Chương 709: Khụ khụ khụ khụ
“Chiến dịch số 5.” Nghiêm Thanh Văn đáp: “Giám sát viên là ‘Nam thần truyện tranh’, yêu cầu số người tham chiến là năm.”
Thẩm Mặc nghe vậy gật đầu, lại hỏi: “Anh định mang theo những ai?”
Nghiêm Thanh Văn hơi nhíu mày, dường như có chút phiền não: “Vẫn chưa quyết định xong… Tô Mạn chắc chắn sẽ đi, cô ấy hành động nhanh nhẹn, khả năng phối hợp cũng ổn. Lư Vũ Văn thông minh, mang theo sẽ là một trợ lực. Chu Thư thì không có lợi thế rõ ràng, nhưng khả năng thích ứng với trò chơi rất tốt, giỏi quan sát sắc mặt người khác… Còn thiếu một người, có lẽ sẽ chọn từ những thần dân ứng tuyển.”
“Anh đã nghĩ đến Lý Lý chưa?” Thẩm Mặc nói: “Trước đây mấy người từng hợp tác, cũng coi như quen thuộc.”
Nghiêm Thanh Văn khẽ lắc đầu: “Hắn có tìm tôi, nhưng tôi từ chối rồi. Nhà họ Lý từng có ơn với tôi, tôi không thể đưa con trai độc nhất của họ vào đó được.”
Thẩm Mặc nói: “Vẫn còn hai ba tuần nữa, cứ từ từ mà chọn. Trò chơi của ‘Nam thần truyện tranh’ thường thiên về tâm lý, lúc chọn người, thông minh không phải yếu tố quan trọng nhất, mà ý chí phải đủ kiên định, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.”
“Ừm.” Nghiêm Thanh Văn gật đầu: “Tôi hiểu.”
Nói xong, hắn lại hỏi Thẩm Mặc: “Hai người thì sao? Đã quyết định ai làm Quốc Vương chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Mặc không nhịn được nhíu mày.
Không đợi hắn lên tiếng, Nghiêm Thanh Văn đã nói tiếp: “Để Bạch Ấu Vi làm Quốc Vương đi.”
Thẩm Mặc có chút bất ngờ, liếc hắn một cái: “Anh cũng cảm thấy cô ấy thích hợp hơn sao?”
Nghiêm Thanh Văn nhếch môi cười: “Không phải vấn đề ai thích hợp hơn, mà là anh không cản được cô ấy.”
Thẩm Mặc: “……”
Anh nhìn về phía xa, thấy Bạch Ấu Vi đang trò chuyện vui vẻ với Tô Mạn và Chu Thư. Không biết ba người phụ nữ này đang nói về chuyện gì mà ai nấy đều hào hứng đến mức mắt sáng lấp lánh.
“Tôi không muốn cô ấy mạo hiểm.” Thẩm Mặc thở dài.
“Đàn ông muốn bảo vệ người phụ nữ của mình là chuyện bình thường.” Nghiêm Thanh Văn trêu chọc: “Cứ coi như bây giờ là tận thế đi, điều ước cuối cùng của cô ấy là được làm Quốc Vương, là người đàn ông của cô ấy, anh giúp hay không giúp đây?”
Thẩm Mặc bật cười, không đáp.
…
Bên kia, mấy cô gái không biết đang bàn luận gì mà cười rộ lên, thu hút ánh mắt của không ít đàn ông xung quanh.
Lư Vũ Văn mang đến một dĩa trái cây, cười hỏi: “Đang nói chuyện gì mà vui vậy?”
“Đang nói về việc tắm bằng cà chua.” Tô Mạn nhận dĩa trái cây từ tay hắn, chọn một trái nho ăn thử: "... Ực, chua quá!”
“Có ăn là tốt rồi~” Bạch Ấu Vi nhặt một miếng dưa ngọt, bỏ vào miệng: "Dưa cũng ngon lắm đó… Còn cà chua nữa, Chu Thư, loại cà chua này cũng dùng để tắm được hả?”
“Được chứ.” Chu Thư cười nói: “Chỉ cần số lượng đủ nhiều là được. Nhưng mà… sau khi tắm xong chắc sẽ hơi đáng sợ đấy.”
Bạch Ấu Vi chớp mắt: “Sao lại vậy? Vừa rồi không phải cô nói tắm cà chua có nhiều axit hữu cơ, có thể tẩy da chết, thúc đẩy tái tạo da… còn giúp cân bằng độ pH của da nữa mà?”
“Lời đó đúng là không sai…” Chu Thư cầm một quả cà chua bi, cắn một miếng, cười tít mắt: “Nhưng mà hiệu quả ngay sau khi tắm xong, chắc là trông giống như vừa trải qua một trận chiến đẫm máu vậy.”
“Phụt!” Tô Mạn bật cười: “Hahaha khụ khụ khụ! Khụ, khụ, khụ khụ khụ!…”
Lư Vũ Văn vỗ nhẹ lưng cô ấy, thấy cô cứ ho liên tục, cũng bật cười: “Tôi đi lấy nước cho cô nhé.”
Tô Mạn: “Khụ khụ, khụ khụ khụ được…”
Bạch Ấu Vi chớp mắt nhìn Tô Mạn, trêu chọc: “Tô Mạn, Lư Vũ Văn đối với cô tốt ghê~”
“Chứ sao! Khụ, khụ…” Tô Mạn đáp: "Bọn tôi… khụ, khụ khụ! Là tình nghĩa vào sinh ra tử!”
Bạch Ấu Vi nhìn theo bóng lưng Lư Vũ Văn đi xa, trêu ghẹo: “Vào sinh ra tử? Ồ~ Vậy là hai người các ngươi đã hẹn thề sống chết có nhau rồi?”
Tô Mạn ho sặc sụa đến long trời lở đất: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!”
0 comments