Chương 226: Tễ Nguyên, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao?
"Ta không hiểu ý của ngài."
Trường sinh quả có thể nói là chí bảo trân quý nhất trên Phù Không Đảo, Ngu Chiêu không muốn để lộ sự tồn tại của nó ra ngoài.
Chưởng môn Ngũ Tang đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, nếu đổi lại là ông, ông cũng sẽ không để người khác biết.
Nhưng vấn đề là—ông đã biết rồi.
Khi chữa trị cho Thôi Ngọc tại Độc Nguyệt Phong, ông từng nghiên cứu dược hiệu của Trường sinh quả. Giải độc chỉ là một trong những công dụng không đáng kể của nó.
Nếu kết hợp với các linh dược khác, nhất định có thể phát huy dược hiệu của Trường sinh quả đến mức tối đa.
Là một luyện đan sư, chưởng môn Ngũ Tang vô cùng động tâm.
Từ lâu, tâm nguyện lớn nhất của ông chính là sáng tạo ra một phương thuốc có thể lưu danh thiên cổ, nhưng vẫn luôn thiếu một loại linh dược thích hợp làm chủ dược.
Trường sinh quả hoàn toàn đáp ứng tất cả yêu cầu của ông.
Dù biết Ngu Chiêu không muốn tiết lộ, ông vẫn mặt dày tìm đến nàng, thậm chí không chút do dự bán đứng Thanh Diễn chân nhân.
Biết được Thanh Diễn chân nhân đã thi triển Thủy Kính thuật lên người mình, khiến từng cử động của bản thân đều bị giám sát chặt chẽ, sắc mặt Ngu Chiêu tối sầm lại.
Chẳng trách Thanh Diễn chân nhân lại biết Phương Thành Lãng đã ra tay với Diệp Tụng Tâm trên Phù Không Đảo, thì ra căn nguyên là từ nàng.
“Thanh Diễn chân nhân muốn vạch trần bộ mặt thật của ngươi, kết quả lại để chúng ta chứng kiến bộ dạng thảm hại của đám đệ tử hắn, cũng xem như tự làm tự chịu.”
Chưởng môn Ngũ Tang nói xong, thấy Ngu Chiêu vẫn chưa nguôi giận, bèn tiếp tục trấn an: “Người ngay không sợ bóng nghiêng, ngươi đã thể hiện rất tốt, hiện tại tất cả mọi người đều đứng về phía ngươi, còn Thanh Diễn thì đã bị trừng phạt, ngươi không cần bận lòng.”
Không cần bận lòng?
Ngu Chiêu cười lạnh trong lòng.
Nói thì dễ nghe lắm.
Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân từng bị vô số ánh mắt giám sát mà không hề hay biết, nàng đã thấy lạnh cả sống lưng.
Thanh Diễn chân nhân còn hèn hạ hơn nàng tưởng tượng, lại có thể nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy để nhằm vào nàng.
Còn về phần chưởng môn Ngũ Tang và đám người đứng xem kia, cũng chẳng thể xem là vô tội.
Chưởng môn Ngũ Tang dường như cũng nhận ra Ngu Chiêu có chút bất mãn với mình, ngượng ngùng nói: “Chúng ta đã khuyên hắn, nhưng Thanh Diễn vẫn cố chấp như vậy. Tễ Nguyên còn suýt nữa động thủ với hắn, nhưng ngươi cũng biết hắn vốn mạnh tay, chúng ta có lòng cũng lực bất tòng tâm.”
Ngu Chiêu hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, vận chuyển tâm pháp Huyễn Tịch Quyết, cảm xúc khó chịu trong lòng dần dần lắng xuống.
Nàng và chưởng môn Ngũ Tang vốn chẳng có giao tình gì sâu sắc, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải đứng ra đòi lại công bằng cho nàng.
Suy cho cùng, vẫn là vì nàng quá yếu.
Dù có danh hiệu quán quân đại hội tỷ thí tu chân giới, nhưng so với Thanh Diễn chân nhân thì vẫn không đáng kể.
Nếu tu vi của nàng không thua kém Thanh Diễn chân nhân, ngài ấy nào dám hạ Thủy Kính thuật lên người nàng? Những người khác cũng sẽ không chọn cách im lặng.
Chỉ có mạnh mẽ, mới có thể không lo không nghĩ, bách độc bất xâm.
Ánh mắt Ngu Chiêu khôi phục vẻ bình tĩnh: “Chưởng môn Ngũ Tang muốn cùng ta giao dịch?”
Nếu tin tức về Trường sinh quả không thể che giấu, chi bằng nói thẳng ra.
Chưởng môn Ngũ Tang gật đầu thật mạnh, trong lòng không khỏi nâng cao đánh giá về Ngu Chiêu thêm một bậc.
Ngu Chiêu nói: “Ta có hai quả Trường sinh, ta sẽ giữ lại một quả. Quả còn lại có thể giao cho ngài, nhưng ta muốn bảy phần đan dược luyện ra.”
“Không được, bảy phần quá nhiều rồi.”
Chưởng môn Ngũ Tang đã chuẩn bị tinh thần rằng Ngu Chiêu sẽ mở miệng sư tử ngoạm, nhưng khi nghe nàng đòi bảy phần ngay từ đầu, ông vẫn không khỏi kinh ngạc.
Trường sinh quả chỉ là chủ dược của đan dược, ngoài ra còn cần vô số linh dược phụ trợ khác, mà mỗi loại đều có giá trị không hề nhỏ.
Chỉ dựa vào một quả Trường sinh, Ngu Chiêu đã muốn lấy đi bảy phần đan dược, con số này thực sự vượt quá mức tâm lý của ông.
Ngu Chiêu không hề hoảng hốt: “Toàn bộ tu chân giới, chỉ có ta có Trường sinh quả.”
Chưởng môn Ngũ Tang lập tức nghẹn họng.
Đến lúc này, ông mới nhận ra hành động chủ động tìm đến Ngu Chiêu của mình thật sự ngu xuẩn, không chỉ bộc lộ sự sốt ruột mà còn vô tình để Ngu Chiêu nắm thóp.
Ông do dự hồi lâu, cắn răng giơ năm ngón tay: “Năm phần, không thể hơn được nữa.”
“Thành giao.”
Ngu Chiêu thấy đủ thì dừng, lập tức gật đầu.
Nàng cũng không lo chưởng môn Ngũ Tang sẽ thất tín, liền lấy ra một hộp ngọc đưa cho ông.
Chưởng môn Ngũ Tang nâng hộp ngọc trong tay, trong lòng muôn vàn cảm xúc.
Vui mừng, nhưng cũng chẳng vui nổi.
Trước khi rời đi, ông còn tranh thủ xin Ngu Chiêu một ít tổ yến bạch ngọc.
Thứ đó, trong không gian trữ vật của nàng có đến cả nghìn phần, nên nàng cũng không tiếc rẻ, điều này khiến tâm trạng của chưởng môn Ngũ Tang khá hơn một chút.
…
“Vong Sinh, ngoan ngoãn ở yên trong viện, tuyệt đối không được chạy lung tung, nghe rõ chưa!”
Dược Vô Kỵ nhận được tin sư tôn sắp đến Ngũ Hành Đạo Tông, vui mừng khôn xiết, đang chuẩn bị ra ngoài nghênh đón thì vô tình liếc thấy Vong Sinh đang ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây. Nàng lập tức đổi hướng bước đến trước mặt hắn, nghiêm túc căn dặn.
Vong Sinh ngẩng khuôn mặt tuấn tú tinh xảo lên, ngơ ngác gật đầu.
Dược Vô Kỵ nhìn mà lòng ngứa ngáy, không nhịn được véo mạnh vào má hắn: “Ngoan lắm.”
Cảm thán một chút về cảm giác trong tay, nàng lập tức mở kết giới trong viện rồi nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau khi Dược Vô Kỵ đi, đôi mắt mờ mịt của Vong Sinh dần dần xuất hiện biến hóa.
Hắn nghi hoặc nhìn quanh, không hiểu tại sao mình lại ở đây.
Nhắm mắt lại, hắn cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong óc chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vỡ, không tài nào ghép lại được một bức tranh hoàn chỉnh.
“A!”
Hắn hoảng sợ mở bừng mắt, không dám nghĩ thêm.
Nhìn cánh cửa đóng chặt.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ—
Hắn phải rời khỏi đây.
Hắn đi đến trước cửa, đưa tay đẩy.
Một tia linh quang lóe lên, tay hắn lập tức bị kết giới trên cửa đẩy bật ra.
Vong Sinh nhíu mày, cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Ngay lập tức, một làn sương đen dày đặc bốc lên.
Hắn lại lần nữa đặt tay lên cửa.
Vừa lúc linh quang lóe lên, sương đen lập tức tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã ăn mòn một lỗ hổng lớn.
Vong Sinh bước ra khỏi lỗ hổng, dừng chân một chút, rồi bắt đầu lang thang vô định.
…
Trước sơn môn Ngũ Hành Đạo Tông.
“Tễ Nguyên, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao?”
Vừa mở miệng, người phụ nữ xinh đẹp đã khiến mọi người xung quanh ngoái nhìn.
Tễ Nguyên Tông chủ cười khổ, liên tục tạ tội.
Ông cũng biết chuyện của Ngũ Hành Đạo Tông không quang minh chính đại gì cho cam. Bảo Hoa tán nhân từng cứu Thanh Diễn chân nhân, thế mà Thanh Diễn chân nhân suýt nữa lại lấy mạng đệ tử của bà.
Chuyện này còn chưa giải quyết xong, bọn họ lại dùng đại pháp truyền tống ngàn dặm, mời Bảo Hoa tán nhân đến để chữa trị cho Thanh Diễn chân nhân. Bản thân ông cũng cảm thấy mất hết thể diện.
Chuyện là do Thanh Diễn chân nhân gây ra.
Nhưng người phải đứng ra gánh trách nhiệm lại là ông.
Đây chính là số phận khi làm Tông chủ.
“Sư tôn, cuối cùng người cũng đến rồi, con nhớ người muốn chết~”
Dược Vô Kỵ như một con mèo nhỏ quấn lấy cánh tay Bảo Hoa tán nhân, hiếm khi bộc lộ dáng vẻ tiểu nữ nhi.
Bảo Hoa tán nhân khẽ nhíu mày, vươn ngón tay sơn móng đỏ, chọc lên trán nàng.
“Ngươi à, ta đã nói bao nhiêu lần, nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, đã ra tay thì phải dứt khoát, giờ thì chịu thiệt rồi chứ.”
Dược Vô Kỵ như gà con mổ thóc, liên tục gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn tiếp thu giáo huấn.
Tễ Nguyên Tông chủ cùng đám trưởng lão im lặng không nói gì.
“Đi thôi, dẫn ta đi xem Thanh Diễn thế nào rồi, nếu hắn chỉ còn một hơi thở, không bằng để ta tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.”
Một câu nói khiến mồ hôi lạnh trên trán Tễ Nguyên Tông chủ túa ra như mưa.Chương 4: Nếu không phải nàng ấy, thì còn có thể là ai?
Trời nóng như vậy, nàng còn gây ra nhiều chuyện thế này, nam chính có tức giận không đây?
Để tránh chọc giận Kỳ Loan, Thời Vụ Thanh hơi hé mắt, thăm dò nói: "Vương gia, để nha hoàn đỡ thiếp đi nhé?"
"Không cần." Hắn từ chối thẳng thừng, nhưng nói xong dường như sợ nàng suy nghĩ nhiều, lại bổ sung thêm một câu: "Trời nắng gắt thế này, nếu nàng ngất giữa đường, cũng chỉ khiến ta thêm phiền phức."
Thời Vụ Thanh chấp nhận lý do này, dù sao nàng cũng vừa mới gả vào vương phủ, nếu ngày thứ hai đã bị ngất trong phủ, thì cũng quá dễ bị người ta gièm pha rồi.
Chắc nam chính làm vậy là vì danh tiếng của vương phủ thôi.
Nhưng độc giả thì sắp phát điên cả lên!
[????]
[Nam chính đang làm cái gì vậy? Sao hắn lại ôm Thời Vụ Thanh? Nhìn còn vội vàng hơn cả nha hoàn nữa?!]
[Trời ạ, không chịu nổi! Tác giả đang viết cái gì thế này?! Kỳ Loan chẳng phải còn tiếc cả hơi để nói chuyện với Thời Vụ Thanh à?]
[Ờm… tác giả hình như chưa từng viết rõ ràng như thế nhỉ? Có thể là tôi suy nghĩ nhiều, nhưng sao tôi cảm thấy cứ mỗi lần Kỳ Loan và Thời Vụ Thanh chạm mắt, hắn đều lập tức dời đi chỗ khác, trông như đang xấu hổ vậy? Còn cái hành động vội vàng này… có khi nào hắn thích Thời Vụ Thanh không?]
[Người bên trên đừng có nói bừa! Loại nữ nhân giả tạo như Thời Vụ Thanh, nam chính sao có thể thích được!]
[Đọc tiểu thuyết thì đọc đi, đừng có tự thêm thắt trí tưởng tượng vào!]
[Xàm xí, lượn khỏi khu bình luận giùm cái!]
[Hu hu, tôi không thích tình tiết như thế này, nam chính, mau tránh xa nữ phụ tâm cơ đi!]
[Tôi nghĩ nam chính đã phát hiện ra điều gì đó, nên đang thăm dò.]
[Đúng vậy, chắc chắn là thử thăm dò, hoặc là sợ tin này truyền ra sẽ ảnh hưởng danh tiếng vương phủ, nên mới ôm nàng ta thôi.]
[Không hiểu nổi có người đầu óc kiểu gì, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Kỳ Loan lúc nãy còn đáp lại cho có lệ, tối qua cũng chỉ nói chưa đến hai câu đã bỏ đi! Hắn thích Thời Vụ Thanh ư? Đừng có chọc cười chết người ta!]
[+1]
[Thời Vụ Thanh lúc này chắc đắc ý lắm, haha, nàng ta nhất định không biết trong lòng Kỳ Loan đang cảm thấy buồn nôn thế nào đâu!]
Bình luận suýt nữa bùng nổ thành cuộc chiến, mà bình luận nói Kỳ Loan thích Thời Vụ Thanh cũng nhanh chóng bị quản trị viên xóa mất.
Hầu hết độc giả đều cho rằng Kỳ Loan đang thăm dò hoặc có tính toán gì đó, nói chung, hắn không thể nào thật lòng muốn ôm Thời Vụ Thanh được!
Còn Kỳ Loan, làm sao hắn biết được có một đám độc giả đang phân tích từng hành động của hắn chứ.
Lồng ngực rắn chắc của hắn giờ đây đang ôm một thân thể mềm mại ngoan ngoãn.
Mùi hương thanh mát nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi, đôi tay nhỏ bé của thiếu nữ nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, lực rất nhẹ, như thể sợ dùng sức quá sẽ khiến hắn chán ghét.
Kỳ Loan chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy, thứ cảm xúc kỳ lạ này khiến vòng tay hắn trở nên dịu dàng hơn, bước chân cũng vô thức chậm lại.
Hắn muốn… ôm lâu thêm một chút.
Thật ra… hắn đã nhìn ra, nàng đang giả vờ ngất.
Nàng chỉ là không muốn đánh đàn mà thôi.
Bản tính đa nghi khiến Kỳ Loan trong khoảnh khắc đó đã nghĩ đến vô số khả năng, thậm chí còn bao gồm cả chuyện người này không phải là Thư Lăng, mà là kẻ khác giả mạo.
Thế nhưng những hoài nghi đó vào giây phút thấy nàng ngã ra sau, đều bị gạt sang một bên.
Hắn không thể kiểm soát mà đưa tay đỡ lấy nàng, đến giờ phút này lại còn bắt đầu tìm lý do biện hộ cho nàng.
Có lẽ… nàng chỉ đơn thuần không muốn đánh đàn.
Hoặc là, nàng sợ hắn không thích.
Hoặc cũng có thể, nàng đã lâu không đánh, sợ mình đã lụt tay nghề…
Thiếu nữ có làn da trắng muốt tựa băng tuyết, vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng trong nhung lụa, ngay cả việc níu lấy áo hắn cũng dè dặt như thế, giống như một con thú nhỏ luôn sẵn sàng co mình lại.
Nàng có thể có ác ý gì chứ?
Huống hồ, khuôn mặt này hoàn toàn là thật, không hề có dấu hiệu dịch dung, ngoài Thư Lăng ra thì nàng còn có thể là ai?
Kỳ Loan đè nén sự nghi ngờ xuống.
Ngược lại, khi nghe thấy tiếng bước chân của nha hoàn phía sau, đôi mắt phượng của hắn hơi lạnh đi.
Hắn đương nhiên không quên, người đề nghị đánh đàn là nha hoàn tên Liên Y kia.
Bất kể nàng ta biết gì, loại nha hoàn dám làm chuyện bất trung như thế, tuyệt đối không thể giữ lại.
Nhưng mà…
Kỳ Loan giấu đi toàn bộ cảm xúc, đưa Thời Vụ Thanh trở về viện, sau đó còn định gọi phủ y đến khám cho nàng, khiến nàng hoảng hốt xua tay từ chối ngay lập tức.
Kỳ Loan vốn đã biết nàng giả vờ, cũng không muốn làm khó nàng, nên thuận theo ý nàng mà bỏ qua.
Chỉ là trước khi rời đi, hắn cố ý nhìn chằm chằm Liên Y một giây.
Liên Y suýt nữa tưởng rằng vương gia sẽ gọi nàng ra nói chuyện riêng, nhưng Kỳ Loan chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái rồi xoay người rời đi.
Ngay khi hắn đi khỏi, sắc mặt Tiểu Ý lập tức biến đổi, giơ tay tát mạnh vào mặt Liên Y: "Tiện nhân! Ngươi định làm cái gì vậy?!"
Liên Y sớm biết hôm nay mình khó mà yên ổn, nàng ta cũng không định né tránh, vì tránh được lần này, thì cũng không tránh được lần sau.
"Chát!" Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, nửa bên mặt Liên Y lập tức sưng đỏ.
"Xin lỗi, nô tỳ biết sai rồi, chỉ là nhất thời quên mất tiểu thư không biết đánh đàn…"
Lời còn chưa dứt, Tiểu Ý đã đá nàng ngã xuống đất: "Ngươi nói cái gì? Đại tiểu thư tinh thông cầm nghệ là chuyện ai ai cũng biết, vậy mà ngươi dám nói tiểu thư không biết đánh đàn?!"
Ánh mắt Liên Y tràn đầy căm hận, nhưng nàng quỳ gối cúi đầu, che giấu mọi cảm xúc: "Là nô tỳ nói nhầm! Là nô tỳ nói nhầm!"
Nàng ta khao khát biết bao, mong rằng vương gia vẫn chưa đi xa, có thể nghe được tất cả những lời này!
Nàng ta thậm chí còn tưởng tượng cảnh giây tiếp theo vương gia sẽ tức giận quay lại, chất vấn ý nghĩa đằng sau những lời vừa rồi!
Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là ảo tưởng.
Mãi đến khi Tiểu Ý mắng xong, Kỳ Loan vẫn không xuất hiện.
Thời Vụ Thanh vốn định ngăn cản Tiểu Ý, nhưng làm vậy không hợp với hình tượng nhân vật, nàng chỉ có thể chờ Tiểu Ý đánh hai cái rồi mới ra vẻ khoan dung, lên tiếng dừng lại với lý do không muốn gây chuyện ồn ào.
"Liên Y, đừng làm những chuyện khiến bản thân phải hối hận." Nàng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn xuống nàng ta từ trên cao: "Nể tình đây là lần đầu ngươi phạm lỗi, bổn vương phi rộng lượng, tha cho ngươi một lần."
"Còn không mau quỳ xuống tạ ơn vương phi!" Tiểu Ý quát.
"Tạ ơn vương phi, tạ ơn vương phi." Liên Y liên tục dập đầu.
"Hừ." Thời Vụ Thanh khẽ nhếch môi cười lạnh đầy ẩn ý, sau đó xoay người trở vào phòng, kết thúc màn kịch này.
Bình luận đầy những lời nhục mạ và chửi rủa liên tục tuôn trào trong khu bình luận, đến mức nàng vừa nhìn đã thấy con số "0" chói mắt ngay sau cột điểm yêu thích.
Thời Vụ Thanh mở bảng xếp hạng độ nổi tiếng ra, nhập vào cái tên "Liên Y".
[Liên Y: Độ nổi tiếng: Hai nghìn]
"……" Nhìn thấy kết quả này, Thời Vụ Thanh lặng người một lúc.
Ngay cả một nha hoàn nhỏ bé cũng có độ nổi tiếng cao hơn nữ phụ ác độc như nàng, dù có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp QAQ
"Thế này không ổn chút nào!" Nàng ngồi suy nghĩ, quyết định phải chủ động ra tay.
Xuất hiện bên cạnh nam chính chẳng có ích gì cả, vì trong mắt độc giả, nàng đã bị định sẵn là kẻ ác độc, nếu còn tương tác với nam chính thì chỉ càng kéo thêm thù hận mà thôi.
Muốn giành được độ nổi tiếng, nàng phải để độc giả nhìn thấy một khía cạnh khác của mình.
Khi nàng đang tìm cách thay đổi tình thế, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
"Vương phi, vương gia phái người đưa đến một cây đàn cổ."
Thời Vụ Thanh hơi căng thẳng, nam chính không phải đã nhận ra điều gì bất thường nên cố ý gửi đàn đến để thử nàng đấy chứ?
"Đem vào đi." Nàng chỉ có thể giữ vẻ bình tĩnh mà đáp.Chương 3: Độc giả sắp cười chết mất
Kỳ Loan là dị tính vương* duy nhất của Hạ Quốc, có tình nghĩa huynh đệ với Hoàng đế đương triều. Hai người từng cùng nhau ra trận, chống lại quân xâm lược.
*dị tính vương: vương gia khác họ với vua.
Trong trận chiến lần trước, Kỳ Loan trúng kỳ độc, đến nay vẫn chưa thể giải trừ hoàn toàn. Vì vậy, nhân dịp đại hôn, Hoàng đế đặc cách cho hắn và Thời Vụ Thanh một thời gian nghỉ ngơi trước khi vào cung bái kiến.
Lúc Thời Vụ Thanh nhìn thấy Kỳ Loan, đối phương cũng vì luyện võ lâu năm mà thính giác nhạy bén, nghe thấy giọng của Tiểu Ý nên liền lạnh nhạt quay đầu nhìn sang.
Thời Vụ Thanh dẫn theo hai nha hoàn đến gần, hành lễ: "Tham kiến Vương gia."
Kỳ Loan hờ hững đáp: "Không cần đa lễ."
"Vâng."
Ngay lúc đó, bảng bình luận trước mắt Thời Vụ Thanh bắt đầu điên cuồng cập nhật. Rõ ràng, độc giả có thể nhìn thấy cảnh này.
Sau khi đứng dậy, nàng làm theo nhân vật thiết lập, chủ động bắt chuyện: "Vương gia đang làm gì ở đây vậy?"
"Không có gì."
Đúng như độc giả nói, Kỳ Loan vô cùng chán ghét nàng, thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện.
Thời Vụ Thanh hơi lúng túng, nàng nghiêng đầu, cố gắng tìm chủ đề: "Hoa trong phủ của Vương gia thật đẹp, hoàn toàn khác với hoa trong nhà thần thiếp."
"Ồ." Kỳ Loan.
"..." Thời Vụ Thanh.
Đột nhiên cảm thấy làm một nhân vật quần chúng cũng chẳng dễ dàng gì.
Thôi kệ, nàng chỉ cần giữ đúng hai hình tượng "nịnh bợ" và "muốn được Kỳ Loan chú ý" là được rồi!
Vậy nên, Thời Vụ Thanh tiếp tục tìm cách nói chuyện: "Thần thiếp có thể ngồi đây không?"
"Tùy ý." Nam nhân thoáng liếc nhìn nàng, sau đó lại đưa mắt về phía cụm hoa phía xa xa.
"Không biết vì sao" Thời Vụ Thanh mỉm cười nhẹ giọng nói: "bộ y phục này của Vương gia có kiểu dáng đơn giản, nhưng khi mặc trên người Vương gia, lại khiến người ta không thể rời mắt."
"Ồ." Kỳ Loan vẫn hờ hững như cũ.
Độc giả sắp cười đến chết mất.
[Hahahaha, ai thấy sảng khoái chưa? Tôi thì sướng lắm đây! Kỳ Loan đúng là không muốn nói với nàng ta thêm một chữ nào!]
[Thời Vụ Thanh không biết hai chữ "xấu hổ" viết thế nào à?]
[Tôi dám cá là kiên nhẫn của Kỳ Loan sắp chạm đáy rồi. Nếu Thời Vụ Thanh còn tiếp tục nói thêm hai câu nữa, Kỳ Loan chắc chắn sẽ phất tay áo bỏ đi!]
[Kỳ Loan: Ồ (phiền chán) (vô vị) (sao nữ nhân này nhiều lời thế) (nàng ta thực sự là đại tiểu thư Thời Thư Lăng dịu dàng hiểu lễ nghĩa à?)]
[Thời Vụ Thanh đúng là mặt dày, Kỳ Loan đã rõ ràng không muốn để ý đến nàng, vậy mà nàng ta vẫn cứ bám theo]
Bên cạnh, Liên Y đang đứng nghiêm chỉnh cũng có suy nghĩ giống hệt độc giả.
Nghĩ đến đại tiểu thư từng đối xử tốt với mình, nàng có một loại xúc động muốn lập tức nói rõ sự thật với Vương gia!
Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên, nàng đã bị Tiểu Ý lườm một cái sắc bén—"Nếu ngươi làm vậy, cả nhà họ Thời cũng không thoát nổi đâu!"
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Liên Y, khiến nàng ta lập tức cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.
Đúng vậy, lừa gạt thánh thượng, giả mạo tân nương, dù Thời gia không hề hay biết thì cũng sẽ bị liên lụy. Mà đại tiểu thư, người quan tâm gia đình nhất, chắc chắn không muốn chuyện đó xảy ra...
Trong khi đó, Kỳ Loan vẫn chưa hay biết rằng suýt chút nữa mình đã biết được một bí mật kinh thiên động địa.
Giờ phút này, hắn đang ngồi thẳng lưng, giữ vẻ mặt lạnh lùng, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng mà...
Nhớ lại giọng nói mềm mại kia, mang theo sự tán thưởng chân thành dành cho mình...
Lỗ tai hắn bỗng chốc đỏ bừng.
Khụ, cô nương này, sao lại không giống như lời đồn bên ngoài vậy?
Bước đi của nàng mang phong thái đoan trang của tiểu thư khuê các, cử chỉ cũng không vượt quá quy củ, nhưng khi nói chuyện, lại không hề có cảm giác cứng nhắc rập khuôn.
Ngược lại, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, mỗi cái chớp mắt tựa như ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, vô cùng thu hút.
Không được... hắn không thể để người khác phát hiện ra điều bất thường này quá sớm.
Hắn vừa mới tuyên bố sẽ "tương kính như tân" vào tối qua, chẳng lẽ bây giờ đã bị nhìn thấu rồi sao? Thật mất mặt quá đi!
"Nàng còn chuyện gì nữa không?"
Kỳ Loan thật sự không thể ngồi thêm một giây nào nữa. Hắn sợ nếu Thời Thư Lăng tiếp tục nói, ngay cả gương mặt hắn cũng sẽ đỏ bừng mất.
"Nếu không có gì, bổn vương đi trước đây."
"Vương gia" Thời Vụ Thanh khẩn cầu: "Chàng không thể trò chuyện với thiếp thêm một chút sao?"
[Tự mình đưa mặt ra cho người ta tát à?]
[Thật khiến người ta buồn nôn]
[Kỳ Loan lão công! Mau! Dạy nàng ta cách làm người!]
[Nói chuyện với ngươi thì không được, nhưng tiễn ngươi lên Tây Thiên thì có thể đấy!]
[Nam chính mà ngươi cũng dám mơ tưởng? Đồ tiện nhân!]
Độc giả nóng lòng muốn thấy Kỳ Loan phản dame Thời Vụ Thanh!
Kỳ Loan trầm ngâm một lát, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, hắn lên tiếng: "Ngươi rất rảnh rỗi?"
Ý của Kỳ Loan thực ra là hắn thật lòng hỏi Thời Vụ Thanh có thấy nhàm chán không, nhưng vì giọng điệu quá cứng nhắc nên cả độc giả lẫn Thời Vụ Thanh đều hiểu lầm.
[Hahaha. "Ngươi rất rảnh rỗi?" Phản dame quá đỉnh!]
[Nghĩ gì mà cũng muốn thu hút sự chú ý của nam chính? Ngươi không biết mình là ai sao?]
[Sát thương quá lớn, sỉ nhục cũng mạnh, không hổ là nam chính!]
Thời Vụ Thanh vội cúi người nhận lỗi: "Vương gia, xin chàng đừng giận, nếu chàng có việc bận thì cứ đi làm đi ạ."
Kỳ Loan sững người, giận? Hắn đâu có giận!
Hắn nhìn dáng vẻ cô nương trước mặt vội vã nhận lỗi, theo phản xạ định đưa tay đỡ nàng, nhưng đến khoảnh khắc sắp chạm vào lại kìm lại.
"Bản vương không có giận."
"Vương gia độ lượng, là thiếp không hiểu chuyện."
"..." Kỳ Loan.
Hắn ngơ ngác đứng đó, không biết phải làm gì.
Lúc này, một nha hoàn đứng bên cạnh lên tiếng: "Vương gia, nếu người không có việc gấp, hay là trò chuyện cùng Vương phi một lát đi ạ?"
Kỳ Loan liếc mắt nhìn nha hoàn đó, nếu hắn nhớ không nhầm thì nàng ta tên là Liên Y, nghe nói từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Thư Lăng.
"Ừm." Hắn gật đầu nhẹ.
Liên Y giả vờ như vô tình đề nghị: "Vương gia, tiểu thư nhà nô tỳ có cầm nghệ* nổi danh khắp kinh thành, hay là để tiểu thư đàn một khúc cho ngài nghe nhé?"
*cầm nghệ: tài đánh đàn
Tiểu Ý nghe vậy, vừa kinh hãi vừa tức giận trừng mắt nhìn Liên Y!
Đại tiểu thư đúng là đàn hay thật, nhưng Nhị tiểu thư thì không biết đàn chút nào!
Cái đồ tiện nhân này rõ ràng là muốn cố ý khiến vương gia phát hiện ra điều bất thường!
"Được." Kỳ Loan gật đầu, hắn cũng có chút tò mò về tài nghệ của thiếu nữ trước mặt.
Độc giả có góc nhìn của Thượng Đế, đã sớm đoán được suy nghĩ của Liên Y, bọn họ cũng bắt đầu háo hức mong chờ!
[Đánh đàn? Thời Vụ Thanh có biết đánh quái gì đâu!]
[Wa, nam chính sắp phát hiện ra sơ hở rồi sao? Mong chờ quá!]
[Hừ hừ, tôi muốn xem thử Thời Vụ Thanh làm sao chống chế đây! Thư Lăng của tôi cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nàng ta có cửa so được chắc?]
Thời Vụ Thanh giật mình, nàng không thể để nam chính phát hiện ra mình là kẻ giả mạo ngay lúc này được!
Thế thì mạch truyện sau này phải tiếp tục thế nào đây?
Trong cơn hoảng loạn, nàng đưa tay đỡ trán, giả vờ chóng mặt, lảo đảo như sắp ngã.
"Nàng làm sao vậy?" Không biết có phải ảo giác không, nhưng giọng điệu của Kỳ Loan dường như có chút gấp gáp.
"Chắc là phơi nắng một lát, nên hơi chóng mặt một chút." Thời Vụ Thanh vừa nói vừa yếu ớt nghiêng người ngã xuống.
Tiểu Ý đã sớm nhận được ánh mắt ra hiệu của nàng, lập tức phối hợp la lên "Tiểu thư!" rồi vội vàng chạy đến đỡ.
Nhưng trước khi Tiểu Ý kịp chạm vào, Thời Vụ Thanh đã rơi vào một vòng tay rộng lớn và ấm áp.
Nàng kinh ngạc mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt phượng dài hẹp của Kỳ Loan đang chăm chú nhìn mình.
"Thiếp..." Thời Vụ Thanh có chút chột dạ.
Nhưng chưa kịp nói gì, cả người nàng đã bị bế lên!
Thời Vụ Thanh theo phản xạ vòng tay ôm lấy hắn, sợ mình bị ngã.
"Bản vương đưa nàng về nghỉ ngơi." Sắc mặt Kỳ Loan không chút dao động.
Thời Vụ Thanh đành ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn. Chỉ có điều, có thể là do ánh nắng bên ngoài quá gay gắt, khi nàng hơi nheo mắt lại để giả vờ ngất, bỗng nhận ra gương mặt nam nhân này đã đỏ bừng lên.About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
-
▼
23/03 - 30/03
(30)
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 015
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 016
- Thu Bong Chuong 706
- Vo Tinh Dao Chuong 220
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 017
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 018
- Thu Bong Chuong 707
- Vo Tinh Dao Chuong 221
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 019
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 020
- Thu Bong Chuong 708
- Vo Tinh Dao Chuong 222
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 021
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 022
- Thu Bong Chuong 709
- Vo Tinh Dao Chuong 223
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 023
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 024
- Thu Bong Chuong 710
- Vo Tinh Dao Chuong 224
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 025
- Thu Bong Chuong 711
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 026
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 001
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 002
- Vo Tinh Dao Chuong 225
- Thu Bong Chuong 712
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 003
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 004
- Vo Tinh Dao Chuong 226
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)