Chương 708: Líu Ríu
Những tin đồn phía trước có cũng được, không có cũng chẳng sao. Vốn dĩ các giám sát viên đã không ngừng nhấn mạnh lợi ích của việc chiến thắng để kích thích họ tham chiến, ai cũng biết chuyện này. Tin đồn chẳng qua chỉ là cụ thể hóa những “lợi ích” đó mà thôi.
Nhưng tin cuối cùng, nói rằng thần dân có thể cướp ngôi vào giai đoạn sau, thì lại quá mức hiểm độc.
Nếu thật sự có thể đoạt ngôi, vậy thần dân hoàn toàn có thể ẩn nhẫn trong đội của Quốc Vương, chờ đến trận chiến cuối cùng rồi phản bội lật kèo! Khi đó, mọi tâm huyết của Quốc Vương sẽ đổ sông đổ bể, trở thành lợi thế cho kẻ khác!
Trong tình huống như vậy, làm sao đồng minh có thể tin tưởng lẫn nhau? Và hậu quả trực tiếp của sự thiếu tin tưởng là—
Quốc Vương do dự, thần dân thiếu ăn ý, cả đội không có sự gắn kết, cuối cùng dẫn đến toàn quân bị diệt, tất cả cùng thua cuộc!
“Biết tin đồn này xuất phát từ đâu không?” Thẩm Mặc hỏi Dư Triều Huy.
Anh và Bạch Ấu Vi thường xuyên ở trong Nhà Búp Bê, một người lạnh lùng, một người kiêu ngạo, ngược lại không thân thuộc với căn cứ bằng Dư Triều Huy.
“Hình như là từ trụ sở Quốc Vương truyền ra.” Dư Triều Huy vừa nói, vừa liếc mắt nhìn về phía xa: “Chắc chắn có liên quan đến mấy người bên đó.”
Phía xa, Nghiêm Thanh Văn đang cầm ly rượu trò chuyện với ai đó.
Hiện tại, cư dân trong thành phố dần quay lại cuộc sống bình thường, thực sự không cần phải bịa đặt tin đồn về Quốc Vương và thần dân. Dù có dựng chuyện, chưa chắc đã có ai tin. Nhưng nếu chính Quốc Vương tung ra tin đồn thì sao?
Thẩm Mặc cầm lấy một ly rượu, nói: “Anh qua hỏi thử.”
Bạch Ấu Vi thấy Tô Mạn và Chu Thư ở bàn khác, liền giơ tay chỉ về hướng đó: “Em qua bên kia nhé.”
Hai người chia nhau hành động.
Tô Mạn và Chu Thư cũng nhìn thấy Bạch Ấu Vi, vui vẻ vẫy tay chào. Nhưng chào thôi chưa đủ, Tô Mạn còn chạy đến, thấp giọng hỏi ngay:
“Ra khỏi mê cung rồi, chân cô có đỡ hơn chút nào không?”
Vì tay cô hồi phục rất nhanh, nên luôn quan tâm chuyện này.
Bạch Ấu Vi cười tít mắt gật đầu: “Ừm, khá hơn nhiều rồi~”
“Đi lại được chưa?” Tô Mạn chăm chú nhìn chân cô.
“Được chứ~” Bạch Ấu Vi nhấc chân lên: “Không chỉ đi được, mà còn có thể bắt chéo chân nữa đây.”
“Được rồi, mau để chân xuống đi! Khó khăn lắm mới hồi phục, phải dưỡng cẩn thận!” Tô Mạn đỡ chân cô đặt xuống, ngạc nhiên kêu lên: “Oa, chân cô mịn thật đấy!”
Bạch Ấu Vi tự hào ngẩng cao đầu: “Vừa đắp mặt nạ xong, đương nhiên là mịn~”
Tô Mạn tò mò sờ thử lên bắp chân cô.
Bạch Ấu Vi lập tức gạt tay cô ra, không khách sáo nói: “Tự mà sờ chân mình đi!”
Tô Mạn bụm miệng cười, quay sang nói với Chu Thư: “Vi Vi này còn đắp mặt nạ cho cả chân cơ đấy.”
Chu Thư cười đáp: “Đắp mặt nạ trước tiên phải tẩy da chết đã. Trước đây mỗi tháng tôi đều tẩy da chết một lần, sau đó thoa kem dưỡng thể, cảm giác rất thư giãn.”
Bạch Ấu Vi và Tô Mạn đồng thanh: “Tẩy da chết?”
Nào nào nào, tám chuyện chút nào…
Mấy cô gái ríu rít bàn luận về dưỡng da và chăm sóc cơ thể.
Trong khi đó, chủ đề của đám đàn ông thì nghiêm túc hơn.
Thẩm Mặc tìm Nghiêm Thanh Văn hỏi về tin đồn. Nghiêm Thanh Văn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng là tôi tung tin đồn, nhưng cái tin cuối cùng không phải do tôi.”
Thẩm Mặc nhíu mày. Không phải Nghiêm Thanh Văn thì là ai?
Anh đảo mắt nhìn quanh phòng tiệc, ánh mắt dừng lại ở Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết ở xa.
Nghiêm Thanh Văn cũng nhìn về phía hai người kia, chậm rãi nói: “Chắc là bọn họ thôi. Trong bốn loại chiến dịch của chiến tranh mê cung, trừ chiến dịch 1 ra, ba chiến dịch còn lại đều yêu cầu ít nhất năm người tham chiến. Hai người bọn họ không đủ quân số, hơn nữa Đỗ Lai lại có tiếng xấu trong căn cứ, nên cần tung ra một tin đồn giật gân để lôi kéo người…”
Những người từng tham gia trò chơi cùng Đỗ Lai trước đây, không ai là chưa từng bị hắn chơi khăm. Vì vậy đến giờ, Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết vẫn chưa chiêu mộ được bất cứ thần dân nào.
Thẩm Mặc nhìn hai người đó một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, hỏi Nghiêm Thanh Văn: “Trận chiến tiếp theo mọi người chọn kiểu nào?”
0 comments