Thu Bong Chuong 849

By Quyt Nho - tháng 6 05, 2025
Views

Chương 849: Khác biệt

Khi ở trong mê cung hoặc trò chơi, lúc nào cũng căng thẳng đến mức lo lắng mất ăn mất ngủ. Còn khi ở trong tổng bộ căn cứ, lại thấy thoải mái hơn hẳn, thời gian dường như cũng trôi chậm lại.

Mỗi ngày, Bạch Ấu Vi vừa mở mắt ra đã có bữa sáng nóng hổi chờ sẵn, sau đó thì đọc sách, thẫn thờ ngồi nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ kính ngắm phố xá lạnh lẽo tiêu điều bên ngoài… cứ thế một ngày trôi qua lúc nào không hay.

Tất nhiên, đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho cô với tư cách quốc vương.

Còn những người khác trong tổng bộ thì đều bận rộn hơn cô nhiều.

Ví dụ như Thẩm Mặc – mỗi ngày đều dành một khoảng thời gian cố định ở phòng huấn luyện, hoặc là tự mình luyện tập, hoặc là huấn luyện cho người khác. Anh nói làm như vậy là để tăng cường trí nhớ cơ bắp, để khi đối mặt với nguy hiểm, cho dù não bộ chưa kịp phản ứng, cơ thể cũng có thể lập tức hành động theo bản năng.

Bạch Ấu Vi từng hỏi anh: “Em có cần tập cùng không?”

Thẩm Mặc đáp: “Tập được chứ, nhưng hiệu quả không cao, không đáng bỏ thời gian.”

Cô nghe xong cạn lời, rồi cũng từ bỏ ý định luôn.

Cứ thế lười biếng vài ngày, thì Phó Diệu Tuyết bất ngờ tìm đến, gõ cửa phòng ầm ầm, chẳng giữ ý tứ chút nào. Vừa gõ vừa gọi to:

“Bạch Ấu Vi! Bạch Ấu Vi! Có trong đó không? Mau mở cửa!”

Bên trong phòng, lọ sơn móng tay trong tay Bạch Ấu Vi khẽ run lên, đường sơn bị lệch.

Bàn tay đứt lìa tỏ ra sốt ruột, ngón tay chụm lại kiểu hoa lan, lau lau lên khăn bông đặt trên bàn rồi lại xoay vòng tại chỗ.

“Để lát nữa sơn lại.” Bạch Ấu Vi vặn chặt nắp lọ sơn móng tay.

Cánh tay đứt vẫn sốt ruột, gõ ngón tay lên bàn cộc cộc.

Bạch Ấu Vi nói: “Lát nữa sẽ làm móng cho mi.”

Ngón tay tạo dáng hoa lan giơ cao hơn hẳn, không gõ bàn nữa.

Bạch Ấu Vi đi ra mở cửa, bên ngoài chỉ có Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai.

“Chậm chạp quá!” – Vừa thấy mặt là Phó Diệu Tuyết đã càm ràm, “Sao giờ mới mở cửa hả?!”

“Vì tôi đi chậm.” – Bạch Ấu Vi bình thản đáp.

Phó Diệu Tuyết trừng mắt: “Không thể đi nhanh hơn à?”

“Không được.” Bạch Ấu Vi liếc cô, mặt lạnh tanh, “Đi nhanh lỡ trẹo chân thì sao? Ngã thì sao? Trầy da thì sao? Trượt té thì sao?”

Phó Diệu Tuyết trợn trắng mắt: “Cần làm quá vậy không? Chân cô làm bằng vàng à?!”

Nói xong lại sực nhớ mục đích chính khi đến, cô liền đứng thẳng tắp trước mặt Bạch Ấu Vi, vẻ mặt háo hức hỏi: “Nhìn kỹ xem hôm nay tôi có gì khác so với trước không?”

“Có chứ.” Bạch Ấu Vi đáp, “Giờ biết trợn mắt rồi.”

Phó Diệu Tuyết bực mình: “Này! Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy! Làm ơn nhìn cho kỹ được không?!”

Lần này đến lượt Bạch Ấu Vi trợn mắt: “Trước giờ cô quấn khăn voan đen kín mít, tôi nhìn làm sao biết bây giờ có gì khác?”

“Cô nhìn kỹ vào!” Phó Diệu Tuyết xáp lại gần sát mặt cô, “Rất… kỹ… vào!”

Bạch Ấu Vi cau mày, chăm chú nhìn kỹ gương mặt Phó Diệu Tuyết. Dần dần, quả nhiên nhận ra một vài thay đổi nhỏ rất tinh tế.

“Khoan… cô mọc lông mày rồi à?” Bạch Ấu Vi kinh ngạc. Trước đây lông mày của Phó Diệu Tuyết giống như vẽ bằng mực – kiểu lông mày giả trên búp bê SD, nhưng giờ lại có một lớp lông mảnh thật sự – đúng nghĩa “lông” mày.

“Còn nữa, chỗ này!” – Phó Diệu Tuyết kéo mí mắt xuống, cho Bạch Ấu Vi nhìn vào con ngươi của mình.

Trước kia đôi mắt cô giống như thủy tinh, đẹp nhưng vô hồn, giờ lại có thêm tầng lớp màu sắc sống động, trông như mắt người thật.

Bạch Ấu Vi chợt hiểu ra, quay sang hỏi Đỗ Lai bên cạnh cô: “Hai người vào mê cung rồi à?”

“Ừm.” Đỗ Lai gật đầu, “Mê cung số 4, tụi tôi vừa mới ra.”

Không nghi ngờ gì, sự thay đổi trên người Phó Diệu Tuyết là do cô ta được nâng cấp sau khi vượt mê cung.

Cô ta hào hứng sờ mặt mình, cấu thử vào tay, tâm trạng vô cùng phấn khích.

“Da bắt đầu có lông tơ nhỏ, còn đàn hồi nữa. Nếu vào thêm vài lần nữa, chắc chắn tôi có thể trở lại làm người!”

Bạch Ấu Vi lạnh nhạt đáp: “Hai quốc vương không thể vào cùng một mê cung. Nếu cô định mời tôi đi cùng thì xin lỗi, tôi từ chối.”

Phó Diệu Tuyết cười hí hửng: “Tôi vốn dĩ không định rủ cô đi. Tôi với bạn trai là đủ rồi!”

“Vậy cô chạy đến đây làm gì?” Bạch Ấu Vi tỏ vẻ bất lực, “Tôi hiểu rồi, cô tới để khoe khoang.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments