Chương 141: Bất Lợi Lộ Diện
Người dịch: Quýt
—
Ngũ Hành Đạo Tông.
Trương Tuấn kết thúc kỳ bế quan kéo dài một tháng, bước ra quảng trường chính của đỉnh núi để thư giãn đầu óc. Hắn vừa đi vừa thả lỏng, bỗng bắt gặp đại sư tỷ Chu Kim Việt đang nhíu mày đang đi nhanh về phía ngọn núi.
Hắn cản nàng ấy lại:
“Đại sư tỷ, ai chọc giận tỷ rồi?”
Chu Kim Việt nổi tiếng là người điềm đạm trong Ngũ Hành Đạo Tông, hiếm khi thấy nàng ấy tức giận.
Trương Tuấn vô cùng tò mò không biết kẻ nào gan to đến mức dám chọc giận sư tỷ của mình.
“Đệ xuất quan rồi à?”
Thấy Trương Tuấn, vẻ mặt nghiêm trọng của Chu Kim Việt hơi giãn ra, nhưng nỗi âu lo trên mặt nàng ấy vẫn chưa tan biến.
Trương Tuấn lập tức thu lại thái độ đùa cợt, nghiêm túc hơn:
“Vâng, đệ vừa xuất quan. Đại sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Kim Việt trầm ngâm một lát, sau đó lại lắc đầu:
“Không phải chuyện lớn gì đâu.”
Trương Tuấn lập tức bác bỏ:
“Không thể nào. Đại sư tỷ, đệ là sư đệ của tỷ, đừng hòng giấu đệ!”
Hiểu rõ tính cách của đại sư tỷ, hắn biết nàng luôn đặt tông môn lên hàng đầu. Nếu nàng lo lắng như vậy, hẳn là có việc liên quan đến tông môn.
Bế quan suốt một tháng, không hay biết tin tức gì, hắn cũng bắt đầu sốt ruột.
“Đại sư tỷ, tỷ đừng giấu đệ nữa. Nếu có khó khăn gì, cứ nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.”
Chu Kim Việt thấy không thể giấu được, thở dài một tiếng, đành nói ra nỗi lo của mình.
Nghe xong, Trương Tuấn ngơ ngác.
“Đại sư tỷ, ý tỷ là do gần đây các đệ tử lơ là tu luyện nên tỷ cảm thấy bất an?”
Chu Kim Việt gật đầu:
“Ta vừa đi ngang qua sân luyện công của đệ tử nội môn, ngoài Tu La, Phong Khởi Vân và một vài người, những người khác đều không có mặt.”
Trương Tuấn sửng sốt.
Đệ tử nội môn vốn là nhóm nổi tiếng chăm chỉ nhất trong Ngũ Hành Đạo Tông.
Bình thường, họ không tu luyện thì cũng luận bàn võ đạo.
Nhất là khi kỳ đại tỷ thí của tu chân giới sắp diễn ra, tinh thần tu luyện của họ lại càng lên cao. Không ngoa khi nói, ngay cả một con chó đi ngang qua họ cũng có thể bị lôi vào giao đấu.
Trong thời điểm quan trọng như vậy, đột nhiên lười biếng quả thật không hợp lý.
“Vậy họ đi đâu hết rồi?”
“Độc Nguyệt Phong.”
“Độc Nguyệt Phong?”
“Chính xác thì là chân núi Độc Nguyệt Phong.”
Ánh mắt của Chu Kim Việt trầm xuống.
Độc Nguyệt Phong là nơi cư ngụ của Thanh Diễn Chân Nhân. Ngoại trừ các đệ tử thân truyền, người khác không được phép lên núi.
Đệ tử nội môn không thể vào được, bèn tụ tập ở chân núi.
Trương Tuấn ngạc nhiên tột độ:
“Họ đến đó làm gì?”
Chẳng lẽ họ tự tin đến mức nghĩ rằng có thể sánh ngang với đệ tử của Độc Nguyệt Phong?
“Họ đang chờ Diệp Tụng Tâm.”
Khóe môi Chu Kim Việt hiện lên một tia lạnh lùng.
Đây mới chính là điều khiến nàng ấy bất an nhất.
Theo lời các đệ tử nội môn, sau khi trò chuyện với Diệp Tụng Tâm, họ sẽ có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, thậm chí có người chỉ nhờ vài câu nói của nàng ta mà lĩnh hội đạo lý, đột phá ngay tại chỗ.
Vì vậy, họ xem việc trò chuyện với Diệp Tụng Tâm như một phương pháp tu luyện mới, tốn ít sức mà hiệu quả lại cao. Họ kiên nhẫn chờ ở chân núi mỗi ngày, chỉ để mong được nói vài câu với nàng ta.
Nghe đến đây, Trương Tuấn sững sờ hồi lâu.
Hắn gãi đầu, cố nặn ra một câu:
“Không lẽ do luyện tập quá độ, họ đã tẩu hỏa nhập ma hết rồi?”
Chuyện nhảm nhí như vậy mà cũng tin được.
“Chỉ cần nói vài câu là có thể đột phá, vậy tu sĩ cần gì phải tu luyện nữa? Ngày ngày tìm Diệp Tụng Tâm nói chuyện là đủ rồi, một ngày lên một cấp, hai ngày lên ba cấp, nhanh biết bao!”
“Không phải họ tẩu hỏa nhập ma, mà là đang tìm con đường tắt. Trong số đó, ngoài đệ tử nội môn, còn có không ít đệ tử thân truyền.”
Chu Kim Việt đã quan sát kỹ. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy được an ủi là những đệ tử đứng đầu trong cả nội môn lẫn thân truyền đều không tham gia chuyện này.
“Lạ quá, thực sự rất lạ.”
Trương Tuấn cũng hoàn toàn rối trí.
Nếu chỉ có một hai người tin vào điều nhảm nhí này, hắn có thể coi như trò cười, nhưng khi số lượng người tin đông đảo như vậy, hắn cũng không khỏi dao động.
Hắn hỏi:
“Sư tôn đã biết chuyện này chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa, nhưng không ít trưởng lão trong tông môn đã để ý. E rằng không lâu nữa, chuyện này sẽ đến tai sư tôn.”
Trương Tuấn thở phào một hơi:
“Đại sư tỷ, đệ nghĩ tốt nhất là tỷ đừng tự mình ra mặt, cứ giao cho sư tôn xử lý.”
Chuyện này nếu xử lý không khéo rất dễ làm đệ tử bất mãn, hắn không muốn Chu Kim Việt vì chuyện này mà bị liên lụy.
“Ta biết rồi.”
Chu Kim Việt cũng hiểu rõ mức độ khó khăn của chuyện này. Dù trong lòng tràn đầy lo lắng, nàng ấy vẫn không hành động bốc đồng, đến Độc Nguyệt Phong xua đuổi những đệ tử đang tụ tập.
Điều khiến nàng ấy đau lòng và nghi hoặc nhất chính là Diệp Tụng Tâm.
Trước đây, nàng ấy luôn nghĩ Diệp Tụng Tâm là một sư muội hiền lành, vô hại, luôn lạc quan và tiến thủ.
Nhưng từ khi phát hiện Ngu Chiêu gặp rất nhiều khó khăn ở Độc Nguyệt Phong, nàng ấy bắt đầu nhận ra Diệp Tụng Tâm không thuần khiết như vẻ bề ngoài.
Đặc biệt là trong lần cùng nhau đến thung lũng Long Minh, Diệp Tụng Tâm thậm chí còn muốn tranh giành Tinh Không Thạch với Ngu Chiêu, mặc dù không đóng góp được gì.
Sau khi bị mọi người phản đối, Diệp Tụng Tâm trở về Ngũ Hành Đạo Tông, không những không từ bỏ mà còn đi tố cáo với Thanh Diễn Chân Nhân, khiến Ngu Chiêu buộc phải xin rời khỏi tông môn.
Từ đó, ấn tượng của Chu Kim Việt về Diệp Tụng Tâm tụt xuống đáy, nhưng nàng chỉ cho rằng sư muội này tâm cơ quá sâu mà thôi.
Cho đến sự kiện đệ tử tụ tập lần này, nàng mới hoàn toàn nhận ra mình đã quá xem nhẹ Diệp Tụng Tâm.
Rốt cuộc, Diệp Tụng Tâm đã làm gì để khiến đệ tử tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của nàng ta như vậy?
…
Trong khi Chu Kim Việt ngày càng dè chừng Diệp Tụng Tâm, thì tại Độc Nguyệt Phong, Diệp Tụng Tâm lại bị tình hình mất kiểm soát hiện tại làm cho bực bội không yên.
“Hệ thống, có thể giảm mức độ thiện cảm xuống không?”
[Đinh! Ký chủ, giao dịch một khi đã thực hiện thì không thể thu hồi.]
“Nhưng ngươi không thấy họ như phát điên sao? Ta đã nói chuyện này không liên quan đến ta, nhưng họ căn bản không tin. Cái mức thiện cảm chết tiệt này sắp hại chết ta rồi!”
Diệp Tụng Tâm sốt ruột đi đi lại lại trong phòng.
Lúc trước, để nhanh chóng nhận được thiện cảm, nàng ta đã điều chỉnh mức độ thân thiện của mình lên 90. Bất kỳ ai tâm trí không vững, chỉ cần nhìn nàng ta một lần là lập tức coi nàng là tri kỷ và hoàn toàn tin vào lời nàng nói.
Ban đầu, mức thiện cảm cao giúp nàng rất nhiều. Nàng ta dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ nhận thiện cảm và thoải mái đoạt lấy khí vận.
Nhưng từ khi trở về Ngũ Hành Đạo Tông, nàng ta mới nhận ra mức độ thiện cảm quá cao đã gây ra nhiều phiền toái.
Những đồng môn vốn có thiện cảm với nàng ta nay bám chặt như keo, muốn gỡ cũng không được. Những người trước đây có ấn tượng bình thường cũng bắt đầu lấy lòng, thường xuyên tiếp cận.
Ban đầu, Diệp Tụng Tâm rất hưởng thụ cảm giác được mọi người tâng bốc, nhưng rồi nhận ra rằng ở bất cứ nơi nào nàng xuất hiện, chưa đến một nén nhang là sẽ có hàng loạt đệ tử kéo đến. Khi người đông lên, xung đột bắt đầu nảy sinh. Những đệ tử nóng nảy chỉ cần ba câu là lao vào đánh nhau.
Vì vậy, nàng ta nhiều lần bị trưởng lão của đường giới luật gọi ra chỉ trích.
Nàng ta muốn những người đó đừng quấn lấy mình nữa, nhưng họ hoàn toàn không nghe, ngược lại còn làm dữ hơn, thậm chí tụ tập cả dưới chân núi, khiến nàng không dám xuống núi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sự bất thường của nàng sẽ thu hút sự chú ý của tông chủ, thậm chí là sư tôn. Đến lúc đó, hệ thống rất có thể sẽ bị lộ.
[Đinh! Trong giới tu chân không ai có thể phát hiện sự tồn tại của hệ thống. Xin ký chủ yên tâm sử dụng.]
0 comments