Chương 225: Biệt danh "Quỷ Kiến Sầu"
Bạc Tinh Hà vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Hắn bây giờ nghi ngờ nghiêm trọng rằng Ngu Chiêu đang cố ý trả đũa hắn!
Ngu Chiêu thản nhiên gật đầu: “Nếu ngươi không phục, có thể cầm phạt đơn đến tìm Tông chủ khiếu nại.”
Những lời chất vấn suýt thốt ra khỏi miệng Bạc Tinh Hà lại bị hắn cố nuốt xuống.
Hắn đâu có ngu.
Dù cho Ngu Chiêu thật sự cố ý nhắm vào hắn, thì cũng là do hắn tự để lộ sơ hở trước. Nếu thật sự làm ầm lên trước mặt Tông chủ, kẻ mất mặt cuối cùng vẫn là hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là luyện thêm một canh giờ thôi mà, ta nhận!”
Hắn siết chặt phạt đơn, sải bước đi vào trường luyện công, ngay cả bóng lưng cũng tràn đầy oán khí.
Ban đầu Trương Tuấn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi: “Làm vậy thật ổn chứ?”
Ngu Chiêu không lên tiếng, ánh mắt liếc xuống ngực hắn.
Trương Tuấn cũng cúi đầu nhìn theo, bỗng dưng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Đây nào phải chữ, rõ ràng là bùa hộ mệnh của hắn!
Sau đó, ba người Ngu Chiêu như ba vị thần giữ cửa, trấn giữ ngay lối ra vào của trường luyện công, nhất quyết để mỗi đệ tử đi trễ đều nhận được phạt đơn của riêng mình.
Lúc Tôn trưởng lão ung dung tản bộ đến trường luyện công, thứ ông nhìn thấy là một khung cảnh tu luyện sôi nổi chưa từng có.
Ông khẽ “ồ” một tiếng.
Kỳ lạ, hôm nay đám nhóc này bỗng dưng siêng năng hẳn, chẳng lẽ biết chưởng môn của Thanh Mộc Môn – Ngũ Tang đang đến Tông môn làm khách nên muốn thể hiện?
Không tệ, cũng có chút tiền đồ đấy.
Tôn trưởng lão cảm thấy rất hài lòng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn khi nhìn thấy ba người Ngu Chiêu.
“Chào Tôn trưởng lão.”
Ba người Ngu Chiêu cùng nhau hành lễ.
Tôn trưởng lão cười tít mắt gật đầu: “Ba ngươi đứng đây làm gì? Sao không vào luyện công?”
“Trưởng lão, Tông chủ chưa thông báo với ngài sao? Chúng ta là thành viên của Đội chấp pháp mới thành lập, chịu trách nhiệm giám sát và xử lý những hành vi vi phạm nội quy trong Tông môn.” Ngu Chiêu bước lên giải thích.
Tôn trưởng lão hơi sững sờ, sau đó bừng tỉnh: “À, Tông chủ có nhắc đến chuyện này.”
Hôm qua, Tễ Nguyên Tông chủ đã triệu tập các phong chủ và trưởng lão để mở một buổi nghị sự kéo dài.
Chủ đề chính của buổi nghị sự xoay quanh việc quy hoạch Tông môn hiện tại và kế hoạch phát triển trong tương lai.
Trong đó cũng đề cập đến việc thành lập Đội chấp pháp, nhưng chỉ nói sơ qua vài câu nên Tôn trưởng lão không quá để tâm. Không ngờ hôm nay Đội chấp pháp đã chính thức đi vào hoạt động.
Bảo sao đám đệ tử trông như uống máu gà, thì ra có người giám sát.
Ông tán thưởng: “Không tệ, có các ngươi ở đây, bọn ta làm trưởng lão cũng đỡ phải lo lắng hơn. Cứ tiếp tục phát huy.”
Sau khi động viên ba người vài câu, ông định đi vào trường luyện công để chỉ điểm cho các đệ tử.
Ngu Chiêu bình tĩnh đứng chặn đường: “Tôn trưởng lão, hôm nay là phiên trực của ngài sao?”
“Đúng vậy, là ta.” Tôn trưởng lão không suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp.
Ngu Chiêu nghiêm mặt: “Theo quy định, trưởng lão trực nhật phải có mặt tại trường luyện công trước khi chuông sáng vang lên. Ngài đã đến muộn.”
Tôn trưởng lão: !
Trương Tuấn, Tu La: !!
Đám đệ tử đang dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện: !!!
Ngu Chiêu mặc kệ Tôn trưởng lão đang ngẩn ra bên cạnh, cầm bút chuẩn bị viết phạt đơn thì Tôn trưởng lão bỗng giật mình tỉnh táo, vội vàng kéo nàng lại.
“Khoan đã, khoan đã.” Ông trợn to mắt: “Ngu Chiêu, chẳng phải Đội chấp pháp các ngươi chỉ giám sát đệ tử thôi sao…”
“Ai nói với ngài vậy?” Ngu Chiêu nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ của Đội chấp pháp là giám sát mọi hành vi vi phạm môn quy trong Tông môn. Dù là Tông chủ phạm luật, cũng phải phạt không nương tay.”
Vốn đang thấp thỏm lo lắng, Trương Tuấn và Tu La nghe vậy lập tức ưỡn thẳng lưng.
Trương Tuấn thậm chí còn cảm thấy dòng chữ trước ngực mình sáng lấp lánh.
Tôn trưởng lão thấy Ngu Chiêu không hề đùa cợt, cuối cùng cũng hoảng hốt.
Ông dù gì cũng là một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ, tất nhiên không sợ Ngu Chiêu. Nhưng Ngu Chiêu là người do chính Tông chủ bổ nhiệm vào Đội chấp pháp.
Hơn nữa, lần này Tông chủ dường như đã quyết tâm chỉnh đốn Tông môn. Hôm qua khi triệu tập nghị sự, sắc mặt ông ấy nghiêm nghị chưa từng có.
Tôn trưởng lão cũng không muốn thách thức uy quyền của Tông chủ.
Ông vội vàng nở nụ cười làm lành: “Ngu Chiêu à, chuyện này có thể du di một chút không? Ta cũng đâu biết các ngươi đã nhậm chức, nếu không thì…”
Dưới ánh mắt lên án của ba người Ngu Chiêu, giọng của Tôn trưởng lão càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cũng nhận ra lỗi sai trong lời nói của mình.
Chuyện ông không biết Đội chấp pháp nhậm chức vốn chẳng liên quan gì đến việc ông đi trễ.
Ông thở dài một hơi, chấp nhận số phận: “Được rồi, ngươi nói phạt thế nào, ta nhận.”
“Tôn trưởng lão, Tông chủ sẽ cảm kích ngài.”
Ngu Chiêu hạ giọng nói nhanh một câu, sau đó rút bút, viết lên phạt đơn: “Tôn trưởng lão đi trễ trong buổi tập sáng, phạt giám sát toàn bộ đệ tử đến khi kết thúc luyện công mới được rời đi.”
Tôn trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Đối với ông, hình phạt này chẳng đáng là bao.
Điều khiến ông quan tâm hơn là câu nói vừa rồi của Ngu Chiêu.
Dùng một lần chịu phạt để đổi lấy sự cảm kích của Tông chủ, ngoài mất mặt ra, cũng không thiệt gì mấy.
Thấy Tôn trưởng lão nhận lấy phạt đơn, đám đệ tử xung quanh lập tức náo động.
“Ngu Chiêu thật sự dám viết phạt đơn cho Tôn trưởng lão, gan cũng lớn quá đi!”
“Nàng ta còn dám chống lại Thanh Diễn chân nhân, huống chi là Tôn trưởng lão? Hơn nữa, đây là quyền mà Tông chủ giao cho nàng, ai dám không nghe?”
“Xong rồi xong rồi! Trước đây vì sư muội Diệp, ta còn từng châm chọc Ngu Chiêu ngay trước mặt nàng, liệu nàng có ghi thù rồi trả đũa ta không?”
“Ngươi ngốc à, chỉ cần ngươi không phạm môn quy, nàng ta lẽ nào có thể bịa đặt tội danh hại ngươi sao!”
“…”
Mục đích của Ngu Chiêu đã đạt được.
Nàng và Tôn trưởng lão phối hợp, truyền tải một thông điệp quan trọng đến tất cả đệ tử.
Lần này, Tông môn thực sự quyết tâm chỉnh đốn môn phong. Dù là trưởng lão vi phạm, cũng bị xử phạt như nhau, tuyệt đối không dung túng.
Nhờ vậy, bầu không khí của Ngũ Hành Đạo Tông đã có sự cải thiện đáng kể trong thời gian ngắn.
Bởi vì không ai biết Ngu Chiêu cùng hai đội viên của nàng sẽ xuất hiện vào thời gian nào, địa điểm nào, và bằng cách nào.
Từng có một đệ tử vì muốn tránh né Đội chấp pháp mà lẩn trốn vào vùng rừng sâu núi thẳm không dấu chân người, kết quả vẫn bị Ngu Chiêu tóm gọn ngay tại chỗ.
Cũng vì thế, nàng được đặt biệt danh “Quỷ Kiến Sầu”.
Còn Trương Tuấn và Tu La lần lượt được gọi là “Chó săn số một” và “Chó săn số hai”.
Tu La thậm chí còn tranh cãi với Trương Tuấn về thứ bậc, cho rằng công lao của mình lớn hơn, nên phải được phong danh hiệu “Chó săn số một”.
Trương Tuấn lập tức không phục, còn liệt kê hàng loạt chiến công “đại nghĩa diệt thân” của mình, cuối cùng miễn cưỡng giữ vững danh hiệu “Chó săn số một”.
Khi Ngu Chiêu đang bận rộn tỏa sáng trong vai trò Đội chấp pháp, chưởng môn Ngũ Tang tìm đến nàng.
Thời gian này, chưởng môn Ngũ Tang làm khách tại Ngũ Hành Đạo Tông nhưng cũng không rảnh rỗi.
Dược Vô Kỵ đã giao trường sinh quả cho Tễ Nguyên Tông chủ, sau đó Tông chủ lại đưa cho chưởng môn Ngũ Tang, đồng thời giao phó luôn cả việc chữa trị cho Thôi Ngọc.
Gần đây, đám người ở Độc Nguyệt Phong cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, một lòng phối hợp với chưởng môn Ngũ Tang để chữa bệnh cho Thôi Ngọc.
“Trường sinh quả quả nhiên có thể trừ bỏ độc tố trong cơ thể Thôi Ngọc. Ngũ giác của hắn đã khôi phục hơn phân nửa, tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là có thể hoàn toàn bình phục.”
Ngu Chiêu hờ hững gật đầu.
Rõ ràng nàng chẳng hề quan tâm.
Chưởng môn Ngũ Tang chuyển đề tài: “Trường sinh quả mà Dược Vô Kỵ giao cho Tễ Nguyên, có phải là do ngươi đưa cho nàng ấy không?”
Ngu Chiêu giật mình trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”
“Ta đã thấy hết rồi.”
0 comments