Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 024

By Quyt Nho - tháng 3 27, 2025
Views

Chương 24: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (24)

Cố Kiều Kiều co người trên ghế sofa trong quán cà phê, vừa ăn dưa vừa xem kịch vui. 888 phát lại toàn bộ cảnh tượng, khiến cô xem đến vô cùng hả hê.

Cái cô Ôn Thiến này đúng là không có đầu óc, lại còn chạy đến tìm ông Mặc, bà Mặc. Không thèm nghĩ xem hai người đó có coi trọng cô ta hay không.

Nhìn Ôn Thiến bị người của Mặc Vân Đình đưa đi, sau đó bị ép đến bệnh viện phá thai, Cố Kiều Kiều không xem nữa. Chán ngắt.

Đàn ông ấy mà, khi yêu thì nâng niu như trăng sao.

Khi không yêu nữa thì coi như chướng ngại vật trên đường.

Chỉ muốn đá bay càng xa càng tốt.

Cố Kiều Kiều vươn vai, quyết định về nhà họ Cố một chuyến. Ly hôn cũng phải nói trước với ba Cố, mẹ Cố một tiếng.

Ba Cố thương con gái như châu như ngọc, tức giận đến mức mắng cho ông Mặc một trận qua điện thoại, nói ông ta đúng là dạy dỗ được một đứa con trai “tốt”!

Mẹ Cố thì sợ Cố Kiều Kiều nghĩ quẩn, suốt cả buổi cứ an ủi, dỗ dành. Đến khi thấy cô bình tĩnh, không có dấu hiệu đau khổ, bà mới yên lòng.

Ở nơi bọn họ không hay biết, con gái đã âm thầm trưởng thành.

Ba Cố thấy vậy, càng thêm bất mãn với Mặc Vân Đình.

“Ly hôn! Phải ly hôn ngay! Kiều Kiều, gọi điện cho cái thằng nhóc đó đi, ngày mai cùng nó đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn!” Ba Cố nổi giận đùng đùng.

Cố Kiều Kiều vội chạy đến trấn an, nũng nịu: “Ba ơi, con không buồn nữa rồi, ba đừng tức giận nữa mà. Sau khi ly hôn, ngày nào con cũng ở nhà, ba đừng chê con phiền nhé!”

Ba Cố trừng cô một cái: “Con bé ngốc này! Có chuyện cũng không nói sớm với gia đình, để người ta ôm cái bụng bầu đến tận cửa rồi mới đòi ly hôn!”

Cố Kiều Kiều lè lưỡi.

“Lúc trước chẳng phải con ngốc sao.”

“Hừ!” Ba Cố vẫn chưa hết giận: “Hồi đó ba đã không vừa ý thằng nhóc Mặc Vân Đình này rồi! Nhà họ Tưởng, nhà họ Lục với nhà họ Thẩm, ba đứa kia đứa nào chẳng giỏi hơn nó!”

Gả cho Mặc Vân Đình đã là con gái ông hạ giá rồi! Vậy mà còn không biết quý trọng!

Cố Kiều Kiều nghe thấy ba cái tên đó, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ.

Cô rất muốn nói với ba Cố rằng—

Ba ơi, ba nhắc đến ba người đó làm gì, bọn họ còn đang lăm le muốn đào góc tường đây này.

Nhưng cô không dám.

Bởi vì cô còn chưa chính thức ly hôn với Mặc Vân Đình. Mà nếu lúc này lại nhảy ra thêm ba người đàn ông khác, cô sợ trái tim mong manh của ba Cố không chịu nổi.

“Còn nữa,” Ba Cố tiếp tục nói, “ly hôn xong thì đừng có ở nhà suốt. Ba cũng có tuổi rồi, nên nghỉ hưu để đưa mẹ con đi du lịch vòng quanh thế giới thôi.”

“Sau này công ty giao lại cho con.”

Bất chấp vẻ mặt đau khổ của Cố Kiều Kiều, ba Cố vẫn quyết tâm. Lúc trước ông quá cưng chiều con bé này, không để nó va chạm với đời, thế nên mới không nhìn rõ lòng người. Giờ đúng lúc ông muốn nghỉ hưu, cứ ném công ty cho con gái, cho cô rèn luyện một phen!

Cố mẫu ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn hai ba con. Ánh nắng chiều xuyên qua sân vườn, ấm áp vô cùng.

Việc ly hôn cũng không quá rắc rối. Chỉ cần Mặc Vân Đình đồng ý, cả hai có thể trực tiếp đến cục dân chính làm thủ tục.

Mà Cố Kiều Kiều, với tư cách là người bị tổn thương tình cảm và đứng trên lập trường đạo đức chính đáng, thì e rằng Mặc Vân Đình cũng không có lý do gì để từ chối.

Cố Kiều Kiều gửi tin nhắn thẳng cho Mặc Vân Đình:

[Ly hôn đi.]

Mặc Vân Đình nhận được tin nhắn mà không hề ngạc nhiên, chỉ cảm thấy đây là kết quả hiển nhiên. Hắn chán nản rót cho mình một ly rượu, uống cạn trong một hơi.

Hắn gọi điện cho Cố Kiều Kiều, muốn thông qua giọng nói để biết cô đang có tâm trạng và trạng thái thế nào.

Hắn không thích những dòng chữ lạnh lẽo.

Nhưng Cố Kiều Kiều không nghe máy, thậm chí còn thẳng tay chặn số của hắn.

Mặc Vân Đình cười tự giễu. Kiều Kiều đã biết hết mọi chuyện rồi, làm sao có thể tha thứ cho hắn được.

Đây là do hắn đáng phải chịu.

Hắn nhớ lại những lời ám chỉ trước đây của Cố Kiều Kiều, nhớ lại khi xảy ra tai nạn xe, cô đã cho hắn cơ hội để thành thật.

Rõ ràng có thể không đi đến bước này…

Khoảnh khắc này, Mặc Vân Đình hận Ôn Thiến thấu xương!

Tất cả đều là lỗi của cô ta!

Nếu hôm đó cô ta không cố tình không để tài xế đưa hắn về nhà thì hai người bọn họ sẽ không lăn lên giường, cũng sẽ không có đứa bé đó, và hắn vẫn có thể giữ được sự "sạch sẽ" của mình!

Nhưng Mặc Vân Đình lại hoàn toàn quên mất rằng, trước đó hắn đã từng có cảm tình với Ôn Thiến, cũng từng không ít lần mất kiên nhẫn với Cố Kiều Kiều.

“Hừ.”

Hơi thở của Mặc Vân Đình ngày càng u ám. Hắn bấm số gọi thư ký: “Sa thải Ôn Thiến. Sau đó in một ít tờ rơi, mang về quê cô ta phát đi.”

Thư ký kinh ngạc, nhưng không dám hỏi bất cứ điều gì.

“Trên tờ rơi cứ viết rõ: Ôn Thiến ác ý quyến rũ đàn ông có vợ, cam tâm làm tiểu tam, còn chưa cưới đã có thai.”

Giọng của Mặc Vân Đình trầm thấp, lạnh lẽo, chứa đầy sự tàn nhẫn.

Ôn Thiến đã hủy hoại cuộc hôn nhân hạnh phúc của hắn, vậy thì cô ta cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp!

Hắn biết làm vậy sẽ khiến Ôn Thiến gặp phải điều gì. Ở nông thôn, chỉ cần một lời đồn cũng đủ để ép một người vào đường cùng.

Nhưng Mặc Vân Đình chẳng hề quan tâm. Điều hắn muốn chính là khiến Ôn Thiến không thể sống yên ổn!

Thư ký ngập ngừng một lúc, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì. Cậu ta chỉ cảm thấy ông chủ của mình quá tàn nhẫn, có lẽ nên cân nhắc đổi công việc rồi.

“Còn nữa” Mặc Vân Đình tiếp tục ra lệnh, “Ngừng thanh toán viện phí. Người đang trông chừng bên đó cũng không cần ở lại nữa, kêu họ quay về đi.”

“Rõ, Mặc tổng. Tôi lập tức đi làm ngay.”

Giải quyết xong Ôn Thiến, Mặc Vân Đình liền gửi tin nhắn cho Cố Kiều Kiều:

[Gặp nhau một lần được không? Anh biết mình không đáng được tha thứ, nhưng có thể cho anh một cơ hội để giải thích được không, Kiều Kiều?]

Mặc Vân Đình nắm chặt điện thoại, mắt dán chặt vào màn hình.

Một lúc sau, Cố Kiều Kiều mới trả lời:

[Được. Ba giờ chiều, gặp ở quán cà phê Mê Lộc.]

Mặc Vân Đình vui mừng, lập tức nhắn lại:

[Được.]

Nhìn thấy cái tên quán cà phê quen thuộc, hắn ngẩn ra.

Hắn chợt nhớ ra—

Lần Cố Kiều Kiều chính thức tỏ tình với hắn, chính là ở quán cà phê này.

Mặc Vân Đình im lặng, khóe mắt dần đỏ lên.

Hắn bắt đầu hồi tưởng về những khoảnh khắc bên nhau với Cố Kiều Kiều: Lần đầu tỏ tình, lần đầu cầu hôn, lần đầu ngủ chung một phòng… tất cả đều do cô chủ động.

Hắn vẫn luôn là người bị động.

Bây giờ, khi hắn muốn chủ động, thì cô gái nhỏ từng trao cho hắn rất nhiều rất nhiều yêu thương ấy đã không còn ở đây nữa…

Mũi Mặc Vân Đình cay xè, hốc mắt cũng nóng rực.

Hắn nhận ra điều này quá muộn.

Hắn đã phụ tấm lòng của Kiều Kiều.

Mặc Vân Đình đưa tay che mặt, không muốn để lộ những giọt nước mắt lăn dài.

Giọng hắn khàn đặc, nghẹn ngào thì thầm: “Kiều Kiều, anh sai rồi. Kiều Kiều, có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

Hắn định uống thêm rượu, nhưng rồi lại nhớ ra sắp phải gặp Cố Kiều Kiều.

Bất chợt, hắn đứng bật dậy, bước vào phòng tắm.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy, không còn chút vẻ phong độ nào trong gương, cùng với bộ râu lởm chởm, hắn nhếch môi tự giễu.

Kiều Kiều nhất định sẽ không thích bộ dạng này của hắn.

Mặc Vân Đình giống như đang tự hành hạ bản thân, mạnh tay tạt nước lên mặt, sau đó lấy dao cạo, cạo sạch râu.

Vì dùng sức quá mạnh, hắn vô ý cứa vào cằm một vết cắt nhỏ.

Nhưng hắn dường như chẳng cảm thấy đau đớn gì.

Cạo râu xong, hắn lại ngửi thấy mùi rượu trên người mình.

Vậy nên hắn lại đi tắm, sau đó thay một bộ vest chỉn chu.

Khi nhìn đồng hồ, mới hơn một giờ.

Hắn quyết định đến quán cà phê ngồi đợi.

Lần này, đến lượt hắn là người chờ đợi.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments