìn qua ống kính thấy người đàn ông đi cùng Diệp Thanh Trầm, hắn ta lập tức chú ý đến vết sẹo trên cổ người đó.

Vết sẹo quá rõ, dấu chỉ sau phẫu thuật vẫn chưa mờ hết. Hắn gần như chắc chắn đây chính là người em trai thần bí từng phẫu thuật của Diệp Thanh Trầm.

Tuy vô tình chụp được người em trai chưa từng lộ mặt, nhưng hắn lại càng hoang mang hơn. Ảnh đế, thiếu gia họ Ô, và người em trai – ba người tụ lại là để làm gì? Giờ thì còn gọi gì là “hẹn hò trong khách sạn” nữa?

Với tinh thần nghề nghiệp không thể tay không ra về, Dư Minh quyết định chuyển sang tòa nhà đối diện khách sạn để theo dõi từ xa.

Dư Minh nằm rạp trên bệ cửa sổ, cầm ống nhòm. May là phòng của Diệp Thanh Trầm chưa kéo rèm, có thể nhìn rõ mọi hành động bên trong.

Vậy là, paparazzi bắt đầu làm việc tận tụy.

Chờ mãi, hắn ta  thấy Diệp Thanh Trầm lấy ra một bộ bài.

Paparazzi: “…”

Sau hai tiếng lén nhìn nhóm người chơi bài, hắn ta lạnh đến không chịu nổi.

Đây là cái thể loại kỳ quặc gì vậy chứ!

Tối hôm đó, toàn bộ cư dân Weilang đều biết chuyện: Lục Hành Châu, Ô Tư Nguyên và người em trai thần bí đến khách sạn thăm Diệp Thanh Trầm, cuối cùng… họ đánh bài!

Cư dân mạng: Mà nhìn khung cảnh này lại có phần… hòa hợp?

Góc chụp của paparazzi chỉ ghi được bóng lưng Diệp Nam. Nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng gầy nhưng thẳng ấy, nhiều cư dân mạng đã kết luận: Em trai chắc chắn rất đẹp trai!

Dưới bài đăng hot, còn có người bắt đầu gán ghép cặp chị-em!

Một số fan vẫn còn tỉnh táo thì lập tức phản đối: Đó là em trai người ta đấy! Mấy người điên rồi à?!

Nói đến các cặp đôi bị đồn đại, Diệp Thanh Trầm chưa bao giờ khiến dân mạng thất vọng. Nhưng lần này, trong ba cặp hot nhất lại thiếu một, khiến đám fan đổ xô nhắn tin cho hacker: “Anh Hắc à, lần này anh thua rồi!”

Chiếc điện thoại cứ rung mãi trong túi của Diệp Nam cuối cùng cũng được cậu lấy ra. Khi mở Weilang lên nhìn, cả màn hình là từ “thua rồi”, đến nỗi cậu suýt không nhận ra hai chữ này.

Diệp Nam: “…”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments