CHƯƠNG 298: Hài tử không được yêu thích thì có đáng chết không?
Người dịch: Danh Vu
—
Hoa Đồ lại đi nhìn Ngu Chiêu.
Nhưng thấy Ngu Chiêu mặt không biểu cảm, đôi mắt bình tĩnh, hoàn toàn khác với sự sầu lo trước đó.
Hắn có chút ngạc nhiên, tâm trí lại không hiểu sao mà bình tĩnh lại.
Xử lý ba người đó có thể sẽ gặp chút rắc rối, nhưng có hắn và Ngu Chiêu ở đây, vấn đề liền không lớn.
Con báo đốm từ rừng hoang dã chính là tự tin như vậy.
Ngay lúc này, tế đàn đã được bố trí xong.
Ngoài đôi hài tử nam và nữ bị trói trên trụ ngọc, trên tế đàn còn bày biện vô số hương nến, linh quả.
Còn có hơn mười tu sĩ khác cầm các pháp khí dùng để tế lễ đứng ở các phương hướng khác nhau, đứng ở phía dưới tế đàn.
Một tu sĩ Kim Đan tiến lên xin chỉ thị.
Thiên Phác Tử mỉm cười nhẹ, “Giờ lành sắp đến, chuẩn bị bắt đầu.”
“Vâng.”
Tu sĩ Kim Đan vừa lên lĩnh mệnh rút lui, không lâu sau, khói bay nghi ngút trên tế đàn, những hài tử đang ngủ say lần lượt mở mắt.
Nhìn thấy môi trường lạ lẫm xung quanh, gương mặt non nớt của chúng tràn đầy sợ hãi.
Ngay sau đó, chúng mở miệng, khóc thét lên, nước mắt và nước mũi thi nhau chảy xuống.
Hàn Tâm Lan vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, bị tiếng khóc thảm thiết của chúng đánh thức, theo bản năng muốn tìm kiếm nguồn gốc của tiếng khóc. Nàng ấy nhìn kỹ một chút, ý thức đột nhiên trở lại, lập tức nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trước khi ngất.
Ánh mắt căm ghét của nàng hướng về lão tổ Đồ gia, tức giận nói: “Đồ lão gia, ta là đệ tử Bách Hoa Cốc, nếu ông dám làm tổn thương ta, sư môn của ta tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”
Ánh mắt của lão tổ Đồ gia có một khoảnh khắc lẩn tránh, nhưng nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp mà Thiên Phác Tử đã vẽ ra cho lão, lão lập tức giữ vững niềm tin như cũ, không thèm để ý đến lời đe dọa của Hàn Tâm Lan.
Mà khi nghe Hàn Tâm Lan tự tiết lộ thân phận, Vệ Anh và những người khác cũng không khỏi lo lắng.
Những người này không coi Bách Hoa Cốc ra gì, thì cũng không có lý do gì để nể mặt Thái Bạch Thư viện.
Hơn nữa, họ đã biết được thân phận của Hàn Tâm Lan, cũng tương đương với việc biết được điểm yếu lớn nhất của những người này.
Nếu những người này có chút đầu óc, thì sẽ không để họ sống sót mà rời đi.
Vệ Anh nhìn Hàn Tâm Lan đang tràn đầy phẫn hận trên tế đàn, đôi mắt càng thêm giằng co.
Dưới tiếng khóc và tiếng mắng chửi, Thiên Phác Tử hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mang nụ cười như thương xót chúng sinh, từng bước một đi lên tế đàn.
Lão tổ Đồ gia, một vị lão quái Nguyên Anh khác, cùng với các tín đồ còn lại, dùng ánh mắt gần như cuồng nhiệt, không chớp mắt nhìn hắn, như mê như mẩn.
Khi Thiên Phác Tử mở miệng, Vệ Anh đã khoanh tay trước ngực, với tâm lý chống đối, nghe hắn truyền bá lý niệm Thiên Khiển.
Tuy nhiên không biết từ lúc nào, hai tay nàng trượt xuống, đặt lên đùi, rồi lại dần dần chồng lên bụng.
Các đệ tử đi cùng nàng cũng có phản ứng tương tự, tâm lý của cả đoàn người lặng lẽ xảy ra biến đổi.
Sự tương phản lớn lao giữa trước và sau đã thu hút sự chú ý của Hoa Đồ.
Hắn nói với giọng không giấu nổi sự lo lắng: “Ngu Chiêu, họ đã bị kiểm soát.”
Không phải là kiểm soát về thể xác, mà là bị thao túng tâm hồn.
Mỗi câu nói của Thiên Phác Tử thực chất đều là một sự trói buộc tinh thần, cho dù lời hắn không có chút logic gì, dưới sự lặp đi lặp lại của hắn, cũng sẽ biến thành những chiếc xiềng xích vô hình, khiến người ta tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hoa Đồ vốn có tính cách nóng nảy, khi thấy đồng minh phản bội, càng thêm sốt ruột như gà mắc tóc.
Ngu Chiêu lại bật cười.
Nàng còn tưởng Thiên Phác Tử có khả năng gì đặc biệt, hóa ra cũng chỉ giống như Huyễn thuật của nàng, sử dụng thần hồn chi lực để ảnh hưởng đến tâm cảnh con người.
Pháp thuật của hắn có một cái tên phù hợp hơn gọi là Khôi Lỗi Thuật.
* Khôi lỗi: con rối
Còn cái gọi là lý tưởng Thiên Khiển mà hắn nói, chẳng qua chỉ là một cái ngụy trang bề ngoài, chuyên để lừa gạt những người không biết chuyện.
Hắn dùng việc giúp người đột phá làm đòn bẩy, mở khóa sự phòng bị của lão tổ Đồ gia và tên Nguyên Anh kia, thành công biến hai người thành khôi lỗi của mình.
Mà cả hai đều không hay biết, còn coi hắn như sứ giả của thần linh, nguyện theo hắn đến cùng.
Ngu Chiêu giải thích những điểm quan trọng cho Hoa Đồ, Hoa Đồ vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình.
“Ta cũng đã nghe hắn thuyết giảng, tại sao Khôi Lỗi thuật của hắn lại không có tác dụng với ta?”
Hoa Đồ nghe lâu chỉ thấy hắn ồn ào, không cảm thấy hắn có gì xuất sắc.
Còn về lời nói Thiên Khiển, càng là chuyện vô lý.
“Đó là vì đã có ta đứng bên cạnh hóa giải công kích thần hồn của hắn.”
Ngu Chiêu liếc hắn một cái.
Thấy hắn không tin, Ngu Chiêu liền phất tay gỡ bỏ lá chắn phòng ngự bên cạnh hắn.
Hoa Đồ gần như lập tức cảm nhận được sự thay đổi khi lá chắn phòng ngự bị gỡ bỏ.
Điều rõ ràng nhất là trước đó hắn khinh thường lời nói của Thiên Phác Tử, nhưng sau khi nghe tiếng nói của hắn, lại không thể không chú ý đến nội dung hắn nói, rồi suy nghĩ.
Giống như một con cừu ngây thơ, trong khi không hề hay biết, từng bước từng bước tiến vào cái bẫy mà thợ săn đã chuẩn bị sẵn.
Hoa Đồ nhận ra, toát mồ hôi lạnh, giương ánh mắt cầu cứu nhìn Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu phất tay ngăn chặn âm thanh của Thiên Phác Tử, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, “Không cần gấp, hắn sẽ không còn cười được lâu nữa đâu.”
Khi đã nắm rõ điểm yếu của Thiên Phác Tử, Ngu Chiêu sao có thể không tặng hắn một món quà lớn.
Sau khi Thiên Phác Tử kết thúc bài thuyết giảng, tiếp theo sẽ đến phần quan trọng nhất, dâng lễ vật lên Thiên Đạo.
Lễ vật chính là chín mươi tám nam hài và nữ hài , cùng với thánh nữ thuần khiết không tỳ vết Hàn Tâm Lan.
Và bước đầu tiên của việc hiến tế chính là lấy máu cầu phúc.
Thiên Phác Tử từ trong tay áo lấy ra một con dao nhỏ, ánh mắt lướt qua từng người dưới đài.
Các tín đồ của hắn ngẩng cao đầu, sẵn sàng thử sức.
Vệ Anh và sáu người khác thì thần sắc giãy giụa, biểu cảm vặn vẹo.
“Hôm nay hiếm có khách quý đến thăm, nhát dao đầu tiên về tình về lý cũng nên nhường cho khách quý từ xa đến, ta thấy… không bằng giao cho vị tiểu hữu áo trắng ở giữa đi.”
Ninh sư muội sắc mặt cứng đờ.
Nàng là người duy nhất mặc áo trắng trong Thái Bạch Thư Viện.
Để nàng lên đài đi rút máu người khác? Nàng gần như lập tức lắc đầu từ chối.
Thiên Phác Tử mỉm cười thân thiện, “Tiểu hữu không cần ngại, việc cầu phúc này thực sự là may mắn, cũng là cơ hội mà người khác muốn cầu cũng không cầu được, không tin tiểu hữu hỏi bọn họ xem?”
Ninh sư muội cứng đờ quay đầu lại, quả nhiên thấy đám người đó đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Mà bản thân Ninh sư muội không chỉ không thay đổi ý định, mà còn bị phản ứng của bọn họ làm sợ hãi, càng thêm chống đối việc lên đài.
Thiên Phác Tử thu nụ cười lại, ánh mắt lóe lên sự sắc lạnh.
Ninh sư muội chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo ập đến, ngay lúc sau, cơ thể nàng đột nhiên mất kiểm soát, trái với ý thức bản thân, chậm rãi bước lên tế đàn.
Rồi dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, nàng nhận lấy con dao từ tay Thiên Phác Tử, quay người đi về phía một nữ đồng gần nhất.
Nữ đồng khoảng sáu bảy tuổi, đã có thể nhớ và cảm nhận được nguy hiểm.
Thấy Ninh sư muội cầm dao tiến lại gần, nước mắt của nữ đồng như hạt ngọc rơi xuống, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ bừng.
Ninh sư muội nhìn nữ đồng khóc ròng ròng, gần như sắp ngất đi, trái tim cũng bị vò nát, nước mắt trong veo trào ra khóe mắt, biểu cảm càng thêm chống đối.
“Không nỡ sao? Không sao, tiểu hữu còn có lựa chọn khác, ta thấy nam đồng mập mạp kia cũng được.”
Cơ thể Ninh sư muội theo lời của Thiên Phác Tử quay sang một bên, ngay lập tức nhìn thấy nam đồng đang bị trói chặt vào cột ngọc.
Thân hình của nam đồng này lớn gấp đôi những nam đồng bên cạnh, khuôn mặt cũng vì mỡ thừa mà biến dạng, cộng thêm giọng nói khó nghe, nhìn không lấy làm vui vẻ.
Hài tử không được yêu thích thì có đáng chết không?
0 comments