Vo Tinh Dao Chuong 222

By Quyt Nho - tháng 3 25, 2025
Views

Chương 222: Đàn ông ấy mà, mất rồi có thể tìm lại

"Đến rồi, đến rồi!"

"Không biết ai thắng nhỉ?"

"Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Thanh Diễn rồi. Tễ Nguyên lần nào cũng nhường lần này e rằng cũng không ngoại lệ."

"Chưa chắc đâu. Lần này trông Tễ Nguyên có vẻ rất nghiêm túc, có lẽ sẽ dốc toàn lực."

Để chứng kiến kết quả trận đấu, các tông chủ quyết định nán lại, trong khi để đệ tử của mình lái phi thuyền rời đi trước. Họ đứng chờ trên con đường tất yếu phải đi qua để quay về Ngũ Hành Đạo Tông, nóng lòng đợi chờ.

Đây cũng chính là lý do khi Tễ Nguyên cất tiếng gọi, Ngũ Tang chưởng môn đã lập tức bay đến.

" Tễ Nguyên, ngươi và Thanh Diễn..."

Khi phi thuyền đến gần, Trùng Dương chưởng môn là người đầu tiên lên tiếng.

Không ngờ lời còn chưa dứt, phi thuyền đã vút qua như cơn gió.

Tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

"Ơ? Sao đi rồi?"

Mấy vị tông chủ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tễ Nguyên xưa nay tính tình hào sảng, không phải kẻ nhỏ nhen. Khi họ ở lại xem náo nhiệt, cũng không nghĩ rằng sẽ khiến lão ta phật ý.

Thế nhưng, lần này chẳng nói một lời, lập tức rời đi, có vẻ hơi bất thường.

Chẳng lẽ là thua đến mức không chấp nhận nổi, không muốn nói chuyện với ai?

Không giống phong cách của lão chút nào.

Mọi người đưa mắt nhìn theo phi thuyền đã khuất xa, lòng đầy thắc mắc nhưng không ai có câu trả lời.

Sau khi bước vào phòng chưa lâu, Dược Vô Kỵ đã nhanh chóng lẻn vào.

Nàng ta rón rén tiến lại gần, không nói gì mà chỉ mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ngu Chiêu.

"Trước khi trả lời câu hỏi của ngươi, hãy thuật lại toàn bộ quá trình gặp gỡ Vong Sinh, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào."

Không ngờ Ngu Chiêu lại nhắc đến Vong Sinh, Dược Vô Kỵ đảo mắt, cười gian xảo: "Sao đây? Ngươi cũng để ý đến hắn rồi à?"

Ngu Chiêu: …

"Tỷ muội tốt à, không phải ta ích kỷ đâu, nhưng Vong Sinh là món quà ta chuẩn bị riêng cho sư tôn của mình. Thế này đi, nếu người ưng ý, ta sẽ tặng lại cho ngươi, thế nào?" Dược Vô Kỵ huých khuỷu tay vào Ngu Chiêu, còn nháy mắt đầy ẩn ý.

Đàn ông ấy mà, mất rồi có thể tìm lại.

Chỉ có bạn bè mới là thứ quý giá nhất.

"Thôi, vẫn là để sư tôn của ngươi tận hưởng đi." Ngu Chiêu từ chối thẳng thừng. "Ngươi kể ta nghe về lai lịch của hắn trước đi. Hắn đột nhiên xuất hiện trên Phù Không Đảo, chuyện này có gì đó bất thường,ta có linh cảm hắn không đơn giản đâu."

Nhắc đến chuyện chính sự, Dược Vô Kỵ thu lại vẻ bỡn cợt, trở nên nghiêm túc hơn: "Ta không hề nói dối khi kể với Chu sư tỷ. Vong Sinh thực sự là do ta nhặt được, khi đó hắn..."

Nghe đến đoạn Vong Sinh bách độc bất xâm, lại còn sống chung với độc trùng, Ngu Chiêu không khỏi nhớ đến Vu Thiếu Chân.

Trong số những người nàng từng gặp, Vu Thiếu Chân là kẻ giỏi khống chế độc trùng nhất. Dù là Dược Vô Kỵ cũng không thể sánh bằng.

Nhưng nàng chắc chắn rằng mình đã đích thân giết chết Vu Thiếu Chân tại Long Minh Cốc.

Lo rằng hắn chưa chết hẳn còn đâm thêm mấy nhát chí mạng.

Hơn nữa, Vong Sinh và Vu Thiếu Chân trông chẳng hề giống nhau, có lẽ chỉ là nàng suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

"Được rồi, những gì ngươi muốn biết ta đều đã nói, đến lượt ngươi trả lời ta rồi. Ngươi tìm được Trường Sinh Quả chưa?"

Dược Vô Kỵ đã tiếp xúc với Ngu Chiêu đủ lâu để hiểu rõ tính cách của nàng.

Nếu Ngu Chiêu không giúp được gì nhất định sẽ chẳng buồn hỏi han. Thế nên, đáp án đã quá rõ ràng.

Ngu Chiêu khẽ nhếch môi, còn chưa kịp đáp lời, Dược Vô Kỵ đã hét lên một tiếng đầy phấn khích, lao đến ôm chầm lấy và tặng một nụ hôn nồng nhiệt.

" Ngu Chiêu! Ngu Chiêu! Ngươi lợi hại quá đi mất!"

Trước đó, Dược Vô Kỵ vốn không hy vọng nhiều vào việc Ngu Chiêu có thể tìm được Trường Sinh Quả. Vong Sinh chính là phương án dự phòng đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Không ngờ kết quả lại vượt ngoài mong đợi. Ngu Chiêu không những tìm được Trường Sinh Quả mà còn sẵn lòng giao nó, đúng như giao ước ban đầu.

Dược Vô Kỵ cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.

Trên đời này, ngoài sư tôn ra, chưa từng có ai đối xử với nàng tốt như vậy.

" Ngu Chiêu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là sinh tử chi giao của Dược Vô Kỵ ta! Sau này dù có lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần ngươi nói một câu, ta lập tức đi theo!"

Nàng ta buông Ngu Chiêu ra, trịnh trọng tuyên bố.

Trong mắt Ngu Chiêu ánh lên ý cười: "Ta sẽ ghi nhớ lời này đấy."

Trong mắt người khác, Dược Vô Kỵ ngang ngược, tàn nhẫn, là một yêu nữ độc ác không ai dám động vào.

Nhưng với Ngu Chiêu, kẻ đã nhìn thấu những gương mặt giả dối trong thế gian, nàng lại thấy Dược Vô Kỵ đáng để kết giao hơn bất kỳ ai.

"Đảm bảo giữ chữ tín." Dược Vô Kỵ cười lấy lòng. "Vậy còn Trường Sinh Quả..."

"Đây."

Ngu Chiêu tùy ý lấy ra một chiếc hộp ngọc.

Dược Vô Kỵ vội vã đón lấy, lườm một cái rồi nhẹ nhàng mở hộp.

Bên trong là một quả màu vàng óng, hình dáng tựa như một đứa trẻ sơ sinh.

Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian, Dược Vô Kỵ không kìm được mà hít sâu một hơi. Nhưng ngay khi ánh mắt sắp bị dục vọng che mờ, liền đóng hộp lại một cách dứt khoát.

Vì mạng sống của mình, vẫn nên từ bỏ ý định này thì hơn.

Quyết định xong, Dược Vô Kỵ lập tức rời đi, định đến tìm Tễ Nguyên tông chủ để giao Trường Sinh Quả cho người bảo quản.

Trong phòng.

Diệp Tụng Tâm sốt ruột đi tới đi lui, lòng đầy lo lắng cho tình trạng của Thanh Diễn chân nhân…

Tễ Nguyên Tông chủ cùng Ngũ Tang chưởng môn cố ý che giấu tình hình khi bàn luận khiến nàng chẳng thể biết rõ sự tình. Nhưng không cần đoán cũng biết, e rằng đã đến mức nguy kịch.

Nàng có thể giữ địa vị cao trong Ngũ Hành Đạo Tông phần lớn nhờ vào một sư tôn xuất chúng.

Nếu Thanh Diễn Chân Nhân mất đi, những người khác có lẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn, nhưng với nàng, đó chính là một đả kích nặng nề.

Dù Lam Tử Du, Tô Minh đối xử với nàng không tệ, nhưng dù họ có tốt đến đâu cũng chẳng thể so sánh với thực lực của Thanh Diễn Chân Nhân.

“Hệ thống, ngươi có cách nào giúp Thanh Diễn cầm cự thêm một thời gian không?”

Chỉ cần đợi đến khi nàng mạnh lên, Thanh Diễn Chân Nhân cũng không còn tác dụng gì nữa.

[Đinh! Hệ thống chỉ cung cấp dịch vụ cho ký chủ, nhưng xét đến nhiệm vụ chiến lược tiếp theo, hệ thống có thể tạm thời mở cửa hàng, cho phép ký chủ mua dược trị liệu.]

Hai mắt Diệp Tụng Tâm sáng lên.

Thế nhưng, nghĩ đến việc phải tiêu hao khí vận giá trị khó khăn lắm mới giành được để giúp Thanh Diễn Chân Nhân, nàng ta lại thấy xót xa.

Trong đại tỷ thí giới tu chân, nàng ta chớp thời cơ từng chút một, cẩn trọng từng bước, cuối cùng cũng chỉ kéo được Lý Cảnh Nhượng – một con cá lớn nhưng đã suy yếu đi không ít. Tổng khí vận thu được từ những người khác cộng lại cũng chỉ miễn cưỡng ngang bằng với hắn.

Trên Phù Không Đảo, nàng ta muốn tranh thủ hảo cảm của Bất Ưu, nhưng y lại là kẻ không gần nữ sắc, hoàn toàn không cho nàng cơ hội.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, nàng ta đã dùng không ít khí vận để đổi lấy linh lực và ngộ tính, khiến số dư chẳng còn là bao.

Nàng chỉ có thể tự nhủ: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?”, rồi lặng lẽ lật tìm trong cửa hàng.

Cái này quá đắt.

Cái kia cũng đắt.

Cái này còn đắt hơn.

Nhìn kiểu gì cũng không hài lòng.

Không có gì ngoài việc hệ thống quá mức gian thương! Những dược tề được lọc ra, lọ nào cũng có giá trên trời.

Chứ đừng nói đến việc mua cho Thanh Diễn Chân Nhân, ngay cả bản thân nàng cũng chưa chắc dám tiêu số tiền đó.

Thấy nàng còn chần chừ, hệ thống liền đề xuất một gợi ý.

[Đinh! Ký chủ, có lẽ ở trang cuối cửa hàng sẽ có thứ làm người hài lòng.]

“Sao giờ mi mới nói!”

Diệp Tụng Tâm khẽ lẩm bẩm, vội lật đến trang cuối cùng. Quả nhiên, một loại dược đang được bán với giá đặc biệt, chỉ bằng một phần mười so với những loại trước.

Nàng không kìm được thốt lên:

“Sao loại này lại rẻ thế?!”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments