Vo Tinh Dao Chuong 140

By Quyt Nho - tháng 12 25, 2024
Views

CHƯƠNG 140: Vượt mọi chông gai

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Ánh mắt của Phương Thành Lãng bắt gặp được cảm xúc trong mắt Quý Hàn Châu. trong lòng hắn đắng chát khó tả.

Hắn muốn mở miệng để hỏi tình hình gần đây của Ngu Chiêu ra sao, nhưng làm thế nào cũng không phát ra âm thanh.

Chỉ cần người có mắt cũng sẽ dễ dàng nhận thấy Ngu Chiêu đang sống rất tốt sau khi rời khỏi Ngũ Hành Đạo Tông.

Nàng mạnh mẽ và tự tin hơn, không còn lẽo đẽo đi theo sau hắn mở miếng gọi tiếng Đại sư huynh, tiểu sư muội nữa.

Một lần nữa, Phương Thành Lãng khắc sâu ý thức được Ngu Chiêu sống không tốt tại Độc Nguyệt Phong. Nàng vốn dĩ nên tỏa sáng rực rỡ nhưng bị những công việc bình thường mai một bản thân đi, rồi dẫn đến bị người người ghét bỏ do linh khí không đủ, vụng về và thô tục.

Bọn hắn gần như đã bóp chết một thiên tài.

Khóe miệng hắn có chút co rúm, ánh mắt vô ý thức tìm kiếm bóng dáng Ngu Chiêu, trông nội tâm hắn im lặng khóc thầm.

Tiểu Lục.

Là Đại sư huynh đã sai.

Đại sư Huynh có lỗi với muội.

Liệu muội có thể tha thứ cho Đại sư huynh một lần được không? Hãy cho huynh một cơ hội để sửa sai.

“Huynh, huynh vẫn ổn chứ?”

Nỗi buồn của Phương Thành lãng quá mãnh liệt, thật khó để người bên cạnh vô pháp coi nhẹ sự tồn tại của nó.

Quý Hàn Châu cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, trong mắt hắn tràn đầy vẻ đồng tình.

Thật đáng thương, chắc hẳn sư đệ của hắn sắp chết nên mới thương tân đến vậy.

“Đạo hữu…”

“Quý Hàn Châu, ngươi xong chưa, sao lề mề vậy?”

Phương Thành Lãng vất vả dùng hết dũng khí muốn đáp lại lời của Quý Hàn Châu, nhưng một bên khác là Mạc Từ đã sớm không chờ nổi, lên tiếng thúc giục.

Bọn họ đã chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, còn thiếu mỗi Quý Hàn Châu.

Đều là bèo nước gặp nhau, Quý Hàn Châu không những không có ý định bỏ đá xuống giếng mà còn tặng đan được trị liệu, hắn nghĩ hắn đã cư xử không tồi tồi. Nghe tiếng gọi của Mạc Từ hắn đáp một tiếng rồi hướng Phương Thành Lãng áy náy cười.

“Vị huynh đài này, ta giờ phải đi rồi, về sau nếu có cơ hội thì ta nhất định sẽ lĩnh giáo kiếm thuật với huynh. Ta là Quý Hàn Châu của Thiên Kiếm môn, huynh nhớ kỹ, sau này còn gặp lại.”

Hắn chắp tay cáo biệt hướng về Phương Thành Lãng, sau đó bước nhanh về phía Ngu Chiêu. Một đoàn người đi theo hướng khác đi xa dần.

Phương Thành Lãng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Ngu Chiêu.

Ngoại trừ cái nhìn kia, Ngu Chiêu cũng không nhìn về hắn lần nào nữa ngay cả lúc rời đi.

Đây chính là Vô Tình đạo sao?

Quả thật là vô tình.

Trong nháy mắt, hắn tuyệt vọng.

Thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi việc mình ở Chiểu Trạch Lâm có ý nghĩa gì hay không.

Tiểu Lục luyện Vô Tình đạo sẽ phải đoạn tình tuyệt ái. Dù cho hắn có làm gì cũng không thể đền bù lỗi lầm, phải không?

Không!

Hắn không tin!

Chu sư tỷ đã nói qua, Tiểu Lục cũng không phải thật sự là tuyệt tình.

Tiểu Lục chỉ là quá thất vọng, cho nên mới đem tình cảm dành cho bọn hắn thu hồi lại. Chỉ cần hắn có thể chứng minh tình cảm của hắn đối Tiểu Lục là thật. Từ đó, Tiểu Lục nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý một lần nữa tiếp nhận bọn hắn, tựa như nàng tiếp nhận Chu sư tỷ và giờ là Quý Hàn Châu.

Phương thành Lãng xốc lại tinh thần, đem đan dược giải độc một ngụm ăn vào, hắn lo âu nhìn thoáng qua Thôi Ngọc đang còn hôn mê bất tỉnh..

Việc cấp bách bây giờ trước tiên  nghĩ biện pháp cứu A Ngọc, đệ ấy sắp không chống đỡ được bao lâu nữa.

Chiểu Trạch lâm cách Ngũ Hành Đạo Tông quá xa, Phương Thành Lãng lo lắng Thôi Ngọc chống đỡ không được đến lúc trở về.

Hắn nhíu mày suy tư một lát, trong đầu đột nhiên nghĩ ra cao kiến.

Thanh Mộc Môn!

Đầu tiên, Thanh Mộc Môn cách Chiểu Trạch Lâm chỉ có không đến bảy ngày lộ trình, tiếp theo, bên trong Thanh Mộc Môn có đông đảo luyện đan sư, bọn hắn nhất định có biện pháp có thể cứu Thôi Ngọc.

"A Ngọc, A Ngọc, đệ được cứu rồi, sư huynh nhất định sẽ đưa đệ đến Thanh Mộc Môn, mời trưởng lão của Thanh Mộc Môn  xuất thủ cứu đệ! Đệ nhất định phải chịu đựng, ngàn vạn không thể bỏ cuộc! Tiểu Lục, Tiểu Lục, còn đang chờ đệ, đệ đã nghe chưa? Tiểu Lục đang chờ đệ, đệ ngàn vạn lần không thể có bắt trắc gì."

"Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu......"

Thôi Ngọc tựa hồ là nghe rõ phương thành lãng, trong lúc ngủ mê không tỉnh miệng vẫn luôn thì thào tên của Ngu Chiêu. 

“Phải, phải, tiểu Chiêu đang chờ đệ, đệ phải kiên trì lên."

Phương Thành Lãng nghẹn ngào một chút, vừa cổ vũ, động viên Thôi Ngọc, một bên một lần nữa cõng hắn lên, từng bước một ra khỏi Chiểu Trạch Lâm.

Hắn sẽ mang theo Thôi Ngọc còn sống đuổi tới Thanh Mộc Môn.

Nhất định.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, , một con bọ xám chậm rãi vỗ cánh và đáp xuống vết thương đầy  máu thịt be bét của con yêu thú. Nó há to miệng rồi cắn vào máu thịt yêu thú. Chỉ trong chốc lát, vết thương dài bằng nửa người trên giáp nó đã khôi phục như ban đầu, một đôi mắt huyết sắc từ từ phát sinh biến hóa.

Một bên khác.

Ngu Chiêu cũng không biết lộ tuyến của  nàng cùng Phương Thành Lãng lại lần nữa trùng hợp, nàng dẫn đầu một đám người tìm được Thiên tiên tử. Quá trình có chút hao tốn công phu nhưng thành công ngắt lấy ba đóa Thiên tiên tử.

Đến tận lúc này đây, tất cả vật liệu luyện khí đã được nàng thu thập hoàn tất có thể bắt đầu luyện khí rồi.

"Ngu đạo hữu, lần này có thể cùng đạo hữu kết bạn đồng hành là chuyện cao hứng nhất trong chuyến đi lịch luyện ra ngoài của bọn ta. Về sau  nhất định phải tới  Bách Hoa Cốc chúng ta làm khách."

"Ngu tỷ tỷ, ta không muốn cùng tỷ tách ra, tỷ tuyệt đối không được quên quên chúng ta."

"Ngu tỷ tỷ, ta ủ rượu Bách Hoa ngon nhất, ta ở Bách Hoa cốc chờ tỷ nha."

"Nhất định, nhất định."

Bên ngoài Chiểu Trạch Lâm,  nữ tu Bách Hoa cốc cùng Ngu Chiêu lưu luyến chia tay.

Nếu như không phải Ngu Chiêu liên tục biểu thị có việc nhu cầu cấp bách phải xử lý, các nàng hận không thể trực tiếp đem Ngu Chiêu trói về Bách Hoa cốc làm khách.

Các nàng của Bách Hoa cốc ngưỡng mộ nhất chính là Ngu Chiêu có sự thông minh, cường đại, còn rất có mị lực cá nhân. 

Về phần Quý Hàn Châu, hắn đương nhiên là lại một lần nữa bị vứt sang một bên.

Đưa tiễn bốn người của Bách Hoa cốc xong, Quý Hàn Chau cũng hướng Ngu Chiêu đưa ra lời cáo từ.

Ngu Chiêu cũng không kinh ngạc.

Quý Hàn Châu rời Thiên Kiếm Môn khá lâu, chỉ gửi qua một phong thư về nhà, cũng là thời điểm trở về.

Nhưng Ngu Chiêu cũng không biết Quý Hàn Châu vào lúc này đưa ra rời đi, là có nguyên nhân khác.

Mấy lần trong hoàn cảnh vào sinh ra tử, Quý Hàn Châu ý thức được rằng hắn cùng Ngu Chiêu chênh lệch quá lớn. Mỗi lần trong khoảnh khắc nguy hiểm, hắn chính là người làm Ngu Chiêu vướng víu, Ngu Chiêu trong lúc chiến đấu còn cần phân tâm bảo hộ hắn.

Quý Hàn Châu là kiếm tu, từ nhỏ được tán dương thiên phú kiếm tu dị bẩm, hắn cũng có tôn nghiêm của một kiếm tu. 

Hắn không muốn bản thân đứng sau lưng  Ngu Chiêu, chỉ biết giương ánh mắt đầy ngưỡng mộ vào bóng lưng Ngu Chiêu.  Hắn muốn cùng Ngu Chiêu sóng vai mà chiến đấu, trở thành người mà Ngu Chiêu có thể  yên tâm giao phó phía sau cho đồng bạn là hắn.

Đương nhiên, muốn làm được những điều này, cũng không phải là dựa vào miệng nói suông, hắn cần nỗ lực so với quá khứ, càng cố gắng nhiều hơn.

Còn có một năm là sẽ cử hành thi đấu của Tu Chân giới, Quý Hàn Châu muốn thu hoạch được thành tích tốt hơn, nhất định phải chạy về Thiên Kiếm Môn bế quan tu luyện.

"Ngu sư tỷ, lần tiếp theo gặp mặt, ta sẽ để cho tỷ nhìn ta bằng con mắt khác."

Quý Hàn Châu ngẩng đầu lên, mặt mày kiên định, thần sắc y hệt như lúc cùng Ngu Chiêu mới gặp đầy hào kiệt.

Ngu Chiêu cười cười, giờ phút này nàng bỗng nhiên ý thức được nàng luôn coi Quý Hàn Châu như sư đệ mà chiếu cố hắn, bất tri bất giác hắn giờ cũng đã trưởng thành rất nhiều.

"Tốt, ta chờ ngày đó."

"Bảo trọng."

Quý Hàn Châu hướng Ngu Chiêu nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi, nhanh chân đi về phía trước.

Hắn đi được rất nhanh, sợ khống chế không nổi biểu cảm, bị Ngu Chiêu nhìn ra dị thường.

Ô ô ô, Ngu sư tỷ, tỷ nhất định phải chờ ta.

Nhìn xem thân ảnh Quý Hàn Châu đi xa dần khỏi tầm mắt,  Ngu Chiêu khẽ thở dài một hơi.

Cùng Quý Hàn Châu đồng hành nhiều tháng, bỗng nhiên cùng hắn tách ra, nếu nói trong lòng không có một chút cảm xúc xao động nào thì đó là nói dối.

Bất quá, Ngu Chiêu rất rõ ràng nàng muốn làm gì.

Thân tình hữu nghị là động lực giúp nàng vươn lên, lại sẽ không là gông xiềng vây khốn nàng.

Nàng cả đời này xác định biết hành tẩu đang mạnh lên trên đường, sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà dừng lại, nàng muốn đi ra khỏi lồng giam của kiếp trước, đi nhiều nơi thật xa, nhìn nhiều chút.

Vượt mọi chông gai, không sợ hãi.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments