Chương 22: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (22)
Sáng hôm sau, Cố Kiều Kiều đến quán cà phê đã hẹn với Ôn Thiến.
Cô mặc một chiếc áo len hở vai màu be, để lộ đường cong xương quai xanh duyên dáng. Trên chiếc cổ thon dài là một sợi dây chuyền vàng hồng mảnh mai, càng làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc.
Cố Kiều Kiều cứ ngỡ đêm qua mình sẽ mất ngủ, không ngờ lại ngủ một giấc ngon lành, sáng dậy tinh thần rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng đau lòng của ngày hôm qua.
Cũng phải cảm ơn ly nước mà Tưởng Tinh Vọng đã pha cho cô.
Nghĩ đến anh, mặt Cố Kiều Kiều không khỏi ửng đỏ, lại nhớ đến những lời anh nói về việc "bắt đầu một mối quan hệ mới với anh để quên đi Mặc Vân Đình," cùng với nụ hôn dịu dàng triền miên ấy.
Hình như cô cũng không còn quá đau lòng nữa.
Khẽ lắc đầu, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện khác.
Cảm giác có người đang nhìn mình, Cố Kiều Kiều ngước mắt lên, thì thấy Ôn Thiến – đã lâu không gặp.
Cô ta mặc một chiếc váy len ôm sát, vòng eo mảnh mai nhưng bụng dưới hơi nhô lên.
Thai ba bốn tháng vẫn chưa lộ rõ, nhưng Ôn Thiến cố tình mặc chiếc váy làm tôn lên phần bụng.
Quả nhiên, ánh mắt đầu tiên của Cố Kiều Kiều liền rơi xuống bụng cô ta.
Ôn Thiến trong lòng đắc ý, cố ý đặt tay dưới bụng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng yếu ớt, bước đến trước mặt Cố Kiều Kiều.
"Cố tiểu thư..." Ôn Thiến ngồi xuống.
Cố Kiều Kiều vốn tưởng bản thân sẽ có nhiều cảm xúc lắm, nhưng giờ phút này lại chỉ cảm thấy nhàm chán. Đêm đó cô đã biết rõ mọi chuyện, chỉ là không ngờ Ôn Thiến còn mang thai con của Mặc Vân Đình.
Dạ dày quặn lên, có chút buồn nôn.
Cố Kiều Kiều mặt lạnh, hỏi thẳng: "Có chuyện gì?"
Là thư ký của Mặc Vân Đình, nhưng cô ta vẫn luôn gọi cô là "Cố tiểu thư" chứ không phải "Mặc phu nhân" Hừ.
Nhưng cô cũng chẳng buồn so đo nữa.
Mọi thứ đã trở nên vô nghĩa.
Ôn Thiến cảm thấy thái độ của cô có chút kỳ lạ, chẳng phải đáng ra cô nên nổi giận với cô ta sao? Sao lại bình tĩnh như vậy?
Cô ta dịu dàng mở miệng: "Tôi có thai rồi."
Rồi lại xấu hổ liếc nhìn Cố Kiều Kiều, trong mắt tràn đầy xuân tình.
Cố Kiều Kiều bật cười khẽ, "Đứa bé là của tôi à?"
Nụ cười trên mặt Ôn Thiến cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi, lắp bắp nói: "Đứa bé là của Tổng giám đốc Mặc..."
Ôn Thiến cúi đầu, không dám nhìn Cố Kiều Kiều, cả người căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cơn thịnh nộ của cô.
Nhưng đợi một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng tách trà đặt xuống bàn.
Cô ta không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn Cố Kiều Kiều, nhưng lại phát hiện cô đang giơ điện thoại lên, quay video thẳng vào mình.
"Hửm? Sao không nói tiếp đi? Đứa bé là của Mặc Vân Đình, rồi sao nữa?" Cố Kiều Kiều hơi ngẩng cằm, ra hiệu cho cô ta nói tiếp.
Thấy Ôn Thiến im lặng, cô lại cười khinh bỉ: "Cô có thai với Mặc Vân Đình thì đáng ra phải nói với anh ta chứ? Là anh ta làm cô có thai, không phải tôi, vậy nói với tôi thì có tác dụng gì?"
"Nhưng không sao, tôi đã quay video gửi cho anh ta rồi, không cần cảm ơn."
Nói xong, Cố Kiều Kiều trực tiếp nhấn gửi đi.
Ôn Thiến hoàn toàn sững sờ, Cố Kiều Kiều này sao lại không theo lẽ thường mà hành động vậy? Chẳng phải cô nên tức giận, mắng mỏ cô ta sao? Sao lại khác hẳn với những gì cô ta nghĩ!
Tất nhiên cô ta định nói với Mặc Vân Đình, nhưng không phải là để Cố Kiều Kiều nói thay!
Hơn nữa, trên đường đến đây, cô ta cũng đã nhắn tin cho Mặc Vân Đình rồi.
Ôn Thiến có linh cảm chẳng lành, vội đứng bật dậy, liên tục cúi người trước Cố Kiều Kiều: "Xin lỗi Cố tiểu thư, tôi biết tôi sai rồi! Nhưng tôi và Tổng giám đốc Mặc thật sự trong sạch, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi cũng không ngờ lại mang thai... Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thực sự không có ý phá hoại quan hệ giữa hai người..."
Vừa cúi đầu xin lỗi, Ôn Thiến vừa khóc, thu hút ánh mắt của cả quán cà phê.
Không ít người bắt đầu xì xào bàn tán.
Cố Kiều Kiều vẫn bình thản uống cà phê, hoàn toàn phớt lờ Ôn Thiến.
Ôn Thiến nghiến răng. Giọng cô ta không lớn, mà quán cà phê này khá rộng, khoảng cách giữa các bàn cũng xa, người ngoài chỉ có thể thấy cô ta đang cúi đầu nhận lỗi, chứ không nghe rõ họ nói gì.
Nghĩ vậy, Ôn Thiến ôm bụng, tiếp tục khóc lóc: "Cố tiểu thư, cô có thể không tha thứ cho tôi, nhưng đứa bé là vô tội. Cô có thể đừng trút giận lên nó được không?"
Cố Kiều Kiều cười lạnh, nặng nề đặt ly cà phê xuống bàn, phát ra âm thanh giòn tan.
Ôn Thiến kích động, sắp có hiệu quả rồi sao?!
Nhưng không, sau khi đặt ly cà phê xuống, Cố Kiều Kiều vẫn không có hành động gì khác, chỉ nhìn cô ta như đang xem một tên hề nhảy nhót.
"Trong sạch? Lăn lên giường với nhau rồi mà còn gọi là trong sạch? Cô tốt nghiệp đại học mà không học qua môn ngữ văn sao?" Cố Kiều Kiều từ tốn đứng dậy, cúi sát tai Ôn Thiến, giọng nói lạnh lẽo và đầy sát khí: "Đêm đó cô thấy tôi gọi điện cho Mặc Vân Đình, đúng không? Anh ta cũng đã nói sẽ để người đưa anh ta về nhà, đúng không? Vậy mà cô còn dám mặt dày trèo lên giường anh ta, giờ lại nói mình trong sạch? Ôn Thiến, cô đúng là khiến người ta ghê tởm."
Mắt Ôn Thiến trợn to, đầu óc nhanh chóng tua lại đêm đó. Sao Cố Kiều Kiều lại biết? Hay là cô đã biết từ đầu rồi?!
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, cô ta đột nhiên không còn cảm thấy Cố Kiều Kiều chỉ là một thiên kim đại tiểu thư bốc đồng nữa, mà thay vào đó là một người phụ nữ thâm sâu khó lường!
Tim Ôn Thiến đập loạn xạ, nhưng ngay giây tiếp theo, khi nhìn thấy Mặc Vân Đình bước vào quán cà phê, cô ta lập tức nghĩ ra đối sách. Dù thế nào đi nữa, đây cũng là con của anh ta!
Ôn Thiến nhanh chóng ngã ra sau, gương mặt hoảng sợ nhưng vẫn mang theo vẻ áy náy: "Cố tiểu thư, đứa bé vô tội mà!"
Cố Kiều Kiều lạnh lùng nhìn cô ta diễn trò, sắc mặt không hề thay đổi.
888 đã báo với cô từ trước rằng Mặc Vân Đình sắp vào, vì vậy cô mới cố ý nói những lời này để kích thích Ôn Thiến.
Trong mắt Mặc Vân Đình, dường như là Cố Kiều Kiều vừa đẩy Ôn Thiến một cái, khiến cô ta ngã nhào xuống đất. Ôn Thiến ôm bụng, khuôn mặt đau đớn tái nhợt, máu đỏ tươi chảy xuống từ đùi.
Mặc Vân Đình chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, có cảm giác như cả thế giới đang chệch khỏi quỹ đạo.
Cho đến khi nhân viên quán cà phê chạy tới hỏi có cần gọi cấp cứu không, anh ta mới như bừng tỉnh.
Anh ta nhìn về phía Cố Kiều Kiều, ánh mắt lạnh băng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mở miệng lại không thể thốt ra lời.
Ôn Thiến tái nhợt, nhìn thấy máu chảy ngày càng nhiều, cô ta hoảng loạn tột độ, cuống quýt hét lên: "Tổng giám đốc Mặc! Cứu con chúng ta! Xin anh, cứu lấy con của chúng ta!"
0 comments