Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 017

By Quyt Nho - tháng 3 24, 2025
Views

Chương 17: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (17)

Lúc Mặc Vân Đình xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Cố Kiều Kiều được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Cô nằm trên giường bệnh di động, sắc mặt tái nhợt, vẫn còn hôn mê.

Tim Mặc Vân Đình nhói lên, bước chân khựng lại.

“Anh là người nhà bệnh nhân à?” Một bác sĩ kéo hắn lại.

Mặc Vân Đình gật đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi Cố Kiều Kiều.

“Cánh tay bệnh nhân vừa được phẫu thuật xong, cần nằm viện vài ngày. Anh đi theo y tá làm thủ tục nhập viện, còn một số điều cần lưu ý, y tá sẽ nói với anh sau.”

Lúc này, Mặc Vân Đình mới nhìn về phía bác sĩ: “Bao giờ cô tỉnh lại?”

Bác sĩ đáp: “Khoảng ba tiếng nữa.” Nghĩ đến điều gì đó, ông bổ sung: “Sau khi thuốc tê hết tác dụng, cánh tay cô ấy sẽ rất đau, có thể uống thuốc giảm đau nếu cần.”

“Vâng.”

Mặc Vân Đình theo Cố Kiều Kiều vào phòng bệnh, còn thủ tục nhập viện hắn giao hết cho thư ký xử lý.

Bây giờ, hắn chỉ muốn ở bên cô.

Cả đêm đó, Mặc Vân Đình không hề chợp mắt, chỉ ngồi bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay không bị thương của Cố Kiều Kiều, chăm chú nhìn cô.

Cố Kiều Kiều giả vờ hôn mê suýt không nhịn nổi mà bật cười. Tên đàn ông này bỗng nhiên biến thành tình thánh, cô thật sự không quen chút nào.

Trời sáng, tiếng bước chân và trò chuyện bắt đầu vang lên ngoài hành lang. Cố Kiều Kiều cảm thấy đã đến lúc, liền chậm rãi mở mắt.

Vừa mở mắt ra, cô liền thấy dáng vẻ tiều tụy của Mặc Vân Đình—râu lún phún, mắt đầy tơ máu, trông cực kỳ chật vật.

“Ưm? Vân Đình ca ca, anh tỉnh rồi à? Em không sao đâu, anh đừng lo lắng.”

Mặc Vân Đình khẽ vuốt tóc mái trên trán cô, ánh mắt chan chứa yêu thương.

Trong suốt một tuần sau đó, Mặc Vân Đình gạt bỏ toàn bộ công việc, những việc khẩn cấp thì bảo trợ lý mang tài liệu đến bệnh viện để hắn ký.

Hắn tận tâm chăm sóc Cố Kiều Kiều, ngay cả khi cô đi vệ sinh cũng phải dìu đến tận bồn cầu rồi mới chịu rời đi.

Tình cảm giữa hai người càng lúc càng sâu đậm, trong mắt người ngoài chính là quấn quýt không rời, một giây cũng không muốn xa nhau.

Ít nhất, trong mắt Tưởng Tinh Vọng là như vậy.

Anh cảm thấy mình sắp phát điên.

Hàng ngày, anh tự ngược bản thân bằng cách đến phòng bệnh của Cố Kiều Kiều, nhìn Mặc Vân Đình tỉ mỉ chăm sóc cô.

Lòng anh ngập tràn ghen tị.

Anh không muốn chịu đựng một mình nữa.

Ngày Cố Kiều Kiều xuất viện, nhân lúc Mặc Vân Đình đi làm thủ tục, Tưởng Tinh Vọng bước vào phòng bệnh.

Anh đỡ lấy Cố Kiều Kiều đang thu dọn quần áo, để cô ngồi xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

Cố Kiều Kiều nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, Tưởng ca ca?”

Tưởng Tinh Vọng không còn vẻ ôn hòa như trước, cả người toát ra sự u ám.

Anh trầm giọng: “Kiều Kiều, em thực sự muốn quay lại với Vân Đình sao?”

Cố Kiều Kiều ngơ ngác nhìn anh, không trả lời.

Tưởng Tinh Vọng tiếp tục: “Chứng yêu sạch sẽ của em đã khỏi rồi ư? Em thực sự có thể quên sự tình đêm hôm đó sao?”

Ánh mắt anh gắt gao khóa chặt Cố Kiều Kiều, trên khuôn mặt luôn tao nhã ôn hòa giờ lại mang theo sự xâm chiếm đầy áp bức.

Hai người đứng rất gần nhau, Cố Kiều Kiều hoảng hốt lùi về sau, cho đến khi lưng chạm vào mép sofa.

Cô luống cuống lắc đầu: “Tưởng ca ca, đây là chuyện giữa em và Vân Đình ca ca, anh… đừng hỏi nữa, được không?”

“Hừ.” Tưởng Tinh Vọng tiếp tục áp sát cô. “Anh cũng không muốn quản, nhưng Kiều Kiều, anh rất khó chịu.”

Anh khẽ cười khổ, kéo tay Cố Kiều Kiều đặt lên trái tim mình, giọng nói trầm thấp: “Nếu em và cậu ta có thể làm lành… vậy anh thực sự không còn cơ hội nào rồi phải không?”

Cố Kiều Kiều trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Tưởng Tinh Vọng, dường như không thể tiếp nhận được những lời hắn vừa nói.

Cô bối rối chỉ vào mình: “Tưởng ca ca, anh… thích em sao?”

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, đôi mắt hồ ly mở to tròn xoe, Tưởng Tinh Vọng khẽ gật đầu, hừ nhẹ một tiếng, khóe môi nhếch lên, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Cố Kiều Kiều đột ngột đứng phắt dậy, lắp bắp: “Em… em đã kết hôn với Vân Đình ca ca rồi! Anh đừng thích em nữa!”

Tưởng Tinh Vọng cũng đứng lên theo, cuối cùng không nhịn được nữa, ôm lấy Cố Kiều Kiều nhỏ nhắn vào lòng. “Nhưng Vân Đình đã làm chuyện có lỗi với em, mà em cũng đâu có vui vẻ, đúng không?”

Vùi mặt trong lòng anh, Cố Kiều Kiều âm thầm phun tào với 888: “Không ngờ nha, Tưởng Tinh Vọng cũng sụp đổ nhân vật* rồi sao? Hahaha, người đầu tiên đào góc tường huynh đệ mình lại là Tưởng Tinh Vọng ôn nhuận này, cười chết tôi mất.”

* sụp đổ nhân vật: phá vỡ hình tượng nhân vật vốn có

888: “……”

888 thầm oán thán, chắc ngày tàn của chiến trường tình ái này cũng không xa nữa đâu? Ký chủ của nó thật sự không nhận ra sức hấp dẫn của mình à? Đến người hiền lành cũng bị cô khiến cho hắc hóa!

888 giả vờ ho khan một tiếng: “Ký chủ, Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên vẫn luôn đứng ngoài cửa đó, còn Mặc Vân Đình thì ở hành lang rồi.”

Được rồi…

Cố Kiều Kiều dồn chút sức giãy ra khỏi vòng tay Tưởng Tinh Vọng, cô ngước lên, khuôn mặt đỏ bừng vì nín thở. “Xin lỗi, Tưởng ca ca, chỉ cần em và Vân Đình ca ca còn chưa ly hôn, bọn em vẫn là vợ chồng. Anh không thể làm nam tiểu tam* đâu.”

*(男小三 – nam tiểu tam: “Tuesday” phiên bản nam, kẻ chen chân vào hôn nhân người khác)

“Phụt.”

Ngoài cửa vang lên một tiếng cười, nghe giọng giống như của Lục Trầm Dịch.

Tưởng Tinh Vọng cũng không tức giận, chỉ bất đắc dĩ xoa đầu Cố Kiều Kiều. “Vậy là anh phải đợi đến khi em ly hôn rồi, đúng không?”

Ánh mắt anh quá mức chân thành, quá mức nghiêm túc.

Đôi mắt Cố Kiều Kiều đảo qua đảo lại, trông có chút né tránh. Mặt cô vẫn đỏ, không nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Tưởng Tinh Vọng đã có câu trả lời trong lòng, cũng không vội nữa, không muốn ép chặt cô gái anh yêu quá mức. Dù sao anh đã đợi lâu như vậy, hôm nay chỉ là lỡ mất khống chế, may mà chưa thấy cô lộ ra vẻ chán ghét.

Thế là anh buông tay, Cố Kiều Kiều lập tức lùi lại hai bước.

“Trầm Dịch, cậu cười cái gì mà vui thế?”

Mặc Vân Đình vừa quay lại đã thấy Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên đứng ngay trước cửa phòng bệnh, trông cứ như hai vị thần giữ cửa, mà Lục Trầm Dịch lại cười đến vui vẻ như vậy.

Lục Trầm Dịch nhướng mày, ánh mắt yêu mị liếc qua, giọng lười biếng mà tà mị: “Không có gì, chỉ là thấy một con sói đuôi to có ý đồ xấu bị thỏ trắng nhỏ dạy dỗ một trận thôi.”

Mặc Vân Đình: “?”

Có điều, lúc này hắn không bận tâm đến chuyện đó, cũng không để trong lòng, chỉ có Thẩm Yến Uyên khẽ co giật khóe môi.

Đột nhiên cảm thấy… có hơi thương cảm cho huynh đệ của mình là sao?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ rất nhanh thôi, cậu ấy sẽ phải đội một chiếc nón xanh bóng loáng rồi sao?

Mặc Vân Đình thấy Tưởng Tinh Vọng trong phòng bệnh cũng không ngạc nhiên. Mấy ngày nay hắn đã quen với việc nhóm huynh đệ cứ thỉnh thoảng chạy đến bệnh viện, huống chi bệnh viện này vốn là của cậu ấy.

Hắn tiện miệng hỏi: “Đang nói chuyện gì thế?”

Tưởng Tinh Vọng: Đang bàn cách cướp vợ cậu về tay tôi.

Cố Kiều Kiều: Đang thảo luận màu xanh nào đẹp nhất.

Tưởng Tinh Vọng bình thản trả lời: “Dặn dò Cố Kiều Kiều một số lưu ý.” Sau đó, anh chậm rãi đổi giọng, nghiêm túc lên mặt bác sĩ: “Cánh tay của Kiều Kiều cần ba tháng để hồi phục, thời gian này phải chú ý giữ gìn, cũng tạm thời không thể… chung phòng.”

Cố Kiều Kiều đỏ mặt, thầm trừng Tưởng Tinh Vọng một cái.

Lục Trầm Dịch lặng lẽ giơ ngón tay cái.

Thẩm Yến Uyên cũng thầm bội phục cậu ta—mặt không đổi sắc, tim không đập loạn.

Chỉ có Mặc Vân Đình là người duy nhất chẳng hay biết gì, còn rất nghiêm túc gật đầu, trông có vẻ như đã tiếp thu lời “bác sĩ Tưởng” một cách triệt để.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments