Chương 26: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (26)
Sáng sớm hôm sau, Mặc Vân Đình không dây dưa thêm mà cùng Cố Kiều Kiều đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, chính thức đổi sang quyển sổ mới.
"Sau này đừng gặp lại nhau nữa." Cố Kiều Kiều dùng điện thoại chụp ảnh giấy chứng nhận ly hôn rồi đăng lên vòng bạn bè, đồng thời xóa hết mọi phương thức liên lạc của Mặc Vân Đình.
Nhìn cô dứt khoát như vậy, lòng Mặc Vân Đình đau nhói. Cả đêm qua hắn không ngủ, giờ đây đầu đau như búa bổ.
Hắn đang rất thảm hại, nhưng người từng dịu dàng quan tâm hắn, chỉ lo lắng cho hắn, sẽ không bao giờ trở lại nữa.
"Kiều Kiều." Mặc Vân Đình gọi cô lại: "Em có muốn về thu dọn đồ đạc không? Anh đưa em đi."
Bước chân Cố Kiều Kiều khựng lại: "Không cần. Nhìn thấy chúng chỉ khiến tôi nhớ lại những ký ức không vui, anh cứ vứt hết đi."
Một nhát dao nữa đâm vào tim Mặc Vân Đình. Hắn cười khổ, định nói gì đó, nhưng Cố Kiều Kiều đã rời đi.
Cô bước lên một chiếc xe màu đen đơn giản, hắn vừa nhìn liền nhận ra đó là xe của Tưởng Tinh Vọng.
Cay đắng, đau đớn, không cam lòng—mọi cảm xúc đan xen khiến Mặc Vân Đình như chết lặng.
Hắn không suy nghĩ nhiều, lên xe bám theo chiếc xe của Tưởng Tinh Vọng.
Xe dừng lại trước trụ sở tập đoàn Cố thị, từ xa, Mặc Vân Đình trông thấy Tưởng Tinh Vọng bước xuống mở cửa xe cho Cố Kiều Kiều, còn thân mật giúp cô chỉnh lại áo khoác. Cố Kiều Kiều không né tránh, thậm chí còn ngượng ngùng cúi đầu.
"Kiều Kiều, quá khứ đã không còn quan trọng nữa. Bên cạnh em vẫn còn rất nhiều người yêu thương em, bao gồm cả anh. Có thể cho anh cơ hội theo đuổi em không?"
Nghe thấy câu nói ấy, bàn tay Mặc Vân Đình siết chặt thành nắm đấm, cuối cùng không nhịn được mà đập mạnh vào vô-lăng!
Hắn trừng mắt nhìn bọn họ, Cố Kiều Kiều nói gì đó, nhưng giọng cô nhỏ quá, hắn không nghe được. Nhưng hắn lại tận mắt thấy hai người họ ôm nhau!
Từ hôm đó, Mặc Vân Đình như kẻ tự hành hạ bản thân, hễ rảnh rỗi liền lái xe theo dõi Cố Kiều Kiều, nhìn cô vui vẻ bên ba người "anh em tốt" của mình.
Càng ngày, cô càng rực rỡ, càng xinh đẹp hơn dưới sự nâng niu của ba người đàn ông ấy.
Hắn cảm thấy mình điên rồi. Không còn quan tâm đến công ty, suốt ngày chỉ trốn trong xe, giống như loài bò sát tăm tối không dám lộ mặt dưới ánh mặt trời.
Tập đoàn Mặc thị vốn đã có dấu hiệu suy yếu, giờ lại gặp phải một tổng giám đốc vô trách nhiệm như vậy, rất nhiều mối làm ăn đều bị đối thủ giành mất.
Ông Mặc tức giận đến mức đánh mắng hắn một trận, nhưng Mặc Vân Đình chẳng thèm để tâm, vẫn chứng nào tật nấy, ngày ngày theo dõi Cố Kiều Kiều.
Bất đắc dĩ, ông Mặc đành phải tiếp quản công ty. Nhưng thời thế đã đổi thay, giờ đây Mặc thị chỉ còn là một công ty nhỏ.
Thẩm Yến Uyên và những người khác không ra tay, nhưng giới thượng lưu toàn là cáo già, nhìn thấy Mặc thị sụp đổ mà không giúp đỡ thì đã rõ thái độ, không ít kẻ còn tranh thủ lao vào chia miếng thịt béo bở.
Ông Mặc, bà Mặc hận Ôn Thiến thấu xương! Tất cả đều do con tiện nhân đó, nếu không bọn họ sao có thể lâm vào cảnh này!
Vậy nên, bà Mặc sai người đến lôi Ôn Thiến ra khỏi căn hộ, lúc đó cô ta vẫn đang ở cữ. Không chỉ vậy, bọn họ còn lấy đi chiếc thẻ ngân hàng mà Mặc Vân Đình từng đưa cho cô ta.
Ôn Thiến gào khóc thảm thiết: "Các người là ai! Tại sao lại cướp tiền của tôi!"
Tên cầm đầu đám đàn ông nhìn cô ta chằm chằm, cười dâm đãng rồi đưa tay vuốt ve mặt cô ta: "Mỹ nhân à, nếu cô còn không đi, chúng tôi sẽ không chỉ cướp tiền đâu!"
Thấy mấy gã đàn ông vạm vỡ với ánh mắt dâm tà vây quanh mình, Ôn Thiến sợ đến tái mặt, không dám quan tâm đến chiếc thẻ ngân hàng nữa, chỉ có thể hốt hoảng bỏ chạy.
Giữa thành phố rộng lớn, cô ta không có chỗ nào để đi, đành phải mua vé xe về quê. Lúc này, Ôn Thiến vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với Mặc Vân Đình.
Khi xe đến đầu làng, một nhóm các bà thím đang tụ tập tán gẫu, vừa nhìn thấy Ôn Thiến liền lập tức xì xào bàn tán.
"Nhìn kìa! Chẳng phải đó là con bé nhà họ Ôn sao? Trời ơi, chắc là bị phát hiện làm tiểu tam nên bị đuổi về đây rồi hả?"
"Trông thì hiền lành mà hóa ra chỉ chuyên làm mấy chuyện bại hoại, đáng khinh!"
"Còn mặt mũi nào mà quay về nữa chứ, mất sạch thể diện của nhà họ Ôn rồi!"
Trước đây, Mặc Vân Đình đã thuê người phát tờ rơi phơi bày chuyện của Ôn Thiến khắp vùng, thậm chí người ở thôn bên cũng truyền tai nhau biết cả.
Vì bị cô liên lụy, ba Ôn mẹ Ôn xấu hổ đến mức gần như không dám ra khỏi nhà.
Ôn Thiến sững sờ, toàn thân cứng đờ. Nghe những lời châm chọc không chút che giấu của đám bà thím, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Cô ta vội vàng che mặt chạy về nhà, vừa bước vào liền bị mẹ Ôn tát một bạt tai!
"Sao tao lại sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ như mày! Mày còn dám vác mặt về đây à!"
Ôn Thiến ôm mặt khóc nức nở, trong lòng hận Mặc Vân Đình đến tận xương tủy!
Nếu không phải do hắn quá tuyệt tình, sao cô ta lại rơi vào kết cục này!
Mặc dù ba mẹ của Ôn Thiến rất tức giận với cô ta, nhưng dù sao cũng là con gái ruột, họ rốt cuộc vẫn không đành lòng đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Chỉ là thời gian trôi qua, dân làng vẫn không ngừng bàn tán về chuyện này. Ôn Thiến lại không chịu ra ngoài tìm việc, suốt ngày chỉ biết than thân trách phận trong nhà.
Danh tiếng của cô ta đã lan xa khắp vùng, khiến mẹ Ôn muốn tìm chồng cho cô ta cũng khó.
Đúng lúc này, có một người họ hàng làm mối, đối tượng là một người bán thịt lợn, gia đình có chút tiền, thân hình cao to vạm vỡ.
Mẹ Ôn động lòng, bất chấp sự phản đối của Ôn Thiến, trực tiếp nhận sính lễ rồi gả cô ta đi, thậm chí còn không tổ chức đám cưới hay tiệc mừng.
Ôn Thiến cực kỳ ghét bỏ người bán thịt lợn này, lúc nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét. Ban đầu, gã kia còn nhẫn nhịn vì thấy cô ta xinh đẹp, nhưng sau khi nghe được chuyện của cô ta thì không còn khách khí nữa, bắt đầu hành hạ cô ta trên giường, về sau còn thường xuyên ra tay đánh đập.
Ngày nào trên mặt và cơ thể Ôn Thiến cũng đầy vết thương, cô ta cũng không dám ra ngoài, cả người ngày càng u ám.
Dần dần, cô ta bắt đầu lảm nhảm một mình, miệng nói toàn những lời người khác không hiểu.
Gã bán thịt lợn thấy cô ta điên điên khùng khùng thì chửi một câu xui xẻo, lập tức đem cô ta trả về nhà mẹ đẻ.
Sau khi về nhà, Ôn Thiến liền biến mất—cô ta quay trở lại thành phố cũ.
Trong danh sách bạn bè trên WeChat của cô ta vẫn còn những đồng nghiệp cũ. Khi nghe tin tập đoàn Mặc thị phá sản, khóe miệng Ôn Thiến nhếch lên thật lớn, bật cười điên cuồng: "Hahaha, đáng đời!"
Một đồng nghiệp cũ còn tán gẫu với cô ta:
—Không ngờ tổng giám đốc Mặc của chúng ta lại si tình đến thế, ngay cả công ty cũng không cần, ngày nào cũng bám theo Cố Kiều Kiều. Trước đây thật sự không nhìn ra đấy.
Ôn Thiến nhìn chằm chằm vào điện thoại, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Cô ta không oán hận Cố Kiều Kiều, mà chỉ ghen tỵ với vận mệnh của cô—sinh ra đã là tiểu thư cao quý, lại còn gả cho một người đàn ông có gia thế ngang hàng, diện mạo xuất chúng.
Chính vì vậy, năm đó cô ta mới có suy nghĩ sai lầm.
Nhưng đâu phải chỉ mình cô ta phạm lỗi!
Khi thấy tin Cố thị sắp tổ chức buổi ra mắt sản phẩm mới, Ôn Thiến lập tức đến siêu thị mua một con dao gọt trái cây, sau đó lẻn vào sàn diễn thời trang.
Quả nhiên, cô ta tìm thấy Mặc Vân Đình trong một góc tối.
"Mặc tổng, đã lâu không gặp." Ôn Thiến nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự oán hận điên cuồng.
Mặc Vân Đình nhìn cô ta một cái, dường như mất vài giây mới nhớ ra người này. Hắn nhíu mày:
"Cô tới đây làm gì?"
Không phải đến gây rối chứ?
Nụ cười của Ôn Thiến càng sâu, kết hợp với vết sẹo trên mặt, trông chẳng khác nào ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.
"Tôi đến để cảm ơn Mặc tổng thật tốt." Hai chữ "cảm ơn" được cô ta nhấn mạnh từng tiếng.
Mặc Vân Đình nhìn cô ta như đang nhìn một kẻ thần kinh.
Ngay khoảnh khắc hắn lơ là, Ôn Thiến rút dao từ trong túi, đâm thẳng vào ngực trái của hắn!
"Cô...!"
Mặc Vân Đình lùi về sau hai bước, máu tươi bắn tung tóe.
"Hahahahaha!" Ôn Thiến cười điên cuồng.
Những người đang xem trình diễn thời trang nhíu mày nhìn qua, sau đó có người hét lên: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Cả hội trường lập tức hỗn loạn.
Mặc Vân Đình ngã xuống đất, ánh mắt hắn hướng về phía sân khấu, nơi Cố Kiều Kiều đang đứng.
Có người gọi cảnh sát, có người gọi xe cấp cứu, bảo vệ nhanh chóng xông vào khống chế Ôn Thiến—lúc này cô ta vẫn còn cười như điên.
"Đừng nhìn." Thẩm Yến Uyên kéo Cố Kiều Kiều vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi: "Đừng sợ."
Cố Kiều Kiều khẽ "ừ" một tiếng, thật ra cô chẳng hề sợ hãi.
Lục Trầm Dịch bảo người phụ trách hội trường tắt nhạc và hướng dẫn khách rời khỏi hiện trường một cách trật tự.
Rất nhanh, sàn diễn trở nên trống trải, Mặc Vân Đình cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Kiều Kiều.
Hắn không còn vẻ cao ngạo năm nào, cả người tiều tụy đi rất nhiều, giờ phút này ngã trên mặt đất, trông có chút thê thảm.
Cảm giác cơ thể dần trở nên lạnh lẽo, hắn dùng chút sức lực cuối cùng, khàn giọng nói:
"Kiều Kiều, xin lỗi... Anh yêu em."
Sau đó, hắn nhắm mắt lại.
Cố Kiều Kiều nghe thấy, nhưng lòng cô không hề gợn sóng.
Tình yêu của hắn, vừa muộn màng vừa dơ bẩn.
Những ngày qua, trong sự yêu thương của ba người Tưởng Tinh Vọng, Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên, cô đã cảm nhận được rất nhiều tình cảm trân quý.
Chuyện quá khứ đã không còn quan trọng nữa, kết cục của Mặc Vân Đình hôm nay chỉ là quả báo mà thôi.
Sau này, Cố Kiều Kiều nghe nói Mặc Vân Đình chết vì mất máu quá nhiều, còn Ôn Thiến thì bị kết án 20 năm tù vì tội cố ý giết người.
Dù lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ba mẹ Mặc hận Ôn Thiến thấu xương, bèn thuê du côn vào tù hành hạ cô ta đủ kiểu.
Khi mãn hạn tù, Ôn Thiến đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông già như năm, sáu mươi.
Gia đình cô ta đã chết hết, còn gã bán thịt lợn năm xưa không biết nghe tin từ đâu, lại đón cô ta về nhà với mục đích khó lường.
Sau hai mươi năm bị tra tấn trong tù, Ôn Thiến đã hoàn toàn tê liệt. Khi bị gã bán thịt lợn mang về, cô ta phải phục vụ gã, trông cháu cho gã, thỉnh thoảng còn bị đánh đập.
Cứ thế sống trong tủi nhục vài năm, cơ thể ngày càng suy kiệt, rồi chết.
Còn Cố Kiều Kiều—không chỉ trở thành người nắm quyền Cố thị mà còn là nhà thiết kế tầm cỡ quốc tế, tổ chức vô số buổi trình diễn thành công.
Cô không tái hôn, Tưởng Tinh Vọng, Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên vẫn luôn ở bên cạnh cô. Ba người họ rất ăn ý, không ai tranh giành danh phận chồng, mà cùng nhau mang đến cho Cố Kiều Kiều tình yêu thương dạt dào.
Bốn người sớm đã nghỉ hưu, sau khi Cố Kiều Kiều sinh ba đứa con, đợi khi chúng đủ khả năng tiếp quản công ty, họ liền bắt đầu du lịch khắp thế giới.
Bốn người cùng nhau sống một cuộc đời đầy ấm áp và náo nhiệt.
~~~Lời Bạn Quýt~~~ Kết thúc vị diện 1 của bộ Xuyên nhanh vạn người mê rùi ^^ Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện trên blog nhà Quýt 💖 Nếu bạn muốn đọc tiếp bộ này thì để lại comment cho Quýt biết nha~ nếu nhiều độc giả và tương tác Quýt sẽ sắp xếp đăng tiếp, nếu ít thì xin drop bộ này qua đào hố khác ạ.
2 comments
Ra tiếp đi ạ
Trả lờiXóavị diện 2 đang up nha~
Xóa