Chương 67: Niềm vui ngoài dự kiến
Càng nghe những lời hứa hẹn của bọn họ, Bạch Nhã Ý càng cảm thấy tức giận.
May mà Bạch Trà Trà chỉ khẽ cười, vẫn kiên định nói: “Cảm ơn lời mời. Không cần đâu.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Hứa Tử Uyên liên tục bị cùng một người từ chối như vậy. Hắn hít sâu một hơi, hỏi: “Tại sao? Thành ý như vậy vẫn chưa đủ để làm em động tâm sao? Hoặc em có thể nói thẳng, rốt cuộc em muốn gì?”
Bạch Trà Trà cười nhẹ: “Cảm ơn lời mời chân thành của các anh, nhưng ai cũng có sự lựa chọn của riêng mình. Lựa chọn của tôi là không tham gia vào Đội Liệp Sát, mong các anh tôn trọng quyết định này. Tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ hy vọng các anh đừng tiếp tục dây dưa với tôi nữa.”
Lời từ chối lịch sự nhưng kiên quyết khiến Hứa Tử Uyên cảm thấy vô cùng thất bại.
Hắn thở dài một hơi, quyết định không miễn cưỡng người khác nữa.
“Vậy sau này chúng ta có thể làm bạn được không?”
Liêu Hiểu Vũ cũng trông mong ngẩng đầu nhìn cô.
Bạch Trà Trà suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ cần là chuyện không gây hại cho tôi và những người bên cạnh tôi, chúng ta có thể hợp tác.”
Hứa Tử Uyên hơi thất vọng. Cô chỉ nói có thể hợp tác, chứ không đồng ý làm bạn với bọn họ.
Liêu Hiểu Vũ thì lại không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần Trà Trà chịu hợp tác với bọn họ, vậy thì vẫn còn cơ hội gặp lại và hành động cùng nhau.
Ngô Tình Tình và Trần Văn Kha thì thái độ rất thoải mái, thế nào cũng được.
Bạch Trà Trà là một chiến lực không tồi. Nếu có thể gia nhập thì càng tốt, không gia nhập mà có thể hợp tác thì cũng đã là kết quả không tệ rồi.
Chỉ có Bạch Nhã Ý là gần như trợn trắng mắt.
Cô ta chỉ thấy Bạch Trà Trà thật giả tạo, rõ ràng là muốn gia nhập Đội Liệp Sát, lại còn làm ra vẻ cao ngạo, giả vờ nói gì mà "có thể hợp tác", dùng cách này để thu hút sự chú ý của Hứa Tử Uyên!
Nếu Bạch Trà Trà biết cô ta đang nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ tát cho cô ta bay màu luôn.
Tiếc là hiện tại điều Bạch Trà Trà đang nghĩ là: Mấy người này sao còn chưa đi?!
Cô hắng giọng, uyển chuyển nói: “Đã nói xong hết rồi, vậy tôi không tiễn nữa.”
Nói xong liền định đi mở cửa.
Hứa Tử Uyên vội đứng lên gọi cô lại: “Chờ chút.”
Hắn vừa nãy liếc sơ qua nơi này, so với khu biệt thự của bọn họ thì kém xa quá.
Đột nhiên nhớ ra một việc, nhân cơ hội này muốn làm rõ.
Hắn nói tiếp: “Trước đây em nói muốn tách nhóm với chúng tôi, anh vẫn nghĩ chỉ là lời nói khi tức giận, không ngờ là thật. Đã nói rõ rồi, vậy số vật tư trước kia cũng nên tính cho rạch ròi.
Khi đó chúng ta sáu người cùng nhau thu thập vật tư, em cũng góp công không ít, nên đáng lẽ là chia đều cho sáu người.
Sau này ở Trương Gia thôn, là lỗi của năm người bọn anh, để mất một xe hàng vật tư. Tính cả số đã dùng dọc đường tới căn cứ, phần còn lại đều ở trong không gian của Nhã Ý.”
Thấy Bạch Trà Trà gật đầu, Hứa Tử Uyên quay sang Bạch Nhã Ý: “Nhã Ý, em chia số vật tư còn lại thành sáu phần, mỗi người một phần. Phần của anh cũng đưa cho Trà Trà, xem như bồi thường cho số hàng bị mất.”
Bạch Nhã Ý lập tức tái mặt.
Môi cô ta run rẩy, muốn nói gì đó nhưng không nói nổi.
Nói gì đây?
Nói là cô ta không muốn lấy vật tư ra à? Lấy lý do gì?
Nói không gian của cô ta đang thu nhỏ lại, sắp mất rồi?
Không, không thể!
Làm sao giải thích chuyện không gian đang thu nhỏ, thậm chí có thể mất luôn?
Sự chần chừ của Bạch Nhã Ý khiến mọi người đều để ý.
Ngô Tình Tình lạnh giọng: “Không phải cô định nuốt trọn hết vật tư của bọn tôi đấy chứ?”
“Không có!” Bạch Nhã Ý không nhịn được gào lên với Ngô Tình Tình, mặt trắng bệch, rồi miễn cưỡng lấy phần vật tư của Bạch Trà Trà ra.
Căn phòng khách vốn trống rỗng lập tức bị chất đầy vật tư.
Hứa Tử Uyên nhắc lại: “Phần của anh cũng đưa cho Trà Trà.”
Bạch Nhã Ý siết chặt nắm tay, gượng cười: “Không cần đâu anh Tử Uyên, xe hàng đó bị mất rồi, nhưng bọn mình cũng đã trả giá! Dù lúc đó Trà Trà không rời đi, số vật tư đó cũng vẫn mất thôi, anh đâu cần bồi thường cho cô ta!”
Nhắc đến chuyện này, thật ra Bạch Trà Trà cũng hơi ngại. Lúc đó cả nhà kho vật tư đã bị cô âm thầm thu hết, bao gồm cả số hàng trên chiếc xe kia. Nhưng đó là do cô tự thân kiếm được.
Cô không lên tiếng. Dù có được bồi thường hay không cũng không quan trọng. Việc tính toán vật tư hôm nay là một niềm vui ngoài dự kiến. Đưa thì cô nhận, không đưa thì cô cũng không ép.
Hứa Tử Uyên không thích việc Bạch Nhã Ý cãi lời. Nếu sau này các thành viên trong đội ai cũng như vậy, thì đội trưởng như hắn còn ra gì.
Hắn lạnh giọng: “Đưa cho Trà Trà!”
Bạch Nhã Ý tức đến đỏ cả mắt, nước mắt tuôn rơi. Mọi người còn tưởng cô bị Hứa Tử Uyên mắng nên khóc.
Thật ra là vì cô ta cảm nhận được không gian của mình lại tiếp tục thu nhỏ, rất khó chịu.
Nhưng lúc này, cô ta chỉ có thể sụt sịt, miễn cưỡng lấy cả phần của Hứa Tử Uyên ra.
Vật tư chất đầy cả phòng ngủ và nhà bếp, Bạch Trà Trà cười rạng rỡ, thái độ thân thiện với bọn họ hơn hẳn.
Ngô Tình Tình bổ sung: “Về sau đưa cả phần của ba người bọn tôi cho bọn tôi tự giữ.”
Lời này với Bạch Nhã Ý chẳng khác nào bị lăng trì!
Cô ta không chịu đựng nổi nữa, vừa lau nước mắt vừa đập cửa chạy ra ngoài.
Ngô Tình Tình thấy khó hiểu. Bọn họ có làm gì đâu, chỉ bảo cô ta đưa vật tư ra thôi mà, có cần quá đáng vậy không?
Cô không hiểu nổi.
Hứa Tử Uyên nhìn Bạch Trà Trà cười như hồ ly, lại nghĩ đến Bạch Nhã Ý cứ khóc lóc chạy đi, trong lòng càng thêm hối hận vì hồi mới quen không đối xử tốt với Trà Trà hơn.
Tâm trạng của mọi người cũng bị nước mắt của Bạch Nhã Ý phá hỏng, chẳng mấy chốc họ liền rời đi.
Bạch Trà Trà nhìn theo bóng lưng họ, đóng cửa lại, nhìn căn phòng đầy vật tư mà lòng vui không tả xiết.
Chỗ này sờ sờ, chỗ kia ngó ngó, gom hết vào trong không gian của mình.
—
Dưới lầu, ở góc khuất ngoài tầm nhìn, có hai người đàn ông cao lớn bước ra từ bóng tối.
Người đứng trước mặc vest trắng, sạch sẽ không tì vết, dáng vẻ nhã nhặn, nụ cười như ánh nắng xuân dịu dàng.
Hắn nhìn theo bóng lưng Hứa Tử Uyên và nhóm người kia, hỏi: “Ngươi nói, cô gái khóc lóc chạy đi lúc nãy là người bọn họ mang về từ bên ngoài à?”
Giọng nói cũng nhẹ nhàng và ấm áp.
Người đàn ông có vết sẹo, rõ ràng là vệ sĩ, kính cẩn đáp: “Vâng, thiếu gia.”
“Ừ, nghĩ cách đưa cô ta đến gặp tôi.”
“Vâng.”
Giọng nam ấm áp dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên lầu: “Điều tra rõ người trên tầng là ai.”
“Rõ.”
—
Trên tầng hai, Bạch Trà Trà đứng sau rèm cửa sổ, mắt híp lại nhìn bóng hai người đàn ông cao lớn đang rời đi.
Một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ đen?
Cô nghĩ đến thông tin mà Trương Diễm nói với mình sáng nay, lập tức nhận ra thân phận hai người kia.
Trương Diễm từng nói sao nhỉ?
[Công tử nhà thị trưởng tên Hàn Băng Vũ, thích mặc đồ trắng, đi đâu cũng có một vệ sĩ mặt có sẹo mặc đồ đen đi theo, hai người y chang Hắc Bạch Vô Thường đi khắp nơi. Nếu không may đụng phải bọn họ, tránh xa được bao nhiêu thì tránh. Tên đó không đơn giản đâu!]
Lúc đó, trên gương mặt luôn vui vẻ của Trương Diễm hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc.
Cô còn thấy Trương Diễm mô tả khá thú vị, làm cô cũng tò mò về “Hắc Bạch Vô Thường”.
Bây giờ xem như thật sự gặp rồi, đúng là không đơn giản.
Chẳng phải trong căn cứ cấp cao nhất là cấp ba sao? Vậy mà Hàn Băng Vũ kia lại là dị năng giả cấp bốn!
Chương 68: Mất tích
Tống Yến mất cả một ngày để dò hỏi tin tức của Tưởng Dịch Vân, nhưng không thu được chút manh mối nào.
Ngay cả nhiệm vụ tìm người được đăng trong đại sảnh nhiệm vụ cũng không có ai nhận.
Viện nghiên cứu, nơi có khả năng Tưởng Dịch Vân lui tới nhất, anh cũng đã hỏi rồi, nhưng không ai biết người tên Tưởng Dịch Vân cả.
Tống Yến nghĩ, sẽ tìm thêm hai ngày nữa, nếu vẫn không tìm được thì anh sẽ rời khỏi nơi này.
Trời đã dần tối, Tống Yến nhanh chân bước trên đường trở về.
Anh không quay về thẳng mà đi vòng mấy vòng, cuối cùng mới cắt được người đang bám theo phía sau. Sau khi chắc chắn không còn ai theo dõi, anh mới trở về chỗ ở.
Người bám theo là một người bình thường không có dao động dị năng, ban đầu anh tưởng là trùng hợp, nhưng sau khi cố ý nấn ná ở mấy chỗ thì anh xác định được người đó đúng là đang theo dõi anh.
Không biết người đó có mục đích gì, Tống Yến cũng không muốn rút dây động rừng, cứ giả vờ như không hay biết.
Lúc về tới nhà, Bạch Trà Trà đã ngồi trước bàn đợi anh.
Bò xào, gà rang, bắp cải chua xào, canh trứng rong biển, cơm trắng.
Ánh đèn lờ mờ trong phòng khiến khuôn mặt rạng rỡ của Bạch Trà Trà càng trở nên dịu dàng.
Nếu quên đi những thây ma và tận thế ngoài kia, thì quả thật có đôi chút cảm giác của gia đình.
Chỉ là vài món ăn gia đình đơn giản thôi, nhưng ăn còn ngon hơn mọi sơn hào hải vị trước tận thế.
“Có tin gì của Tưởng Dịch Vân không?”
“Không có.”
“Liệu có phải anh ấychưa từng tới căn cứ thành phố A không?”
“Cũng có khả năng.” Tống Yến gắp thêm một đũa bò xào bỏ vào bát, “Tìm thêm hai ngày nữa, nếu vẫn không có thì chúng ta rời đi.”
Bạch Trà Trà gật đầu, rồi kể lại chuyện hôm nay mình gặp cặp Hắc Bạch Vô Thường.
“Cái tên Hàn Băng Vũ đó là dị năng giả cấp bốn, hắn giấu thực lực ở trong căn cứ. Vệ sĩ mặc đồ đen đi bên cạnh hắn đều là dị năng giả cấp ba.”
Tống Yến nói: “Tinh hạch cấp bốn không dễ tìm.”
Họ tìm được tinh hạch cấp bốn để nâng cấp lên cấp bốn, cũng là do vận khí, nhưng quá trình thì rất nguy hiểm.
Cấp càng cao thì càng khó thăng cấp, từ cấp một lên cấp hai thì dễ, thậm chí không cần tinh hạch, chỉ cần tiêu hao nhiều dị năng hoặc hấp thu thêm vài tinh hạch cấp một là được.
Nhưng từ cấp hai lên ba thì bắt buộc phải có tinh hạch cấp ba, cấp ba lên bốn cũng phải có tinh hạch cấp bốn, và cứ thế tiếp tục.
Dị năng giả không có lợi thế trong việc thăng cấp, zombie luôn xuất hiện cấp cao trước họ một bước.
Zombie cấp bốn hoặc dị thú đã rất mạnh, thậm chí có thể ra lệnh cho zombie cấp thấp hoặc dị thú khác để che chở bản thân, vì vậy số lượng rất ít và càng khó săn giết hơn.
Dị năng giả hợp đội để săn tinh hạch zombie là có lý do, những kẻ hành động đơn độc rất khó sinh tồn hoặc thăng cấp trong tận thế.
Đó là kinh nghiệm do Tống Yến đúc kết ra.
Dị năng hệ tinh thần của Bạch Trà Trà cần tinh hạch để nâng cấp, nhưng các dị năng khác thì không cần, chỉ cần ăn đủ số lượng quả dị năng và hấp thu đủ năng lượng trong đó là có thể lên cấp.
Do đó độ khó nâng cấp bằng quả dị năng đương nhiên thấp hơn nhiều so với tinh hạch.
Ví dụ như hệ thể năng của cô, bây giờ đã là cấp năm rồi.
Có lẽ bây giờ zombie còn chưa tiến hóa lên cấp năm, nếu không có gì bất ngờ thì cấp năm của cô chính là sức chiến đấu cao nhất hiện nay.
Nhưng ưu thế của tinh hạch so với quả dị năng chính là tốc độ nâng cấp nhanh.
Giống như Tống Yến, chỉ cần có tinh hạch cấp ba và bốn, anh liền từ một kẻ yếu bị bắt nạt, lột xác thành đại ca cấp bốn song hệ.
Đó cũng là lý do tại sao trước đây cô luôn ăn sạch quả dị năng mỗi ngày — vì phải hấp thu năng lượng trong quả dị năng để thăng cấp, muốn lên cấp nhanh thì phải ăn càng nhiều càng tốt.
Nhưng số lượng quả dị năng có hạn, cô cũng không biết cần ăn bao nhiêu mới đủ để lên một cấp, mỗi lần thăng cấp đều không cố định, có rất nhiều yếu tố tác động.
Sau đó cô phát hiện tinh hạch có thể giúp nâng cấp cây dị năng, số lượng quả dị năng sinh ra ngày càng nhiều, năng lượng trong mỗi quả cũng ngày càng tinh thuần và đậm đặc, tốc độ thăng cấp của cô cũng tỷ lệ thuận với số lượng quả dị năng.
Hơn nữa việc nâng cấp cây dị năng không yêu cầu cấp độ cụ thể của tinh hạch, chỉ cần là tinh hạch là được, chỉ có điều tinh hạch cấp thấp thì cần số lượng nhiều hơn.
Chỉ cần cô săn đủ tinh hạch để nâng cấp cây dị năng, thì dị năng hệ thể năng và năm hệ khác vượt qua hệ tinh thần cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Dù sao zombie cấp thấp thì đầy rẫy, còn zombie cấp cao thì cần thời gian tiến hóa.
Nghĩ đến đây, Bạch Trà Trà nói: “Zombie cấp bốn đúng là khó tìm, nhưng không phải không có, nếu dám liều mạng vào sâu trong vùng zombie, không chừng gặp được cả cấp năm ấy chứ.”
Tống Yến thuận miệng hỏi: “Họ làm sao biết được tinh hạch có thể giúp thăng cấp?”
Trước đây Bạch Trà Trà cũng từng thắc mắc điều này, nhưng sau đó nghĩ lại, nhân tài trong nước không thiếu, mấy người trong viện nghiên cứu cũng đâu phải ăn không ngồi rồi.
Cô còn hỏi cả Trương Diễm, và đúng là được xác nhận như vậy.
“Sau trận mưa đen, trong viện nghiên cứu có một nhà sinh vật học tên là Vân Dịch, người đã phát hiện ra tinh hạch trong não zombie. Qua nghiên cứu tinh hạch, anh ta phát hiện ra bí mật rằng tinh hạch có thể tăng cấp dị năng.”
Sắc mặt Tống Yến lập tức lạnh đi: “Cô nói người phát hiện ra tinh hạch tên gì?”
Bạch Trà Trà không hiểu, lặp lại: “Tên là Vân Dịch.”
“Vân Dịch... Vân Dịch... Tưởng Dịch Vân?”
Cô chợt hiểu ra.
“Đúng vậy, Tưởng Dịch Vân còn có một cái tên là Vân Dịch, ‘Vân’ là họ mẹ cậu ấy, tôi không ngờ cậu ấy lại dùng tên Vân Dịch ở thành phố A, bảo sao không ai biết Tưởng Dịch Vân.”
Ngay sau đó, Tống Yến lại thấy không hiểu, nói tiếp: “Cho dù tôi nhớ nhầm tên, nhưng lúc đăng nhiệm vụ ta đã đính kèm bản phác họa chân dung của cậu ấy, sao vẫn không ai nhận ra?”
Bạch Trà Trà cũng không rõ tình hình cụ thể, nhưng cô không thể không nói thật: “Trương Diễm nói, người tên Vân Dịch ấy, sau khi tiết lộ bí mật tinh hạch có thể giúp thăng cấp cho lãnh đạo căn cứ, thì đột nhiên mất tích.”
“Mất tích ở trong căn cứ à?”
Tống Yến cảm thấy việc Tưởng Dịch Vân mất tích không đơn giản như vậy.
Bạch Trà Trà đề nghị: “Ngày mai hỏi kỹ Trương Diễm lại lần nữa, sau đó anh đến viện nghiên cứu hỏi lại xem.”
–
Sáng sớm hôm sau, Tống Yến đã chặn được Trương Diễm ngay tại nhà.
Chỉ cần có vật tư, Trương Diễm xưa nay luôn dễ nói chuyện.
Tống Yến đưa cho hắn một bao bánh quy, Trương Diễm cảm động đến mức ngẩn người.
“Chuyện này thật ra cũng có khá nhiều người biết, tôi nhận miếng bánh quy này cũng thấy hơi ngại.”
Trương Diễm miệng thì khách sáo, nhưng tay thì thành thật nhét bánh quy vào tay áo.
“Người tên Vân Dịch đó, thật ra tôi chưa từng gặp, chỉ vì anh ta nghiên cứu ra việc tinh hạch có thể giúp thăng cấp nên mọi người mới biết đến cái tên này.
Còn chuyện anh ta mất tích thì chỉ có vài người cấp cao mới biết thôi. Tôi biết được là nhờ anh trai tôi.”
Bạch Trà Trà không nhịn được hỏi: “Anh trai của anh rốt cuộc là người thế nào?”
Trương Diễm sờ bánh quy trong tay áo, thở dài: “Ai, nhận đồ người ta, lại là hàng xóm thân thiết thế này rồi, nói cho các người biết cũng không sao.”
Nhắc đến anh trai, tâm trạng Trương Diễm có phần trầm xuống, nét cười biến mất, vẻ mặt cũng buồn bã hơn.
“Anh tôi tên là Trương Miễu, trước tận thế là quân nhân, sau tận thế là dị năng giả lợi hại, là phó đội trưởng đội dị năng của quân khu.”
Đội dị năng của quân khu, Bạch Trà Trà và Tống Yến đều từng gặp qua, chính là đội do Lê Thư Nam dẫn đầu.
Chỉ là họ không biết ai là Trương Miễu.
“Vậy chắc chúng ta từng gặp anh trai anh rồi, chỉ là chỉ biết đội trưởng Lê Thư Nam thôi.”
Trương Diễm không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh ấy chết rồi, lúc làm nhiệm vụ thì bị zombie cắn chết.”
Không ngờ Trương Miễu đã chết, Bạch Trà Trà áy náy nói: “Xin lỗi, làm anh nhớ lại chuyện không vui.”
Trương Diễm cười nhẹ, lắc đầu: “Không sao, trước khi chết, anh tôi nhờ anh em mang lời về cho tôi, bảo tôi nhất định phải sống thật tốt, nên tôi cứ ở mãi trong căn cứ, không ra ngoài nữa, tôi nhất định phải sống!”
Hắn còn chưa từng nhìn thấy thi thể anh mình, thường xuyên mơ thấy cảnh anh trai bị zombie cắn xé.
Từ sau khi anh trai chết, hắn không dám rời khỏi căn cứ nữa, sợ sẽ giống anh mình, bị zombie cắn chết, sợ không thể sống tốt — hắn biết bản thân là một kẻ hèn nhát.
Rất nhanh Trương Diễm điều chỉnh lại cảm xúc, lại trở về bộ dạng cười nói không đứng đắn: “Ái chà, lạc đề rồi, không nói về anh ấy nữa, quay lại chuyện chính.”
“Là anh tôi nói cho tôi biết chuyện Vân Dịch mất tích. Viện nghiên cứu do nhà họ Hứa quản lý, nên lúc đó Hứa gia yêu cầu quân đội phối hợp điều tra. Anh tôi và đội dị năng của anh ấy đều tham gia tìm kiếm, nhưng sau cùng cũng không tìm ra được gì, hoàn toàn không có manh mối, không biết người đã biến mất đi đâu.”
Chương 69: Theo dõi
Trong vòng một tuần tiếp theo, Tống Yến hủy bỏ toàn bộ nhiệm vụ đã đăng lên đại sảnh nhiệm vụ, âm thầm điều tra và tìm manh mối.
Bạch Trà Trà mỗi sáng đều ở nhà luyện tập, thu thập vật tư, và nấu nướng đủ loại món ăn để tích trữ trong không gian.
Buổi chiều cô nghe Trương Diễm báo cáo đủ loại tin đồn trong căn cứ.
Buổi tối lại dẫn theo Đậu Bao lén ra khỏi căn cứ, đi săn tinh hạch để thăng cấp cho cây dị năng.
Ngày nào cũng trôi qua đầy bận rộn.
Gần đây căn cứ thực sự xảy ra không ít chuyện.
Chuyện lớn thứ nhất: Đội dị năng quân đội mất tích!
Hôm đó, sau khi Lê Thư Nam và mấy người khác giúp họ giải quyết xong zombie triều thì liền nhận nhiệm vụ mới, rồi từ đó không quay lại nữa.
Tư lệnh tối cao của quân đội là cha của Lê Thư Nam – Lê Hoằng Nho, đã phái nhiều nhóm người đi tìm, thậm chí còn đăng cả nhiệm vụ tìm người, nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Đột ngột mất tích sáu dị năng giả, trong đó có cả con trai Lê Thư Nam và con gái Lê Ảnh Bắc của ông ta, đòn giáng này với quân đội quả thực vô cùng nặng nề.
Ngay cả Lê Hoằng Nho gần đây cũng đổ bệnh.
Chuyện lớn thứ hai: Cuộc đấu đá giữa phe chính trị và phe thương nhân ngày càng công khai hơn.
Trong đó được chú ý nhiều nhất chính là mối tình rối rắm giữa hai đại diện tiêu biểu của hai phe – Hứa Tử Uyên và Hàn Băng Vũ.
Hàn Băng Vũ có một thanh mai trúc mã tên là Khâu Nhã Văn, dung mạo thanh tú động lòng người, là tiểu thư khuê các điển hình, hiểu lễ nghĩa, tao nhã biết điều, hơn nữa còn là dị năng giả cấp ba.
Hai bên gia đình đã sớm đính ước, dù tận thế xảy ra cũng không ảnh hưởng mấy đến tình cảm của hai người.
Nhưng gần đây, Hàn Băng Vũ đột nhiên "anh hùng cứu mỹ nhân" một nữ thành viên Đội Liệp Sát – Bạch Nhã Ý, rồi lập tức động lòng, ngày nào cũng quan tâm săn sóc cô ta tận tình.
Khâu Nhã Văn nhìn thấy, đương nhiên sinh lòng ghen tỵ. Ban đầu còn muốn níu kéo trái tim Hàn Băng Vũ, nhưng chỉ vài ngày sau lại bất ngờ bắt đầu chủ động tiếp cận Hứa Tử Uyên – có lẽ là cố tình khiến Hàn Băng Vũ ghen.
Ai ngờ Hàn Băng Vũ lại không hề ghen, vẫn một lòng một dạ chăm sóc Bạch Nhã Ý.
Bốn người này với mối quan hệ phức tạp yêu – hận – tình – thù, giờ đây đã trở thành chủ đề tám chuyện giải trí phổ biến trong căn cứ.
Tất nhiên, tất cả những thông tin này đều là Trương Diễm nghe ngóng được.
Bạch Trà Trà cảm thấy mấy lời đồn này đúng – sai lẫn lộn, không thể tin hết, chắc chắn còn có nhiều nội tình người ngoài không biết.
Nhưng điều quan trọng hơn là, phía Tống Yến đã lần ra được manh mối của Tưởng Dịch Vân.
Giữa đêm khuya, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Tống Yến vác theo một thùng mì gói, cùng Bạch Trà Trà len lén tránh người, tiến vào một căn lều nát trong khu ổ chuột.
Trong lều có một người đàn ông gầy gò, thân hình còng gập, giọng nói khàn khàn khó nghe như thể cổ họng từng bị đầu thuốc lá châm vào.
“Hàng mang tới rồi chứ?”
Tống Yến đưa thùng mì tới, người đàn ông gầy gò nhận lấy, mở ra kiểm tra, hai tay run rẩy vì kích động.
Hắn vội vã ôm thùng mì đi vào phía sau lều, một lúc sau mới quay lại.
“Được rồi, anh giữ lời, tôi cũng sẽ nói hết những gì tôi biết.”
Người đàn ông này chính là kẻ hôm nọ từng bám theo Tống Yến, nhưng bị anh cắt đuôi.
Hắn thấy nhiệm vụ mà Tống Yến đăng, để mắt đến phần thưởng vật tư phong phú, nhưng không dám công khai nhận nên mới bám theo, định tìm cơ hội trao đổi riêng – kết quả liên tục bị cắt đuôi.
Sau đó hắn lang thang khắp căn cứ mong “tình cờ gặp” lại Tống Yến, đã đi theo nhiều lần nhưng lần nào cũng không theo kịp, hôm nay cuối cùng không nhịn được nữa mà chặn đường Tống Yến, nói rõ mục đích của mình.
Người đàn ông gầy lại ngồi xuống đất, khẽ nói: “Hôm đó tôi mắc tiểu, trốn vào chân tường giải quyết, thì thấy một gã đàn ông mặc đồ đen vác bao tải từ cửa nhỏ viện nghiên cứu đi ra, quăng bao tải lên xe van rồi lái đi.”
Bạch Trà Trà âm thầm vận dụng tinh thần lực khống chế hắn, đề phòng hắn nói dối để gạt vật tư.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh xác định trong bao tải là Tưởng Dịch Vân?”
Người đàn ông mơ hồ đáp: “Tôi... tôi không biết Tưởng Dịch Vân là ai, nhưng tôi chắc chắn trong bao tải đó là người.”
“Chiếc xe van đi đâu?”
“Không biết.”
“Người đàn ông mặc đồ đen là ai?”
“Là vệ sĩ của cậu Hàn.”
Bạch Trà Trà thu dị năng lại, cùng Tống Yến rời đi.
—
“Người đàn ông này dù có ý lừa lấy vật tư, nhưng lại vô tình cung cấp được một manh mối quan trọng.”
“Ừ, rất có thể có liên quan tới Hàn Băng Vũ. Gần đây tôi để ý thấy hắn và vệ sĩ mỗi mấy ngày lại ra ngoài một lần, đi đâu, làm gì – không ai biết.”
Hai người vừa đi vừa bàn bạc đối sách tiếp theo.
Bạch Trà Trà nghĩ ngợi rồi nói: “Anh theo dõi hắn đi, đợi lần tới hắn ra ngoài, chúng ta bám theo xem thử.”
Tống Yến gật đầu: “Được.”
Không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Vài ngày sau, Hàn Băng Vũ lại mang theo vệ sĩ áo đen rời khỏi căn cứ.
Bạch Trà Trà và Tống Yến tiện tay nhận một nhiệm vụ thu thập tinh hạch cấp hai ở đại sảnh, rồi cũng lái xe rời căn cứ theo sát.
Ra ngoài rồi, ban đầu họ theo từ xa, nhưng sau đi càng lúc càng xa căn cứ, sợ làm đối phương cảnh giác nên đành thu xe vào không gian, dùng dị năng bám theo.
Bạch Trà Trà tốc độ cực nhanh, Tống Yến thì dùng năng lực không gian dịch chuyển, y như dịch thể.
Còn Đậu Bao thì khỏi phải nói – trực tiếp tàng hình rồi dịch chuyển, chui lên nằm rạp trên nóc xe Hàn Băng Vũ.
Hai người theo tới tập đoàn dược lớn nhất ở thành phố A.
Xung quanh khu này rõ ràng đã được người ta cố tình dọn sạch, chỉ còn vài con zombie cấp thấp lang thang.
Xe của Hàn Băng Vũ không đi cổng chính mà vòng ra cửa sau.
Hai người không dám theo vào vì sợ bị phát hiện, chỉ có Đậu Bao là mặt dày bám vào được.
Bạch Trà Trà ẩn trong bóng tối, chăm chú quan sát cửa sau, định đợi Hàn Băng Vũ rời đi rồi mới vào trong.
Tống Yến đi vòng quanh kiểm tra một vòng rồi quay lại.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh vang bên tai cô: “Đám zombie xung quanh đều bị nhốt trong đó rồi, em nghe xem – bên trong tường bọn chúng đang gào thét.”
“Thiết kế của tập đoàn này cũng rất kỳ quái. Trước sau không thông nhau – phía trước là nhà xưởng, văn phòng và ký túc xá, còn phía sau thì là mấy tòa nhà thấp, giống như một viện nghiên cứu tư nhân.”
Bạch Trà Trà đã thấy rõ vô số điểm đỏ nhỏ trong tường – cô lo lắng nơi đây là một khu nuôi nhốt zombie còn lớn hơn cái hầm ngầm họ từng phát hiện.
Sau khi Hàn Băng Vũ vào trong thì không thấy động tĩnh gì nữa, Bạch Trà Trà lấy cơm hộp ra từ không gian, đem cơm đã chuẩn bị sẵn chia ra, hai người nhanh chóng ăn trưa.
Họ nấp tới ba giờ chiều, xe của Hàn Băng Vũ cuối cùng cũng đi ra, Đậu Bao cũng theo ra ngoài.
Ngay khi xe chuẩn bị khởi động, một số zombie xung quanh nghe tiếng liền lao tới, hú hét nhảy lên xe.
Cửa kính ghế phụ hạ xuống, lộ ra gương mặt nam nhân trẻ tuổi, góc mặt dịu dàng lộ ý cười.
Nam nhân thong thả vươn tay ra ngoài cửa sổ, đột ngột xòe tay, năm tia nước đen bắn ra từ các ngón tay.
Sức mạnh của những tia nước đó cực mạnh, trực tiếp đánh ngã tất cả đám zombie lao đến.
Xe lao đi như bay, để lại mặt đất đầy nước đen dính nhớp – không còn bóng dáng một con zombie nào nữa.
Đậu Bao trốn vào lòng Bạch Trà Trà, run lên một cái.
Tên kia đáng sợ quá!
Bạch Trà Trà và Tống Yến cũng là lần đầu tiên thấy dị năng kiểu này – nước đen ấy giống như axit sulfuric, khiến zombie bị ăn mòn tới mức chẳng còn lại gì.
Nếu thứ đó dính vào người thì còn gì là xác với xương?
Hai người nhìn nhau, thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương.
Quan trọng hơn là – Hàn Băng Vũ là dị năng giả cấp bốn.
Sau khi xe hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, Bạch Trà Trà và Tống Yến mới lén lút lẻn vào cửa sau.
0 comments