Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 023

By Quyt Nho - tháng 3 27, 2025
Views

Chương 23: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (23)

Mặc Vân Đình vẫn luôn nhìn Cố Kiều Kiều, nhưng cô lại không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Trong lòng hắn chua xót, ngay cả khoang miệng cũng đắng ngắt.

Như thể tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc của Ôn Thiến: "Tổng giám đốc Mặc, xin hãy cứu lấy đứa bé."

Mặc Vân Đình ngăn nhân viên phục vụ lại, lạnh lùng cúi người bế Ôn Thiến lên. Khi lướt qua Cố Kiều Kiều, hắn thoáng dừng chân trong giây lát.

Ôn Thiến tựa vào lòng hắn, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười đắc ý.

Chỉ đến khi hai người họ rời khỏi quán cà phê, tấm lưng thẳng tắp của Cố Kiều Kiều mới dần thả lỏng. Cô cười tự giễu.

Thật là một cảnh tượng quen thuộc.

Cô vẫn không phải là người được chọn.

Cố Kiều Kiều bật cười, nụ cười càng lúc càng lớn, nhưng càng cười, nước mắt lại càng trào ra từ khóe mắt.

Lần này sẽ là lần cuối cùng cô rơi nước mắt vì Mặc Vân Đình.

Từ nay về sau, giữa cô và hắn sẽ không còn bất cứ liên quan gì nữa!

Dù có yêu một người sâu đậm đến đâu, cô vẫn là đại tiểu thư của Cố gia, có tôn nghiêm và kiêu hãnh của riêng mình, tuyệt đối không cúi đầu đến mức bị vùi dập dưới lớp bụi trần!

Trong bệnh viện.

Mặc Vân Đình lạnh lùng đứng ngoài cửa phòng cấp cứu. Sáng nay, khi nhận được tin nhắn của Ôn Thiến, hắn hoàn toàn ngỡ ngàng.

Hắn vẫn nhớ rõ đêm điên rồ đó. Nhớ rất rõ. Vì chuyện này, hắn luôn cảm thấy có lỗi với Kiều Kiều.

Cũng trách hắn khi ấy không xử lý dứt khoát, không bắt Ôn Thiến uống thuốc tránh thai trước khi để cô ta rời đi, nên mới có cục diện hôm nay.

Lẽ ra hắn nên quyết đoán hơn.

Nhớ đến ánh mắt thất vọng của Cố Kiều Kiều, trái tim Mặc Vân Đình lại nhói lên từng cơn.

Hai y tá đẩy giường bệnh của Ôn Thiến ra ngoài. Mặc Vân Đình lạnh lùng nhìn cô ta, toàn thân phủ một lớp u ám.

"Bạn thân của bệnh nhân phải không? Bệnh nhân vừa mới cấp cứu xong, đứa bé đã được giữ lại, nhưng sau này cần phải cẩn thận hơn, nếu không thì sẽ thực sự không giữ nổi đâu." Bác sĩ căn dặn.

Mặc Vân Đình lạnh nhạt gật đầu, bác sĩ thoáng sững sờ nhưng cũng không hỏi thêm, dù sao trong bệnh viện có đủ loại người kỳ lạ.

Hai y tá đẩy Ôn Thiến vào phòng bệnh. Cô ta vẫn còn tỉnh táo.

"Tổng giám đốc Mặc, tôi xin lỗi, tôi—"

"Vì sao cô lại đi tìm Kiều Kiều?"

Mặc Vân Đình cắt ngang lời cô ta, giọng nói lạnh buốt.

Hắn cúi đầu nhìn Ôn Thiến, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, như thể đang nhìn một con kiến hèn mọn.

Ôn Thiến nghẹn lời, ấp úng đáp: "Đứa bé ngày càng lớn, tôi vẫn chưa kết hôn mà đã mang thai, như vậy không hay... nên tôi muốn để Cố tiểu thư chấp nhận đứa bé..."

"Ha ha."

Mặc Vân Đình bật cười một tiếng, sau đó thản nhiên hỏi: "Vậy tại sao lúc đó cô không uống thuốc tránh thai?"

"Hay là muốn lợi dụng đứa bé này để trèo cao?"

Giọng hắn càng lúc càng lạnh lùng: "Những loại phụ nữ như cô, tôi thấy nhiều rồi. Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"

Thứ mà hắn từng nghĩ là sự hiểu chuyện, hóa ra chỉ là lớp vỏ bọc của lòng tham không đáy!

Mười vạn? Chắc chắn người phụ nữ này muốn nhiều hơn thế.

Hốc mắt Ôn Thiến lập tức đỏ hoe, cô ta vội vàng giải thích: "Tôi không phải vì tiền! Khi đó tôi quá hoảng loạn, cũng không có kinh nghiệm, nên mới không uống thuốc... Tôi thực sự không cố ý!"

Mặc Vân Đình giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có ánh mắt ngày càng sắc lạnh. Hắn lạnh giọng nói: "Chuyện trước đây, tôi không muốn nghe lại. Đứa bé này, bỏ đi."

Giọng điệu hắn nhàn nhạt, như thể chỉ đang bàn về thời tiết hôm nay.

Trong giới hào môn, con riêng nhiều vô kể, thêm một đứa cũng chẳng sao. Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép đứa trẻ trong bụng Ôn Thiến tồn tại—vì đó là bằng chứng phản bội Cố Kiều Kiều của hắn.

"Bỏ đi?" Ôn Thiến trừng to mắt kinh ngạc, "Không, không được! Tôi không đồng ý! Tôi không bỏ! Tôi không bỏ!"

Cô ta kích động ôm chặt bụng, khóc nức nở.

Ôn Thiến không ngờ Mặc Vân Đình lại tuyệt tình đến thế! Đến cả con ruột của mình cũng không cần!

Mặc Vân Đình kéo cà vạt, chỉnh lại nếp nhăn trên áo vest, lạnh nhạt nói: "Không do cô quyết định."

Dứt lời, hắn quay lưng bước đi, không hề ngoảnh lại.

Ôn Thiến nhìn bóng lưng tuyệt tình của hắn, không màng vừa mới suýt sảy thai, lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện. Nhìn thấy một chiếc taxi trống, cô ta lập tức leo lên.

"Tiểu thư, đi đâu?"

Ôn Thiến mơ hồ.

Cô ta nên đi đâu?

Về nhà ư? Không thể nào. Từ khi mang thai, cô ta chưa từng về nhà.

Nhà cô ta ở nông thôn, nếu quay về với cái bụng bầu thế này, chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán của cả làng. Cô ta có thể tưởng tượng ra những lời cay nghiệt mà họ sẽ nói: "Chửa hoang", "Con hoang", "Không biết xấu hổ".

Ôn Thiến nhắm mắt đau đớn, trong lòng thoáng chút hối hận.

Tài xế lặp lại câu hỏi lần nữa, cô ta mới vội vàng nói ra một địa điểm.

Mặc gia lão trạch.

Trước đây, khi còn làm thư ký cho Mặc Vân Đình, cô ta đã từng theo hắn đến đó.

Ba mẹ hắn hiện đã nghỉ hưu và sống ở đó.

Không biết là vì tuyệt vọng hay vì muốn cược lần cuối, Ôn Thiến quyết định đánh liều!

Nhỡ đâu họ đang mong có cháu bế thì sao?

Quản gia đưa Ôn Thiến vào, Ông Mặc và Bà Mặc  nhìn cô ta đầy nghi hoặc. Khi ánh mắt rơi xuống bụng cô ta, hai người lập tức có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên.

Vừa thấy họ, Ôn Thiến liền quỳ xuống.

Hai người giật mình, vội vàng đỡ cô ta lên, để cô ta ngồi xuống sofa.

"Thư ký Ôn, cô làm gì vậy?"

Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Bà Mặc, Ôn Thiến lúng túng đến mức không biết đặt tay vào đâu. Mãi lâu sau, cô ta mới lí nhí mở miệng:

"Tôi... tôi có thai rồi! Là con của tổng giám đốc Mặc! Nhưng anh ấy không muốn đứa bé này, anh ấy muốn tôi bỏ thai... Tôi hết cách rồi nên mới tìm đến hai người..."

Nghe xong một tràng dài của Ôn Thiến, ông Mặc và bà Mặc ban đầu sững sờ, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Bà Mặc cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai: "Đến cả Vân Đình còn không cần đứa bé này, cô nghĩ chúng tôi sẽ cần sao?"

Nhìn có vẻ là một cô gái ngoan hiền, không ngờ lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế.

Còn ra vẻ đáng thương? Lúc trước, chồng bà cũng có không ít loại phụ nữ như thế vây quanh!

Ôn Thiến hoảng hốt: "Hai người sao có thể máu lạnh như vậy! Đứa bé trong bụng tôi là cháu ruột của hai người đấy!"

Bà Mặc cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: "Ai biết được nó có phải hay không? Cháu của chúng tôi không thể chui ra từ bụng của một kẻ thứ ba!"

Bà rất hài lòng với Cố Kiều Kiều, càng không cần nói đến việc cô còn có gia tộc Cố thị chống lưng.

Khác với Mặc thị đang dần xuống dốc, những năm gần đây, Cố thị ngày càng phát triển mạnh. Cố gia chỉ có một cô con gái là Cố Kiều Kiều, sau này, chẳng phải toàn bộ Cố thị sẽ thuộc về Mặc gia hay sao?

Đến kẻ ngu cũng không làm chuyện đắc tội với Cố gia vào lúc này.

Huống hồ, Cố Kiều Kiều còn trẻ, chẳng lẽ không sinh được con sao?

Ôn Thiến càng thêm nhục nhã, ngồi không yên. Từng lời của bà Mặc như nhát dao đâm vào lòng cô ta.

Cô ta vẫn cố gắng biện bạch: "Tôi không phải kẻ thứ ba! Đứa bé này là ngoài ý muốn, nhưng tôi muốn sinh nó ra! Dù thế nào đi nữa, nó vẫn là một sinh mạng vô tội!"

Ba Mặc trầm giọng, vẻ mặt âm trầm: "Đã là ngoài ý muốn, vậy hãy xử lý nó như một chuyện ngoài ý muốn. Nếu cô biết đứa bé vô tội, thì có thể tự sinh ra và nuôi nó. Hà tất phải đến đây cầu xin chúng tôi?"

"Vân Đình và Kiều Kiều rất yêu nhau. Cô làm vậy chẳng phải là muốn phá hoại tình cảm vợ chồng chúng nó sao?"

Ôn Thiến sững sờ, cứng họng.

Cô ta siết chặt mép váy, như thể đang bấu víu vào sợi dây cứu mạng cuối cùng.

Ông Mặc lắc đầu, lập tức gọi điện cho Mặc Vân Đình bảo hắn đến đưa cô ta đi, tránh để cô ta gây phiền phức cho họ!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments