Chương 143: Ghé thăm Thanh Mộc Môn
Người dịch: Quýt
—
“Ngu Chiêu, sao chỉ có mình ngươi? Chu sư tỷ không đến cùng sao?”
Sau khi bình tĩnh lại, Mộc Dã cũng cảm thấy mình vừa rồi có chút thất thố. Nàng nhanh chóng lau sạch giọt nước nơi khóe mắt, cố làm ra vẻ tò mò hỏi.
Ngu Chiêu cười nhạt: “Lần này ta tự mình ra ngoài lịch luyện, không đi cùng Chu sư tỷ, cho nên chỉ có một mình ta. Ngươi sẽ không phải là không hoan nghênh ta chứ?”
“Làm sao có thể, ta vui còn không kịp nữa là.” Mộc Dã phồng má lên, vui vẻ nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi một vòng Thanh Mộc Môn, ngươi chắc là chưa từng đến đây, đúng không?”
“Chưa từng.”
“Vậy thì tốt quá, trong Thanh Mộc Môn có vài cảnh rất đẹp, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc. Đi theo ta.”
Mộc Dã vốn là người hành sự dứt khoát. Chỉ mới nói được vài câu, nàng ấy đã không chờ được mà kéo tay Ngu Chiêu rời khỏi phòng khách, đi về phía nội môn của Thanh Mộc Môn.
“Thanh Mộc Môn có hai ngọn núi. Một ngọn là Đan Phong, nơi các đệ tử Đan Đường luyện đan, ngọn còn lại là Dược Phong, nơi các đệ tử chăm sóc linh dược. Đệ tử Võ Đường thì cư ngụ tại thung lũng nằm giữa hai ngọn núi này...”
Trên đường đi, Mộc Dã giới thiệu qua tình hình trong môn phái với Ngu Chiêu.
Những điều này không phải là bí mật của môn phái, cho nên Mộc Dã nói với Ngu Chiêu mà không cảm thấy chút áp lực nào.
Ngu Chiêu lẳng lặng gật đầu, trong lòng âm thầm suy tính làm sao mở lời mượn phòng luyện đan từ Mộc Dã.
Phòng luyện đan, trọng điểm nằm ở hai chữ luyện đan. Nếu nàng mở lời muốn mượn phòng luyện đan để luyện khí, chỉ e sẽ khiến một đám luyện đan sư phật ý.
Thực ra, Ngu Chiêu có thể chi ra một số tiền lớn để thuê một luyện khí đại sư thay mình luyện chế pháp bảo. Nhưng do công pháp của nàng có đặc thù riêng, nguyên liệu cần dùng lại mang tính chất cực kỳ dễ gây ảo giác.
Nàng lo rằng cuối cùng không những không luyện được, mà còn làm hại đến luyện khí đại sư. Vậy nên tốt hơn là tự mình ra tay, nếu không thành cũng không đến nỗi gây nguy hiểm đến tính mạng người khác.
Giờ đây, điều làm nàng khó xử là tìm lý do gì để giải thích với Mộc Dã.
“Ngu Chiêu, phía trước chính là Đan Phong và Dược Phong. Ngươi muốn đi ngọn nào trước?”
Mộc Dã chỉ về hai ngọn núi trước mặt, hỏi Ngu Chiêu.
Không chút do dự, Ngu Chiêu đáp: “Đi Dược Phong trước.”
Nàng muốn tranh thủ thêm chút thời gian để suy nghĩ.
Mộc Dã vui vẻ gật đầu: “Vừa hay, ta cũng cần lên Dược Phong để nhận linh dược, tiện thể đi cùng ngươi luôn.”
Không có một vị luyện đan sư nào có thể đảm bảo rằng mọi lò đan dược đều luyện thành công. Nếu có thể đạt tỷ lệ thành công năm phần đã được xem là một luyện đan đại sư xuất sắc.
Mà để đạt được tỷ lệ này, đa phần luyện đan sư đều phải tiêu hao lượng lớn linh dược.
Mỗi tháng, chi phí linh dược của Mộc Dã đã vượt quá 100 khối linh thạch trung phẩm. Dĩ nhiên, một mình nàng không thể nào cung cấp đủ, phần lớn linh dược đều do môn phái hỗ trợ.
Các đệ tử của Đan Đường mỗi tháng đều được lên Dược Phong nhận một số lượng linh dược nhất định. Nhưng đây không phải là sự trợ cấp miễn phí. Cuối năm, họ phải giao nộp một lượng đan dược tương ứng để bù đắp chi phí.
Mộc Dã vừa trò chuyện với Ngu Chiêu, vừa men theo con đường chính dẫn lên Dược Phong.
Đi được chưa đến thời gian một nén nhang, Ngu Chiêu đã cảm nhận được linh khí xung quanh dần trở nên đậm đặc hơn. Một mùi dược hương quen thuộc vấn vít nơi chóp mũi.
Điều này làm nàng bất giác nhớ lại khoảng thời gian chăm sóc dược điền trên Độc Nguyệt Phong cho Thôi Ngọc.
Từ tận đáy lòng, nàng chưa từng ghét việc chăm sóc dược điền. Chỉ cần nàng chăm chỉ, dược điền sẽ mang đến cho nàng sự hồi đáp chân thật nhất.
Không giống như một số người, coi sự cố gắng của nàng như không khí, chẳng thèm nhìn đến, lại còn trách móc tại sao nàng không thể làm tốt hơn.
Hơn nữa, khi ở dược điền, sẽ không có ai vô cớ đến chỉ trích nàng. Nàng có thể tận hưởng những khoảng thời gian tĩnh lặng, yên bình.
Bởi vậy, khi ngửi được mùi hương thân thuộc, khiến lòng người thư thái, tâm tình của Ngu Chiêu cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Ngu Chiêu, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cảnh tượng sắp tới chắc chắn sẽ khiến ngươi kinh ngạc.”
Mộc Dã đột ngột dừng bước, quay lại nhìn Ngu Chiêu, trong ánh mắt đầy vẻ tự hào.
Ngu Chiêu mỉm cười gật đầu.
Mộc Dã bí hiểm cười một cái, rút lệnh bài đệ tử từ thắt lưng ra, giơ tay vung về phía trước.
Không trung xuất hiện dao động dữ dội, tiếp đó, những bụi cây ven đường bất ngờ dạt sang hai bên, mạnh mẽ mở ra một con đường.
“Đi thôi, lối này chỉ duy trì được trong năm nhịp thở.”
Mộc Dã vừa nói, vừa kéo Ngu Chiêu đi thẳng vào con đường mới mở.
Ngay khi bước vào lối đi, Ngu Chiêu cảm thấy như vừa đặt chân đến tiên phủ. Linh khí nồng đậm ùa đến, các lỗ chân lông trên người nàng lập tức mở toang, tham lam hấp thu linh khí xung quanh.
“Phù…”
Ngu Chiêu không nhịn được khẽ thở dài, nhưng nàng lập tức bừng tỉnh, cưỡng ép cắt đứt công pháp đang vận chuyển.
Đây không phải là bí cảnh của tiên nhân để lại, mà chính là dược điền của Thanh Mộc Môn. Việc nàng hấp thu linh khí nơi đây về bản chất chính là tranh đoạt dưỡng chất với dược điền, hành động này vô cùng thất lễ.
“Mộc…”
“Ơ? Ngươi dừng nhanh vậy sao?”
Ngu Chiêu vốn định xin lỗi Mộc Dã, nhưng không ngờ nàng chẳng những không giận mà còn ngạc nhiên.
Thấy biểu cảm Ngu Chiêu có chút không ổn, Mộc Dã phẩy tay, không hề để bụng: “Ta biết ngươi định nói gì. Yên tâm đi, lượng linh khí ngươi hấp thu chẳng đáng kể gì so với cả dược điền. Đôi khi, đệ tử Đan Đường và Dược Đường gặp bình cảnh cũng đến đây tu luyện. Chỉ cần không làm phiền đệ tử Dược Đường chăm sóc dược điền, họ sẽ không phàn nàn gì đâu.”
Dược điền trên Dược Phong dù do đệ tử Dược Đường chăm sóc, nhưng trận pháp linh khí lại được xây dựng bằng sức lực toàn tông môn, không thuộc quyền sở hữu riêng của Dược Đường. Vì vậy, các đệ tử nơi đây không hề phản đối việc đệ tử khác đến hấp thu linh khí.
Về phần Mộc Dã, nàng lại càng không để ý.
Nhưng việc Ngu Chiêu có thể chủ động ngừng lại khi đối mặt với cám dỗ, hành xử chừng mực, khiến Mộc Dã cảm thấy nàng rất tôn trọng mình. Ý cười trên mặt Mộc Dã lại càng rạng rỡ.
Đi tiếp một đoạn, trước mặt hai người hiện ra những dược điền bằng phẳng và rộng lớn vô tận.
Dược điền được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu trồng các loại linh dược khác nhau. Lúc này, vài đệ tử Dược Đường đang kiểm tra tình hình linh dược trong ruộng.
Nhìn những dược điền ngút ngàn, bạt ngàn linh dược chín mọng, Ngu Chiêu cảm nhận được niềm vui sướng và sự mãn nguyện từ sâu thẳm trong lòng.
“Thế nào? Choáng ngợp chứ?” Mộc Dã nhướng mày cười hỏi.
“Quả thật rất ấn tượng.”
Ngu Chiêu chân thành gật đầu.
“Đi nào, ta dẫn ngươi đến kho dược xem, tiện thể nhận linh dược của mình.”
Linh dược được đệ tử Dược Đường thu thập thường được lưu trữ trong kho dược trước khi xử lý theo các nhu cầu khác nhau.
Để tiện cho việc lấy dược, địa điểm nhận linh dược của đệ tử Đan Đường cũng được đặt tại kho dược này.
Kho dược nằm ở phía đông dược điền, xây dựa vào vách núi.
Khi Ngu Chiêu và Mộc Dã vừa đến cổng kho dược và định bước vào, một bóng người từ bên trong đã nhanh chóng đi ra.
Hai bên ngẩng đầu nhìn nhau, đều sửng sốt.
“Là ngươi sao?”
Vương Khiêm kinh hãi thất sắc.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ mình lại gặp Ngu Chiêu ở Thanh Mộc Môn.
Nghĩ đến những chiến tích hiển hách của Ngu Chiêu, sắc mặt Vương Khiêm lúc xanh lúc trắng, trông như thể vừa gặp ma.
Mộc Dã không biết Vương Khiêm đang nói đến Ngu Chiêu, cứ nghĩ hắn đang đối thoại với mình. Nàng lập tức nhướng mày, không khách khí nói:
“Dược Phong đâu phải chỉ mình ngươi được đến. Tại sao không thể là ta?”
0 comments