Chương 20: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (20)
Hôn lại ư? Không có cửa đâu!
Nhân lúc hai người kia trở về phòng thay quần áo, Cố Kiều Kiều nhanh chóng cầm lấy hộ chiếu và giấy tờ tùy thân, thậm chí còn chẳng kịp đổi quần áo hay lấy hành lý, trực tiếp chuồn mất.
Trông chẳng khác nào một kẻ làm chuyện xấu xong thì bỏ trốn.
Để lại trong phòng hai người đàn ông nhìn đống bừa bộn trước mắt, bật cười đầy bất đắc dĩ.
"Chạy được mồng một, không chạy được ngày rằm đâu."
Lục Trầm Dịch thản nhiên thu dọn hành lý giúp Cố Kiều Kiều, đừng tưởng về nước là có thể thoát khỏi bọn họ.
Thẩm Yến Uyên không nói gì, chỉ gửi tin nhắn cho thư ký, bảo cậu ta đặt vé chuyến bay sớm nhất về nước.
Tiểu hồ ly chạy rồi, bọn họ tất nhiên phải đuổi theo.
"Chuyện của nhà họ Cố, có nên nói với Kiều Kiều không?" Lục Trầm Dịch bỗng hỏi.
Thẩm Yến Uyên nheo mắt, trong ánh nhìn sâu thẳm ấy là tia sáng lập lòe khó đoán.
Anh châm một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ kẹp giữa những ngón tay thon dài, trông tùy ý mà lười nhác.
"Chuyện này sớm muộn cũng phải nói với em ấy thôi. Nếu em ấy biết rồi, chuyện ly hôn với Vân Đình chắc chắn sẽ thành."
Giọng điệu anh thản nhiên như thể mọi thứ đã nằm trong dự tính.
Làn khói thuốc nhàn nhạt khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Lục Trầm Dịch cũng ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi phả ra làn khói trắng.
"Chúng ta làm vậy có tính là thừa nước đục thả câu không?"
Thẩm Yến Uyên hiểu ý anh ta.
Mấy người bọn họ lớn lên cùng nhau, gia cảnh tương đương, dù không phải tình cảm thâm sâu nhưng cũng đã làm huynh đệ bao nhiêu năm.
Chỉ là, bọn họ không ngờ Mặc Vân Đình lại muốn thôn tính tập đoàn nhà họ Cố.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng lạ—Mặc Vân Đình là người có dã tâm, nhưng ba hắn lại chỉ là một kẻ bất tài. Khi tiếp quản Mặc thị, công ty đã sớm có dấu hiệu xuống dốc.
Vậy nên hắn mới nảy ra ý nghĩ thôn tính tập đoàn Cố thị để cứu vãn tình thế.
Thế nhưng hắn không nên lựa chọn làm tổn thương Kiều Kiều, rồi lại tiếp tục hại cả người thân của cô.
Chỉ riêng điều này, bọn họ đã không thể chấp nhận hắn.
Thẩm Yến Uyên hờ hững rít một hơi thuốc, khóe môi cong nhẹ, ngữ điệu đầy hàm ý:
"Bảo vật thì nên ở trong tay người biết trân trọng."
Người có được rồi chỉ coi như bình thường, nhưng lại không biết rằng, trong mắt kẻ khác, đó là thứ cầu mà không được, là thứ đáng để dốc tâm mưu tính.
…
Cố Kiều Kiều trở về quá gấp gáp, thậm chí còn chưa kịp báo cho Mặc Vân Đình.
Mãi đến khi xuống máy bay, cô mới sực nhớ ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hay là cứ giấu trước đã, cho hắn một bất ngờ vậy.
Cô đi thẳng đến tiệm bánh ngọt ở phía nam thành phố.
Mặc Vân Đình thích nhất là tiramisu của tiệm này.
Sau khi mua bánh xong, cô còn tranh thủ đến spa chăm sóc da, giúp khuôn mặt có chút mệt mỏi vì chuyến bay dài trở nên rạng rỡ hơn.
Làm xong tất cả, cô mới trở về nhà, dọn dẹp một chút rồi tự tay nấu một bàn thức ăn.
Thậm chí, cô còn đặt hoa tươi qua ứng dụng giao hàng, tỉ mỉ trang trí lại phòng ăn.
Lâu rồi chưa gặp Mặc Vân Đình, cô muốn dành cho hắn một chút lãng mạn.
Từng bước một, cô từ tốn chuẩn bị mọi thứ, cứ như thể đã quyết tâm bỏ lại quá khứ sau lưng, muốn cùng Mặc Vân Đình bắt đầu lại từ đầu.
Sắp xếp xong xuôi, cô nhắn tin cho hắn:
[Vân Đình ca ca, tan làm về sớm nhé, em có bất ngờ cho anh ~]
Gửi tin nhắn xong, Cố Kiều Kiều liếc nhìn màn hình điện thoại.
Không có tin nhắn nào từ Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên, cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại, Tưởng Tinh Vọng lại hỏi cô khi nào về.
Cố Kiều Kiều trả lời: [Sắp rồi!]
Sau đó, cô thoát WeChat, mở hộp thư điện tử.
"Hửm? Có một email từ ban tổ chức cuộc thi thời trang, cần mở bằng máy tính để xem."
Nhưng máy tính của cô vẫn còn để ở khách sạn bên nước ngoài.
Cố Kiều Kiều nhớ ra trong thư phòng của Mặc Vân Đình có máy tính, thế là cô liền đi vào đó.
Thư phòng của Mặc Vân Đình, cô rất ít khi lui tới, bởi hắn không thích cô vào đây.
Nghĩ đến điều này, Cố Kiều Kiều cười híp mắt, chắp tay lại, đối diện với chiếc máy tính tự lẩm bẩm:
"Vân Đình ca ca, em chỉ mượn máy tính của anh xem email một chút nhé. Đừng lo, em sẽ không lén xem tài liệu của anh đâu!"
Cô chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm, ung dung mở máy tính ra.
Vừa mở màn hình, hòm thư trên desktop tự động đăng nhập vào tài khoản của Mặc Vân Đình.
Ngay khoảnh khắc định nhấn nút thoát, ánh mắt cô vô tình quét qua một email—Là dự án hợp tác gần đây giữa Mặc thị và Cố thị.
Như có ma xui quỷ khiến, Cố Kiều Kiều bấm vào mở email, sau đó lập tức trợn to mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Biểu cảm cô cứng đờ, mãi một lúc lâu mới hoàn hồn lại, vội vàng cầm điện thoại gọi cho ba cô.
Sau khi xác nhận rằng dự án này là có thật, viền mắt cô ngay lập tức đỏ lên.
"Ba, không có gì đâu, con chỉ tiện hỏi chút thôi. Thôi con cúp máy trước nhé, lát nữa nói chuyện sau ~"
Cúp điện thoại, Cố Kiều Kiều cắn môi dưới, cúi đầu, che giấu đi biểu cảm trên gương mặt.
Một lúc lâu sau, cô lau mặt, bình tĩnh lại rồi gọi điện cho Mặc Vân Đình:
"Vân… anh mấy giờ về?"
Giọng nói của Mặc Vân Đình từ đầu dây bên kia vẫn cưng chiều như mọi khi:
"Anh vừa ra khỏi công ty, hai mươi phút nữa về đến nhà. Kiều Kiều nhớ anh rồi sao?"
Cố Kiều Kiều im lặng.
Lúc này, cô không biết nên dùng giọng điệu nào để nói chuyện với hắn, cô sợ rằng nếu mở miệng, mình sẽ không kìm được mà chất vấn hắn điên cuồng!
"Alo? Kiều Kiều?"
Cố Kiều Kiều chớp chớp mắt, ép nước mắt chảy ngược vào trong.
"Ừ, em đợi anh ở nhà."
Nói xong, cô cúp máy.
Sau đó, cô dùng điện thoại chụp lại tài liệu dự án, tắt máy tính rồi trở lại phòng khách.
Nhìn bữa tối dưới ánh nến mà mình đã chuẩn bị, cô nở một nụ cười cay đắng, siết chặt nắm tay, đứng tại chỗ thật lâu.
Trong phút chốc, nước mắt đã chảy dài trên gương mặt.
Cô co ro trên ghế sô pha, chôn mặt vào đầu gối, bờ vai run rẩy phản chiếu sự sụp đổ trong tâm trí.
"Đinh——"
Điện thoại vang lên một tin nhắn.
Cố Kiều Kiều hít sâu, mở ra xem—là tin nhắn từ Ôn Thiến.
[Cô Cố, ngày mai tôi có thể gặp cô một lúc không?]
Như sợ cô không trả lời, Ôn Thiến nhắn thêm một tin nữa.
[Chúng ta nói về chuyện của tôi và tổng giám đốc Mặc.]
Cố Kiều Kiều siết chặt điện thoại, nở nụ cười thê lương.
Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt cô, làm lộ ra sắc trắng bệch tái nhợt.
Hôm nay, còn ai thảm hơn cô không?
Trước là phát hiện người chồng mà cô tin tưởng muốn chiếm đoạt tài sản gia đình cô.
Sau lại bị nhân tình của hắn hẹn gặp.
Cố Kiều Kiều bỗng thấy tò mò—trong mắt Mặc Vân Đình, cô rốt cuộc là người như thế nào?
Một cô tiểu thư ngu ngốc được gia đình cưng chiều?
Một kẻ u mê vì tình?
Một đại tiểu thư kiêu ngạo tùy hứng?
Tóm lại, chính là một kẻ không có đầu óc, chỉ biết chạy theo hắn, đúng không?
Cố Kiều Kiều muốn cười, nhưng chẳng thể cười nổi.
"Ha."
Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, ép nước mắt ngược trở lại, lạnh nhạt nói:
"Vân Đình ca ca, em hận anh."
Giọng cô nhẹ bẫng, ánh mắt cũng lạnh lẽo vô cùng.
Lần này, cô sẽ không tha thứ nữa.
Tổn thương cô, không sao—đó là lựa chọn của cô.
Nhưng tổn thương gia đình cô?
Không thể nào!
Cô tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!
Cố Kiều Kiều đứng dậy, cầm lấy một tờ giấy ghi chú trên bàn, từng nét từng nét viết xuống:
"Tình yêu của chúng ta đến đây là kết thúc."
Đặt mảnh giấy lên bàn ăn, cô không hề ngoảnh lại, rời đi.
Cô phải rời khỏi nơi khiến cô ngạt thở này.
0 comments