Chương 143: Ghé thăm Thanh Mộc Môn
Người dịch: Quýt
—
“Ngu Chiêu, sao chỉ có mình ngươi? Chu sư tỷ không đến cùng sao?”
Sau khi bình tĩnh lại, Mộc Dã cũng cảm thấy mình vừa rồi có chút thất thố. Nàng nhanh chóng lau sạch giọt nước nơi khóe mắt, cố làm ra vẻ tò mò hỏi.
Ngu Chiêu cười nhạt: “Lần này ta tự mình ra ngoài lịch luyện, không đi cùng Chu sư tỷ, cho nên chỉ có một mình ta. Ngươi sẽ không phải là không hoan nghênh ta chứ?”
“Làm sao có thể, ta vui còn không kịp nữa là.” Mộc Dã phồng má lên, vui vẻ nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi một vòng Thanh Mộc Môn, ngươi chắc là chưa từng đến đây, đúng không?”
“Chưa từng.”
“Vậy thì tốt quá, trong Thanh Mộc Môn có vài cảnh rất đẹp, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc. Đi theo ta.”
Mộc Dã vốn là người hành sự dứt khoát. Chỉ mới nói được vài câu, nàng ấy đã không chờ được mà kéo tay Ngu Chiêu rời khỏi phòng khách, đi về phía nội môn của Thanh Mộc Môn.
“Thanh Mộc Môn có hai ngọn núi. Một ngọn là Đan Phong, nơi các đệ tử Đan Đường luyện đan, ngọn còn lại là Dược Phong, nơi các đệ tử chăm sóc linh dược. Đệ tử Võ Đường thì cư ngụ tại thung lũng nằm giữa hai ngọn núi này...”
Trên đường đi, Mộc Dã giới thiệu qua tình hình trong môn phái với Ngu Chiêu.
Những điều này không phải là bí mật của môn phái, cho nên Mộc Dã nói với Ngu Chiêu mà không cảm thấy chút áp lực nào.
Ngu Chiêu lẳng lặng gật đầu, trong lòng âm thầm suy tính làm sao mở lời mượn phòng luyện đan từ Mộc Dã.
Phòng luyện đan, trọng điểm nằm ở hai chữ luyện đan. Nếu nàng mở lời muốn mượn phòng luyện đan để luyện khí, chỉ e sẽ khiến một đám luyện đan sư phật ý.
Thực ra, Ngu Chiêu có thể chi ra một số tiền lớn để thuê một luyện khí đại sư thay mình luyện chế pháp bảo. Nhưng do công pháp của nàng có đặc thù riêng, nguyên liệu cần dùng lại mang tính chất cực kỳ dễ gây ảo giác.
Nàng lo rằng cuối cùng không những không luyện được, mà còn làm hại đến luyện khí đại sư. Vậy nên tốt hơn là tự mình ra tay, nếu không thành cũng không đến nỗi gây nguy hiểm đến tính mạng người khác.
Giờ đây, điều làm nàng khó xử là tìm lý do gì để giải thích với Mộc Dã.
“Ngu Chiêu, phía trước chính là Đan Phong và Dược Phong. Ngươi muốn đi ngọn nào trước?”
Mộc Dã chỉ về hai ngọn núi trước mặt, hỏi Ngu Chiêu.
Không chút do dự, Ngu Chiêu đáp: “Đi Dược Phong trước.”
Nàng muốn tranh thủ thêm chút thời gian để suy nghĩ.
Mộc Dã vui vẻ gật đầu: “Vừa hay, ta cũng cần lên Dược Phong để nhận linh dược, tiện thể đi cùng ngươi luôn.”
Không có một vị luyện đan sư nào có thể đảm bảo rằng mọi lò đan dược đều luyện thành công. Nếu có thể đạt tỷ lệ thành công năm phần đã được xem là một luyện đan đại sư xuất sắc.
Mà để đạt được tỷ lệ này, đa phần luyện đan sư đều phải tiêu hao lượng lớn linh dược.
Mỗi tháng, chi phí linh dược của Mộc Dã đã vượt quá 100 khối linh thạch trung phẩm. Dĩ nhiên, một mình nàng không thể nào cung cấp đủ, phần lớn linh dược đều do môn phái hỗ trợ.
Các đệ tử của Đan Đường mỗi tháng đều được lên Dược Phong nhận một số lượng linh dược nhất định. Nhưng đây không phải là sự trợ cấp miễn phí. Cuối năm, họ phải giao nộp một lượng đan dược tương ứng để bù đắp chi phí.
Mộc Dã vừa trò chuyện với Ngu Chiêu, vừa men theo con đường chính dẫn lên Dược Phong.
Đi được chưa đến thời gian một nén nhang, Ngu Chiêu đã cảm nhận được linh khí xung quanh dần trở nên đậm đặc hơn. Một mùi dược hương quen thuộc vấn vít nơi chóp mũi.
Điều này làm nàng bất giác nhớ lại khoảng thời gian chăm sóc dược điền trên Độc Nguyệt Phong cho Thôi Ngọc.
Từ tận đáy lòng, nàng chưa từng ghét việc chăm sóc dược điền. Chỉ cần nàng chăm chỉ, dược điền sẽ mang đến cho nàng sự hồi đáp chân thật nhất.
Không giống như một số người, coi sự cố gắng của nàng như không khí, chẳng thèm nhìn đến, lại còn trách móc tại sao nàng không thể làm tốt hơn.
Hơn nữa, khi ở dược điền, sẽ không có ai vô cớ đến chỉ trích nàng. Nàng có thể tận hưởng những khoảng thời gian tĩnh lặng, yên bình.
Bởi vậy, khi ngửi được mùi hương thân thuộc, khiến lòng người thư thái, tâm tình của Ngu Chiêu cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Ngu Chiêu, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cảnh tượng sắp tới chắc chắn sẽ khiến ngươi kinh ngạc.”
Mộc Dã đột ngột dừng bước, quay lại nhìn Ngu Chiêu, trong ánh mắt đầy vẻ tự hào.
Ngu Chiêu mỉm cười gật đầu.
Mộc Dã bí hiểm cười một cái, rút lệnh bài đệ tử từ thắt lưng ra, giơ tay vung về phía trước.
Không trung xuất hiện dao động dữ dội, tiếp đó, những bụi cây ven đường bất ngờ dạt sang hai bên, mạnh mẽ mở ra một con đường.
“Đi thôi, lối này chỉ duy trì được trong năm nhịp thở.”
Mộc Dã vừa nói, vừa kéo Ngu Chiêu đi thẳng vào con đường mới mở.
Ngay khi bước vào lối đi, Ngu Chiêu cảm thấy như vừa đặt chân đến tiên phủ. Linh khí nồng đậm ùa đến, các lỗ chân lông trên người nàng lập tức mở toang, tham lam hấp thu linh khí xung quanh.
“Phù…”
Ngu Chiêu không nhịn được khẽ thở dài, nhưng nàng lập tức bừng tỉnh, cưỡng ép cắt đứt công pháp đang vận chuyển.
Đây không phải là bí cảnh của tiên nhân để lại, mà chính là dược điền của Thanh Mộc Môn. Việc nàng hấp thu linh khí nơi đây về bản chất chính là tranh đoạt dưỡng chất với dược điền, hành động này vô cùng thất lễ.
“Mộc…”
“Ơ? Ngươi dừng nhanh vậy sao?”
Ngu Chiêu vốn định xin lỗi Mộc Dã, nhưng không ngờ nàng chẳng những không giận mà còn ngạc nhiên.
Thấy biểu cảm Ngu Chiêu có chút không ổn, Mộc Dã phẩy tay, không hề để bụng: “Ta biết ngươi định nói gì. Yên tâm đi, lượng linh khí ngươi hấp thu chẳng đáng kể gì so với cả dược điền. Đôi khi, đệ tử Đan Đường và Dược Đường gặp bình cảnh cũng đến đây tu luyện. Chỉ cần không làm phiền đệ tử Dược Đường chăm sóc dược điền, họ sẽ không phàn nàn gì đâu.”
Dược điền trên Dược Phong dù do đệ tử Dược Đường chăm sóc, nhưng trận pháp linh khí lại được xây dựng bằng sức lực toàn tông môn, không thuộc quyền sở hữu riêng của Dược Đường. Vì vậy, các đệ tử nơi đây không hề phản đối việc đệ tử khác đến hấp thu linh khí.
Về phần Mộc Dã, nàng lại càng không để ý.
Nhưng việc Ngu Chiêu có thể chủ động ngừng lại khi đối mặt với cám dỗ, hành xử chừng mực, khiến Mộc Dã cảm thấy nàng rất tôn trọng mình. Ý cười trên mặt Mộc Dã lại càng rạng rỡ.
Đi tiếp một đoạn, trước mặt hai người hiện ra những dược điền bằng phẳng và rộng lớn vô tận.
Dược điền được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu trồng các loại linh dược khác nhau. Lúc này, vài đệ tử Dược Đường đang kiểm tra tình hình linh dược trong ruộng.
Nhìn những dược điền ngút ngàn, bạt ngàn linh dược chín mọng, Ngu Chiêu cảm nhận được niềm vui sướng và sự mãn nguyện từ sâu thẳm trong lòng.
“Thế nào? Choáng ngợp chứ?” Mộc Dã nhướng mày cười hỏi.
“Quả thật rất ấn tượng.”
Ngu Chiêu chân thành gật đầu.
“Đi nào, ta dẫn ngươi đến kho dược xem, tiện thể nhận linh dược của mình.”
Linh dược được đệ tử Dược Đường thu thập thường được lưu trữ trong kho dược trước khi xử lý theo các nhu cầu khác nhau.
Để tiện cho việc lấy dược, địa điểm nhận linh dược của đệ tử Đan Đường cũng được đặt tại kho dược này.
Kho dược nằm ở phía đông dược điền, xây dựa vào vách núi.
Khi Ngu Chiêu và Mộc Dã vừa đến cổng kho dược và định bước vào, một bóng người từ bên trong đã nhanh chóng đi ra.
Hai bên ngẩng đầu nhìn nhau, đều sửng sốt.
“Là ngươi sao?”
Vương Khiêm kinh hãi thất sắc.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ mình lại gặp Ngu Chiêu ở Thanh Mộc Môn.
Nghĩ đến những chiến tích hiển hách của Ngu Chiêu, sắc mặt Vương Khiêm lúc xanh lúc trắng, trông như thể vừa gặp ma.
Mộc Dã không biết Vương Khiêm đang nói đến Ngu Chiêu, cứ nghĩ hắn đang đối thoại với mình. Nàng lập tức nhướng mày, không khách khí nói:
“Dược Phong đâu phải chỉ mình ngươi được đến. Tại sao không thể là ta?”
Chương 56: Lòng hiếu thảo lớn lao
Người dịch: Quýt
—
Mọi người đều nghĩ rằng Ôn Thời có thể sẽ phủ nhận, sẽ cứng miệng, hoặc có thể sẽ bị đánh gục dưới áp lực của đám đông.
Nhưng không ai ngờ rằng cô lại bất ngờ khóc đau đớn đến vậy.
Những thông tin ẩn chứa trong lời nói của cô cũng khiến họ không kịp phản ứng.
Sau khi bình tĩnh lại, họ chỉ còn một câu hỏi: Ôn Thời rốt cuộc có phải là con gái của Ôn Khải Minh không?
[Cô ta không phải vẫn đang diễn đấy chứ?]
[Nhìn cô ta khóc thảm thế kia, chắc không phải là giả đâu.]
[Chắc chắn không phải rồi, nếu cô ta không phải là con gái Ôn Khải Minh, làm sao dám chạm đến nhà họ Ôn như vậy, chẳng lẽ không muốn sống trong giới giải trí nữa sao?]
[Ôn phu nhân và cô ấy có tình cảm tốt như vậy, cô ấy chắc chắn không thể bịa chuyện về mẹ mình được.]
[Vậy thì những gì cô ấy nói là thật rồi, đúng là nhà hào môn quá loạn!]
[Mọi người đã quá mệt mỏi rồi, không thể phân biệt được thật giả nữa, chỉ muốn mọi thứ được phanh phui ra.]
[Đợi Chủ tịch Ôn Khải Minh lên tiếng phản hồi xem sao.]
...
Ôn Thời lau nước mắt, đương nhiên không bỏ qua những bình luận này.
Cô cũng rất tò mò, không biết bố mình sẽ phản ứng thế nào đây?
Sẽ tiếp tục phủ nhận có cô là con gái, tự chuốc lấy nỗi nhục “đầu đội nón xanh”, cùng cô trở thành trò cười của cả cộng đồng mạng sao?
Hay sẽ vì giá cổ phiếu của công ty mà thừa nhận cô, để một mình ông ta trở thành trò cười?
Ôi, thật là mong chờ quá...
Giang Trì Ấp không biết nói gì trước giọng điệu mỉa mai của cô. Anh chưa từng chứng kiến chuyện "hiếu thảo" nào hài hước đến vậy, quả thật đúng là "hiếu thảo" chết đi được mà.
Lúc này, điện thoại của Ôn Thời lại reo lên.
Cô cúi xuống nhìn màn hình, nhíu mày ngạc nhiên, rồi hít một hơi thật sâu trước khi bắt máy.
"Cháu chào bà nội..."
Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng hét giận dữ của bà Ôn: "Ôn Thời, cháu thật là quá đáng! Cháu làm loạn như vậy, muốn chọc tức bà, chọc tức bố cháu đến chết à..."
"Bà nội không cần an ủi cháu đâu!" Ôn Thời nghe xong liền nghẹn ngào lớn tiếng đáp trả, như thể đã bị kích động rồi nhanh chóng cúp máy.
Trong lòng cô cười khẩy: "Còn muốn dọa nạt cháu, định biến cháu thành cái bị thịt hả, mơ đi!"
Nếu nói chuyện tử tế mà họ không nghe, thì tốt nhất là tất cả đều trở thành ác nhân, không ai có quyền trách móc ai, không ai có thể đạo đức giả với ai nữa, rồi xem ai là người cười cuối cùng!
Dù sao cũng chỉ là những lời đồn đại mà thôi, có thể khiến ai chết được đâu.
Cô chịu được, vậy tại sao họ lại không chịu nổi!
Ôn Thời cuối cùng cũng tức giận, một tay cô lau nước mắt, tay kia nhấn giữ nút tắt máy, tắt luôn điện thoại.
Nếu không giải quyết được vấn đề, họ lại định giải quyết cô sao, đừng hòng.
Hôm nay họ chỉ có hai lựa chọn từ cô mà thôi!
Dù bây giờ có cử người đến trói cô ra khỏi phòng phát trực tiếp và đuổi cô ra nước ngoài, thì trước tiên họ cũng phải thừa nhận rằng cô là con gái của Ôn Khải Minh, là đứa con duy nhất mà ông và Tống Dĩnh đã sinh ra!
Những tình cảm cuối cùng của cô dành cho bố đã bị bào mòn hết sạch. Giờ điều duy nhất cô có thể làm là dâng tặng toàn bộ tài năng diễn xuất của mình, hoàn thành trọn vẹn phần kết của câu chuyện đã thay đổi cuộc đời cô trong tiểu thuyết.
Cô sẽ khiến những thứ được gọi là cốt truyện, những trở ngại này, không bao giờ có thể ảnh hưởng đến tương lai sáng ngời của mình nữa!
Tâm trí Ôn Thời rối bời, Giang Trì Ấp không nghe rõ hết, nhưng anh nghe rõ nhất nguyện vọng mạnh mẽ của cô: đó là loại bỏ tất cả những trở ngại này.
Anh không thể không liên tưởng đến chính mình, trực giác nói với anh rằng, nếu không phải nhờ khả năng đọc tâm mà thay đổi thái độ với cô, thì chắc chắn anh sẽ là một trong những người bị đá văng ra ngoài.
Nghĩ đến đây, anh nhận ra rằng khả năng đọc tâm này không phải là sự trừng phạt, mà là sự cứu rỗi của anh!
Cho anh cơ hội tham gia vào cuộc sống rực rỡ và rạng ngời của cô sau này.
…
Cả cộng đồng mạng còn chưa kịp đợi phản hồi của Ôn Khải Minh thì đã nhận được phản hồi từ chính Ôn Tịch Vân.
Dường như anh ta vừa tham gia một sự kiện công khai, và một phóng viên táo bạo đã hỏi trực tiếp:
"Ôn đại thiếu gia, xin hỏi Ôn Thời có thực sự là em gái ruột của anh không?"
Khi nghe câu hỏi này, mặt Ôn Tịch Vân ngay lập tức nhăn lại.
Khi mọi người nghĩ rằng anh ta tức giận và định đuổi phóng viên đi, anh ta lại nhìn sang thư ký bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
Thư ký vội vàng giơ chiếc máy tính bảng lên cho anh ta xem.
Ôn Tịch Vân lướt ngón tay trên màn hình vài lần, sắc mặt ngày càng khó coi, rồi lạnh lùng đáp vào micro: "Đương nhiên là Tiểu Thời là em gái tôi, là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Ôn!"
Nói xong, anh ta còn lạnh lùng nhìn thẳng vào máy quay: "Tất cả những lời đồn và phỉ báng nhằm vào Tiểu Thời trên mạng, tôi sẽ cho người thu thập bằng chứng, mong mọi người chờ đợi giấy triệu tập từ tòa án."
Sau khi Ôn Tịch Vân nói xong, bất kể phóng viên có cố gắng hỏi thêm bao nhiêu câu nữa, anh ta cũng không nói thêm lời nào và trực tiếp lên xe.
Phản hồi đầy uy lực của anh ta khiến cư dân mạng không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Trong lúc mọi người vẫn đang bàn tán về cốt truyện ly kỳ này, một số kẻ gây rối lại chạy đến các tài khoản tung tin xấu về Ôn Thời, những kẻ lan truyền tin đồn ác ý nhiều nhất để châm chọc.
[Bị đại thiếu gia nhà họ Ôn để mắt tới, các người có sợ không?]
Sợ không? Sao mà không sợ được!
Họ chỉ sợ không xóa tin đồn đủ nhanh, bị đại thiếu gia nhà họ Ôn bắt lấy chứng cớ.
Trong chớp mắt, tất cả những tin tức bôi nhọ Ôn Thời trên mạng đều bị xóa sạch, hàng loạt tài khoản lớn nhanh chóng xóa bài.
Những hành động này lại chứng minh ngược rằng tất cả những tin đồn họ tung ra đều là giả, và đúng là họ đã phỉ báng Ôn Thời.
Trong khi cư dân mạng vẫn còn ngơ ngác trước diễn biến này.
Phòng pháp lý của Tập đoàn Ôn thị đăng một bài viết: [Nếu nói về tốc độ tay, chúng tôi là chuyên nghiệp.]
Dưới bài đăng kèm theo một bức ảnh, trên đó có tên của gần một trăm tài khoản Weibo và các bình luận của họ.
Ngoài ra còn có một lá thư luật sư rất dài.
Các "cư dân mạng thiếu đạo đức" không thể nhịn được cười trước bài đăng này, đồng thời cũng đã được chứng kiến thế nào là một đội ngũ pháp lý chuyên nghiệp nhất trong ngành.
[Tập đoàn Ôn thị vừa tuyên bố, rồi ngay sau đó phòng pháp lý lại tự đâm sau lưng tập đoàn, tôi thật sự không hiểu nổi nữa.]
[Đây đâu phải là phòng pháp lý tự đâm sau lưng, rõ ràng là Ôn đại thiếu gia đang đâm sau lưng bố của mình mà! [Lòng hiếu thảo lớn lao.jpg]]
[Haha, tôi sắp bị chết bởi lòng "hiếu thảo" của anh em nhà họ Ôn rồi đây.]
...
Lúc này, trên xe, Ôn Tịch Vân cũng nhận được cuộc gọi từ Ôn Khải Minh.
Không đợi anh ta lên tiếng, Ôn Khải Minh đã hét lên: "Tịch Vân, sao con lại trả lời phóng viên như vậy? Con có biết con vừa đặt bố vào tình thế nào không! Lập tức yêu cầu phòng pháp lý xóa bài viết và dừng toàn bộ thủ tục kiện tụng!"
Mặt Ôn Tịch Vân không hề biểu lộ cảm xúc, giọng anh bình tĩnh hỏi: "Bố đã gọi điện cho mẹ chưa?"
"Tại sao bố phải gọi cho mẹ con?" Ôn Khải Minh tiếp tục hét: "Con có nghe rõ không, bố giao phòng pháp lý cho con không phải để xử lý những chuyện này!"
Ôn Tịch Vân thở nhẹ, lạnh lùng nói: "Con làm như vậy chẳng phải là vì lợi ích của công ty sao? Con khuyên bố, trước khi mọi chuyện đi quá xa, hãy thừa nhận Tiểu Thời là con gái của bố thì tốt hơn."
"Tịch Vân, ý con là gì?"
"Chẳng phải bố luôn dạy con rằng tất cả đều phải vì gia đình, vì công ty sao? Bố không nên làm gương cho con sao? Nếu không, bố định giải thích thế nào với các cổ đông?"
Nói xong, mặc kệ Ôn Khải Minh đang tức giận thế nào ở đầu dây bên kia, Ôn Tịch Vân liền kết thúc cuộc gọi.
Thư ký thấy sắc mặt anh lạnh lùng, do dự một lúc rồi dè dặt hỏi: "Vậy phòng pháp lý..."
"Tiếp tục theo dõi, đừng bỏ qua một ai!" Ôn Tịch Vân liếc thư ký một cái, rồi nói tiếp: "Hủy bỏ lịch trình sắp tới, về nhà ngay."
"Vâng."
Chương 55: Khóc lớn: "Hóa ra tôi không phải con gái ruột của bố!"
Người dịch: Quýt
—
Khi thấy các bình luận liên tục hiện lên hai chữ "Tống Dĩnh", nắm tay của Ôn Thời siết chặt lại ngay lập tức.
Lưu Mỹ Phi đúng là thích nhảy múa trên "mìn" của cô, vậy thì đừng trách cô sau này nhảy múa trên mộ của Lưu Mỹ Phi nhé!
Tiểu Mạnh đứng ngoài khung hình cũng đã bùng nổ, mấy lần rút điện thoại ra định đôi co với dân mạng, nhưng đều bị Lư Minh ngăn lại.
Anh ta không chỉ ngăn cản Tiểu Mạnh mà còn liên tục ra hiệu cho Ôn Thời, bảo cô giữ bình tĩnh.
Ôn Thời tất nhiên không đến mức bị tức giận mà mất đi lý trí, cô liếc nhìn Lư Minh, đáp lại anh ta một ánh mắt an ủi.
Tìm Lư Minh giúp cô xử lý chuyện này, quả thực là một lựa chọn đúng đắn.
Người này đặt lợi ích lên hàng đầu, không bị cảm xúc chi phối không giống Tiểu Mạnh luôn lo lắng và thương xót cô, nên dễ hành động thiếu lý trí.
Ôn Thời với nụ cười lạnh lẽo trong mắt, nhưng cô tự hỏi, nếu không có đủ lợi ích, liệu anh ta có còn làm việc tận tâm như vậy nữa không.
Cô quay đầu liếc nhìn Giang Trì Ấp, thầm chúc Giang đại ảnh đế mãi mãi nổi tiếng nhé.
Giang Trì Ấp bất giác co giật khóe mắt, quay đầu nhìn lại cô.
Nếu anh không cảm nhận được sự hả hê trong giọng điệu của cô, thật muốn cảm ơn cô rồi đấy!
Tuy nhiên, anh cũng cảm nhận được gần đây anh Minh ngày càng trở nên sốt sắng vì lợi ích.
Nhìn Giang Trì Ấp, Ôn Thời cũng không tỏ ra hổ thẹn, chỉ mỉm cười rồi thu lại ánh mắt như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc đó, điện thoại trong tay cô bất ngờ đổ chuông.
Ôn Thời cúi đầu nhìn và thấy hai chữ "Mẹ", cô do dự một lúc rồi nhận cuộc gọi ngay trước máy quay.
"Tiểu Thời, nghe mẹ nói, đừng tức giận vì chuyện này. Mẹ và Lư Minh hiện đã hoàn toàn nắm được mọi đường đi tiền bạc của Lưu Mỹ Phi. Cô ta lại vừa chuyển thêm một khoản cho đám thủy quân, mục đích chính là dùng mẹ để ép con mất kiểm soát."
"Cô ta dùng tiền từ tài khoản của con đấy. Mẹ sẽ lập tức chuyển chứng cứ này cho cảnh sát, chỉ cần một tội danh biển thủ công quỹ cũng đủ để cô ta nếm trái đắng rồi. Chúng ta không cần phải tranh cãi với cô ta lúc này."
Nghe đến đây, lần đầu tiên trong ngày Ôn Thời nở một nụ cười thực sự, nhẹ nhàng nói: "Con không giận, mẹ cũng không được giận nhé."
Cô chẳng có bao nhiêu tình cảm với Lưu Mỹ Phi, chẳng cảm thấy chuyện này quá lớn, nhưng cô lại lo lắng cho mẹ mình hơn. Mẹ cô và Lưu Mỹ Phi từng là bạn thân, so với cô, bà mới là người dễ bị tổn thương hơn.
Tống Dĩnh thở dài một tiếng: "Được rồi, chúng ta đều không giận."
Khi Ôn Thời cúp máy, cô ngước lên liền đối diện với những ánh mắt tò mò của mọi người. Cô nhẹ nhàng cười một cái và thoải mái nói: "Mẹ tôi, bà ấy có chút lo lắng cho tôi."
[Không phải là Tống Dĩnh chứ?]
[Chắc chắn là vậy, ngoài mẹ cô ấy ra thì còn ai nữa!]
[Mẹ Ôn, nhìn xem tôi có phải là cô con gái ngoan hiền đáng yêu không?]
[Nhìn tôi đi, nhìn tôi đi, tôi chỉ cần làm cái kẹp bên chân thôi!]
[Các bạn có thể ngừng phát cuồng được không... Mẹ Ôn nhìn tôi này!]
...
Ôn Thời liếc qua phần bình luận, khẽ hừ một tiếng: "Các bạn nên đi ngủ một giấc đi, trong mơ cái gì cũng có đấy."
[Cô thật vô tình!]
"Các bạn thật vô lý!" Cô lập tức đáp trả.
Cảm nhận được tâm trạng của cô đã khá hơn, Hồ Tiểu Ngọc liền tiến lại gần, ôm lấy tay cô, hướng về phía camera nói: "Các bạn đừng có mơ mộng nữa, tôi mới là người từng nhận quà do dì Ôn chọn đấy! Tôi ở gần nguồn nước sẽ được hưởng lợi trước, đợi khi gặp dì Ôn tôi sẽ gửi ảnh cho các bạn xem."
[Ghen tị đến mức chảy nước mắt.]
Các khách mời khác cũng góp vui, cố gắng khuấy động bầu không khí của buổi livestream.
Khi mọi người nghĩ rằng mọi chuyện đã dừng lại và không có thêm diễn biến nào khác thì một thông báo từ tập đoàn Ôn Thị lại khiến cả mạng xã hội dậy sóng.
Nội dung bài đăng trên Weibo: [Tập đoàn Ôn Thị đưa ra thông báo về những tin đồn liên quan đến đời tư của Chủ tịch Ôn Khải Minh.]
Nội dung thông báo rất ngắn gọn như sau:
[Chủ tịch tập đoàn, ông Ôn Khải Minh, chỉ có duy nhất một người con trai là Ôn Tịch Vân, không có con gái. Tin đồn về "tiểu thư nhà họ Ôn" hoàn toàn không liên quan đến ông Ôn Khải Minh. Tập đoàn chúng tôi xin lỗi vì đã lãng phí tài nguyên công cộng, mong mọi người không lan truyền và tin vào lời đồn.]
Thông báo này được đăng kèm với dấu mộc pháp lý của bộ phận pháp chế, cho thấy tính xác thực không thể chối cãi.
Thông báo này chẳng khác nào một cái tát vào mặt Ôn Thời.
Mọi chuyện liên tục xoay chuyển, khiến cư dân mạng từ ngạc nhiên đến giận dữ, như bị trêu đùa hết lần này đến lần khác. Giờ đây, cảm xúc còn lại không phải là ngạc nhiên mà là sự phẫn nộ bị lừa dối.
Những dòng bình luận vừa yên ắng lại tiếp tục bùng nổ với đủ lời chỉ trích nhằm vào Ôn Thời.
[Tập đoàn Ôn Thị đã tuyên bố rõ ràng là chủ tịch không có con gái, cô có gì để nói không?]
[Không có liêm sỉ để PR, thậm chí còn kéo mẹ mình vào để tạo chiêu trò, thật là đáng khinh!]
[Lần này thì rõ ràng bị lột mặt nạ rồi, chuyện du học nước ngoài chắc cũng là giả nốt nhỉ!]
[Ngoài việc không biết xấu hổ là thật, còn điều gì là thật nữa chứ!]
[Đùa bỡn mọi người, cô thấy vui lắm phải không! Giới giải trí sao lại có rác rưởi như cô, mau biến đi cho rồi!]
[Bảo sao mãi không đáp trả thẳng thắn, chẳng phải muốn để mọi người hiểu lầm sao?]
[Giờ đừng bảo là mọi người hiểu sai nữa nhé! Đồ tiểu nhân, trà xanh!]
...
Khi nhìn thấy những dòng bình luận này, lòng Giang Trì Ấp chùng xuống. Anh thực sự không ngờ rằng Ôn Khải Minh lại thực sự đưa ra thông báo, không thừa nhận Ôn Thời là con gái mình.
Chẳng lẽ ông ta không biết rằng những lời đồn trên mạng có thể khiến một người tự vẫn hay sao!
Giang Trì Ấp theo phản xạ đưa tay lên che mắt Ôn Thời và khẽ nói: "Đừng nhìn, không cần phải nhìn!"
Ôn Thời ngước mắt lên từ sau bàn tay của anh, gương mặt không có chút biểu cảm nào.
Nếu nói về cảm giác của cô lúc này, có lẽ chính là một cảm giác nhẹ nhõm khi tảng đá nặng nề cuối cùng đã được gỡ xuống.
Từ lúc quyết định đối đầu với Lưu Mỹ Phi, cô đã dự đoán rằng sẽ có ngày này, và quả thật, cả Lưu Mỹ Phi lẫn bố cô đều không làm cô thất vọng.
Tuy nhiên, chắc chắn cô sẽ làm họ thất vọng.
Trong khi Giang Trì Ấp vẫn còn ngạc nhiên, thì Ôn Thời đã khẽ chớp mắt, và nước mắt lập tức rơi xuống.
Mặc dù anh hiểu rõ cô đang có toan tính gì, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt cô, tim Giang Trì Ấp không khỏi thắt lại.
Chưa kịp phản ứng, Ôn Thời đã gỡ tay anh xuống, để gương mặt đẫm nước mắt của mình lộ ra trước ống kính.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, cả trường quay bỗng trở nên im lặng.
Giọng nói của Ôn Thời vang lên, đặc biệt rõ ràng: "Hóa ra thật sự là như vậy, tôi đã nghi ngờ từ lâu rằng mình không phải con ruột của bố."
Cô nhìn thẳng vào ống kính, nước mắt chảy dài, mũi đỏ ửng, trông thật đáng thương và yếu đuối.
"Chẳng trách mà bố luôn không thích tôi, chẳng trách trong mắt bố tôi làm gì cũng sai." Cô lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì bị chà sát bằng mu bàn tay. "Từ nhỏ bố đã cho rằng tôi không giỏi giang như anh trai, dù tôi đã có hai bằng thạc sĩ, bố cũng không cho phép tôi vào công ty."
"Tôi bước vào làng giải trí, bố chỉ biết trách tôi làm mất mặt gia đình."
"Ngay cả bà nội..." Đến đây, giọng cô đã nghẹn ngào: "Bà nội cũng ghét tôi, mỗi lần gặp tôi, bà chỉ ước tôi biến mất ngay lập tức. Hóa ra, hóa ra tất cả đều vì tôi không phải là con gái nhà họ Ôn!"
Cô càng nói càng buồn bã, như thể đang nói chuyện với chính mình: "Chẳng trách bố mẹ suốt ngày cãi nhau vì tôi, chẳng trách chỉ có mẹ yêu tôi, hóa ra tôi không phải là con gái của bố..."
Từ lúc cô nói câu đầu tiên, cả trường quay chìm trong tĩnh lặng, ngay cả những dòng bình luận cũng trở nên im ắng.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
▼
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
-
▼
22/12 - 29/12
(22)
- Vo Tinh Dao Chuong 137
- Anh De Doc Tam Chuong 046
- Thu Bong Chuong 621
- Vo Tinh Dao Chuong 138
- Anh De Doc Tam Chuong 047
- Thu Bong Chuong 622
- Vo Tinh Dao Chuong 139
- Anh De Doc Tam Chuong 048
- Thu Bong Chuong 623
- Anh De Doc Tam Chuong 049
- Thu Bong Chuong 624
- Vo Tinh Dao Chuong 140
- Anh De Doc Tam Chuong 050
- Vo Tinh Dao Chuong 141
- Anh De Doc Tam Chuong 051
- Anh De Doc Tam Chuong 052
- Anh De Doc Tam Chuong 053
- Vo Tinh Dao Chuong 142
- Anh De Doc Tam Chuong 054
- Anh De Doc Tam Chuong 055
- Anh De Doc Tam Chuong 056
- Vo Tinh Dao Chuong 143
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
►
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)