Chương 575: Chào mừng
Người dịch: Quýt
—
Hai người đàn ông với gương mặt châu Á, khoảng hơn hai mươi tuổi, trẻ trung nhưng không non nớt, trên người mặc bộ đồ chiến đấu, lặng lẽ hé lộ nghề nghiệp đặc biệt của họ. Tuy nhiên, lúc này, cơ thể họ đầy bùn lầy và máu bẩn, không rõ trước đó họ đã trải qua trò chơi kinh khủng nào.
Sau khi vào, họ thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiến về phía này. Mặc dù không có bất kỳ chỉ dẫn hay yêu cầu nào, nhưng việc tụ tập theo bản năng là tính cách của con người, tất cả người chơi gần như vô thức tụ tập thành nhóm dựa theo màu da và trang phục.
Hai người đàn ông nhanh chóng đi vào khu vực của những người châu Á. Họ nhanh chóng phát hiện ra Thẩm Mặc, liền đứng sững lại, mắt dán chặt vào phía này, biểu cảm đầy kinh ngạc.
Bạch Ấu Vi chú ý đến họ, thấp giọng hỏi Thẩm Mặc bên cạnh: “Anh quen à?”
“Ừm.” Thẩm Mặc khẽ gật đầu: “Họ là cấp dưới của anh.”
Hai người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, lưỡng lự, dường như không biết có nên tiến lại gần hay không. Đến khi Thẩm Mặc gật đầu ra hiệu, họ mới bước tới, biểu cảm khó che giấu được sự kích động, vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Chỉ huy...”
Thẩm Mặc giơ tay ngăn lại, bình tĩnh nói: “Gọi là đội trưởng thôi.”
“Hả, vâng, đội trưởng!” Cả hai đỏ mắt đáp lại.
Thẩm Mặc giới thiệu với mọi người: “Đây là Phương Vũ và Dư Triều Huy, đều là thành viên cũ của đội đặc nhiệm. Chúng tôi đã thất lạc nhau trên đường đón giáo sư Tống.”
Mọi người đơn giản báo tên, coi như đã làm quen.
Lúc này, bức tường trắng xung quanh bất ngờ nhấp nháy. Các bức tường như màn hình LCD, bắt đầu hiện ra từng đoạn văn bản dài dằng dặc! Dù nhìn kỹ thì thật ra chỉ có một câu, nhưng đã được dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau, xếp chật kín màn hình:
“Chào mừng,
elo,
ようこそ,
elko,
envenue,
llkon,
gradtev,
envenda,...”
Âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên trong không trung:
“Số người tham gia vòng sơ tuyển lần này là 241;
Số lượng mảnh ghép kích hoạt: 502;
Tiến độ: 56;
Đã thỏa mãn điều kiện mở chiến tranh, bây giờ mở kênh đăng ký chiến tranh. Mời người chơi tiếp tục trò chơi, nỗ lực vượt qua màn chơi—”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người vẫn còn ngơ ngác.
Sơ tuyển gì?
Chiến tranh gì?
Kênh đăng ký gì?
Chẳng ai hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra! Mọi người như lạc vào sương mù. Lúc này, trên tường lại có biến đổi, đoạn văn bản dài biến mất, thay vào đó là hình ảnh của giám sát viên đầu thỏ.
“Chào mừng các vị đã đến.”
Trong hình ảnh, giám sát viên đầu thỏ lịch sự nói:
“Vòng sơ tuyển lần này, tôi sẽ là người giải thích quy tắc cho các vị.
Chắc hẳn các vị đã nghe qua, thu thập đủ mảnh ghép là có thể vượt qua mọi trò chơi.
Tuy nhiên, mê cung được phân bố khắp nơi trên thế giới, chỉ dựa vào sức của một người thì rõ ràng không thể thực hiện được việc thu thập đủ mảnh ghép.
Vì vậy, để đảm bảo tính công bằng, khi số mảnh ghép được kích hoạt vượt quá 55, hệ thống sẽ khóa các mê cung còn lại và mở chiến tranh mê cung.
Trong chiến tranh, các vị sẽ thông qua việc cướp đoạt mảnh ghép của người khác để nhanh chóng hoàn thành mục tiêu thu thập, và khi giành chiến thắng, các vị sẽ có cơ hội mở khóa mê cung mới.
Tuy nhiên, xin chú ý—
Thứ nhất, một khi người chơi tham gia, không được phép rút lui giữa chừng.
Thứ hai, người chơi từ chối tham gia, mảnh ghép trong tay sẽ lập tức bị thu hồi.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều ồn ào.
Mỗi mảnh ghép trong tay ai cũng vô cùng quý giá, vậy mà giám sát viên lại nói, không tham gia thì sẽ bị thu hồi?!
“Nếu không có ý định thu thập đủ mảnh ghép, vậy giữ lại trong tay thì có ích gì?” Giám sát viên đầu thỏ mỉm cười: “Các vị, tôi vẫn chưa nói hết. Cách tham gia có hai loại: 'Vua' và 'Thần dân'. Nếu không muốn tham gia cuộc chiến tranh cướp bóc khốc liệt, mà cũng không muốn từ bỏ mảnh ghép trong tay, tôi khuyên các vị, chọn thân phận 'Thần dân' để tham gia.”
Chương 574: Lại là người quen
Người dịch: Quýt
—
Tô Mạn nhìn xung quanh một vòng, nhận thấy tuy có nhiều người quen, nhưng cũng có không ít người không thấy đâu.
“Chu Thư đâu? Lỗ Ngang đâu?” Cô nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy, “Vu Á Thanh, Lý Lý, cũng không có ở đây…”
Bạch Ấu Vi mím môi, không nói gì.
Sắc mặt của Nghiêm Thanh Văn tối sầm lại.
Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân đứng phía sau thì thầm với nhau...
Tô Mạn hoàn toàn không nhận ra, vẫn tiếp tục tự tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong đám đông: “Lạ thật, Nghiêm ca, Lỗ Ngang và Chu Thư chẳng phải luôn theo sát anh sao, sao giờ lại không thấy đâu rồi...”
Lô Vũ Văn để ý thấy biểu cảm của Nghiêm Thanh Văn không ổn, liền đoán rằng trong những cái tên mà Tô Mạn vừa nhắc tới, có lẽ đã có người gặp chuyện không may.
Điều này không khó đoán, dù sao thì trong thế giới hiện tại, mỗi lần bước vào trò chơi hoặc mê cung đều là cuộc chiến sinh tử.
Anh ấy và Tô Mạn đã ở trong mê cung lâu như vậy, bạn bè của cô ở ngoài, sao có thể mãi bình an vô sự được?
“Đã gọi là chiến tranh mê cung, có lẽ chỉ những ai có mảnh ghép trong tay mới bị đưa đến đây thôi.” Lô Vũ Văn nói với Tô Mạn, “Những người bạn mà cô nhắc tới, chắc là họ không có mảnh ghép trong tay.”
Anh cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô, tránh để Tô Mạn phải đối diện với nỗi đau mất bạn bè sau khi vừa trải qua niềm vui thoát khỏi mê cung.
Quả nhiên, Tô Mạn có vẻ sững lại.
——Chu Thư và Vu Á Thanh chắc chắn không có mảnh ghép, Lý Lý thì có một mảnh, nhưng đã gia nhập tổ nghiên cứu, có lẽ đã giao nộp từ lâu rồi... Còn mảnh ghép trong tay Lỗ Ngang, có lẽ đang do Nghiêm ca giữ?
Nghiêm Thanh Văn nhìn Lô Vũ Văn một cách sâu sắc, rồi tiếp lời: “Đúng vậy, những người có mặt ở đây đều là người có mảnh ghép trong tay, bao gồm cả những mảnh ghép đã sử dụng.”
“Các anh cũng nghe thấy câu đó phải không? Tiến độ chiến tranh mê cung đã vượt quá 55%, mời các tuyển thủ dự bị vào khu vực đăng ký.” Lô Vũ Văn hỏi.
Ở phía bên kia, Thẩm Mặc khẽ gật đầu, nói: “Chúng tôi vừa từ trò chơi ra thì nhận được thông báo đăng ký, sau đó thì bị đưa đến đây. Hệ thống thông báo rằng vì còn một số người vẫn đang ở trong trò chơi hoặc mê cung, nên phải đợi tất cả tập hợp đầy đủ thì vòng sơ tuyển mới chính thức bắt đầu.”
Anh dừng lại một chút, quan sát Lô Vũ Văn và Tô Mạn, rồi nói tiếp một cách điềm tĩnh: “Hiện tại vẫn chưa có thông báo mới, xem ra ngoài hai người các bạn, vẫn còn những người chơi mang theo mảnh ghép đang ở trong trò chơi hoặc mê cung.”
Bạch Ấu Vi bực bội lẩm bẩm: “Chúng tôi đột ngột biến mất thế này, không biết thầy Thừa sẽ lo lắng đến mức nào…”
Thừa Vĩ là người duy nhất trong số năm người họ không có mảnh ghép.
Từ phía xa, Phó Diệu Tuyết lạnh lùng nói: “Biết đâu thầy ấy đang tận hưởng sự thoải mái đấy, không phải chơi trò chơi, cũng không phải vào mê cung, chẳng biết thoải mái hơn chúng ta hiện giờ bao nhiêu~”
Đúng vậy, Phó Diệu Tuyết cũng có mặt.
Nhưng Đỗ Lai lại không có.
Phần lớn mảnh ghép mà Đỗ Lai có đều đã dùng để giao dịch với Bạch Ấu Vi, mảnh ghép duy nhất dùng để giữ mạng cũng đã đưa cho Phó Diệu Tuyết.
Thẩm Mặc liếc nhìn xung quanh.
Ngoài Phó Diệu Tuyết, trong đám đông những gương mặt người châu Á, còn có một “người quen” không hẳn là thân quen lắm ——
Người đeo găng tay trắng.
Người đó khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc áo khoác gió màu xám hơi mở, lộ ra áo sơ mi Oxford màu xanh nhạt bên trong, dáng người mảnh khảnh và cao ráo, vẻ ngoài trông rất lịch lãm.
Anh ta đứng yên trong đám đông, nếu không nhờ đôi găng tay trắng nổi bật, có lẽ gần như không ai nhận ra sự hiện diện của anh.
Thẩm Mặc lặng lẽ thu lại ánh mắt.
Phó Diệu Tuyết tính tình ương bướng, người đeo găng tay trắng nguy hiểm, và cả Lô Vũ Văn vừa xuất hiện nhưng vẫn chưa rõ thân thế... Có vẻ như vòng sơ tuyển này sẽ không dễ dàng gì.
Đám đông lại nổi lên một trận xôn xao.
Có người chơi mới bước ra từ khối vuông phát sáng.
Thẩm Mặc nhìn về phía đó, khẽ sững người —— lại là người quen...
Chương 573: Các đồng đội
Người dịch: Quýt
—
Trong nước cũng có người nước ngoài, nhưng kể từ khi thế giới biến đổi, mọi người đều hoặc là trốn tránh, hoặc là chạy trốn, phân tán khắp nơi. Thế mà ở nơi này, lại tập trung nhiều người nước ngoài như vậy.
Tô Mạn và Lô Vũ Văn không nói gì, nhưng cả hai đều cùng căng thẳng, cảnh giác quan sát những người xung quanh.
Những người đó cũng đang nhìn họ.
Nhưng không ai tiến đến nói chuyện, mọi người tụ tập thành từng nhóm ba hoặc năm người, thì thầm bàn luận điều gì đó.
Tô Mạn và Lô Vũ Văn tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng nhận ra, ở đây không chỉ tập trung "người nước ngoài," mà là tập hợp mọi người trên toàn thế giới ——
Đủ loại màu da, đủ kiểu trang phục, họ còn thấy cả những khuôn mặt người châu Á.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao mọi người đều tụ tập ở đây? Có phải là vì cái gọi là... chiến tranh mê cung?
Khi đang băn khoăn, đột nhiên một khối vuông trắng bên cạnh phát sáng, có ba người bước ra từ ánh sáng đó, giống như khi Tô Mạn và Lô Vũ Văn vừa đến đây, cả ba đều ngơ ngác mở to mắt.
Đó là ba người da đen, họ ngạc nhiên nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đây là đâu? Này! Chuyện gì vậy?!”
Mặc dù nhìn khẩu hình, họ đang nói tiếng Anh, nhưng Tô Mạn và Lô Vũ Văn lại nghe thấy rõ ràng là tiếng Trung!
Cả hai lại một lần nữa ngạc nhiên, nhìn nhau với ánh mắt đầy hoang mang.
“Tô Mạn?!”
Từ xa, một giọng nam quen thuộc vang lên.
Tô Mạn nhìn về phía phát ra âm thanh, càng thêm kinh ngạc, cô trông thấy Nghiêm Thanh Văn?!
Bên cạnh Nghiêm Thanh Văn còn có Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu và những người khác mà cô quen biết!
Tô Mạn vui mừng khôn xiết, lập tức chạy nhanh về phía họ, “Sao mọi người lại ở đây?!”
Nghiêm Thanh Văn cau mày liếc qua Lô Vũ Văn phía sau cô, hỏi: “Anh ta là ai?”
“À! Quên chưa giới thiệu với mọi người ——” Tô Mạn kéo Lô Vũ Văn đến trước mặt, vui vẻ giới thiệu, “Đây là Lô Vũ Văn, tôi gặp anh ấy ở mê cung số 6. May mà có anh ấy dẫn đường, nếu không tôi chắc chắn không thoát ra được!”
Sau đó, Tô Mạn lại giới thiệu đồng đội của mình cho Lô Vũ Văn.
“Đây là Nghiêm Thanh Văn, đây là Thẩm Mặc, đây là...” Khi giới thiệu đến Bạch Ấu Vi, mắt Tô Mạn sáng lên, cười nói với Lô Vũ Văn, “Đây là Bạch Ấu Vi. Nhìn đi, tôi đâu có lừa anh!”
Ánh mắt của Lô Vũ Văn dừng lại trên đôi chân của Bạch Ấu Vi.
Anh nghĩ rằng Tô Mạn chỉ nói để an ủi mình, không ngờ điều đó lại là sự thật... Nhưng làm sao có thể chứ? Cô ấy vốn không có khả năng di chuyển, làm sao có thể vượt qua những trò chơi kỳ lạ như vậy?
Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, lạnh lùng nhìn Tô Mạn: “Này, bạn mới của cô chưa từng thấy người què à?”
Tô Mạn bật cười: “Hahaha... Vi Vi, cậu đừng hiểu lầm, thật ra anh ấy từng bị tập tễnh nên mới nhìn cậu như vậy!”
Bạch Ấu Vi cau mày, liếc nhìn chân của Lô Vũ Văn.
“Chân anh ấy đã khỏi rồi!” Tô Mạn háo hức nói với Bạch Ấu Vi, “Hóa ra mê cung có thể phục hồi mọi vết thương, ngay cả vết thương cũ cũng có thể chữa lành! Vi Vi, cậu đã vào mê cung mấy lần, chân cậu chẳng phải cũng sắp khỏi rồi sao?!”
Mọi người đều quay sang nhìn Bạch Ấu Vi.
Thẩm Mặc cũng nhìn cô.
Bạch Ấu Vi: “......”
Chuyện này cô chưa từng nói với Thẩm Mặc, giờ lại bị Tô Mạn nói toạc ra, thật là khó xử quá...
“...Tất nhiên là không!” Bạch Ấu Vi bực bội đáp, có chút ngượng ngùng, “Anh ta chỉ bị tật chân thôi, còn tôi là cả hai chân đều không thể cử động, có giống nhau đâu chứ?!”
“Cũng đúng nhỉ.” Tô Mạn gật đầu thông hiểu, “Nếu vào thêm lần nữa, chắc chắn cậu sẽ khỏi mà!”
Bạch Ấu Vi bĩu môi, bực bội nói: “Bây giờ tự nhiên bị bắt đến nơi này, làm gì còn mê cung nào, thật phiền phức...”
Tô Mạn bối rối nhìn xung quanh, “Ừ nhỉ, tại sao tự nhiên chúng ta lại bị đưa đến đây...”
Chương 572: Thật là tốt
Người dịch: Quýt
—
Tô Mạn sững sờ, ngơ ngác lặp lại lời anh ta: “Chân của anh cũng đã khỏi rồi?”
“Ừ...” Lô Vũ Văn cúi đầu nhìn xuống bàn chân bị tật của mình, cảm thấy không thể tin nổi.
Bàn chân này của anh vốn bị khuyết tật bẩm sinh. Sau khi trải qua phẫu thuật, anh có thể đi lại được, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng dáng đi tập tễnh của anh vẫn rất rõ ràng, không được đẹp mắt.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tan học hay hết giờ, anh luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp học.
Vì anh không muốn ai nhìn thấy mình bước đi khập khiễng.
Không ngờ, vì mê cung này, cái chân đã bị tật suốt hơn hai mươi năm của anh lại có thể khỏi hoàn toàn như vậy?
Dù trước đó Tô Mạn đã nói rằng mê cung có thể cải thiện thể chất của con người, nhưng sự thay đổi này vẫn quá... quá kỳ diệu...
Còn Tô Mạn lại nghĩ đến một điều khác ——
Thì ra mê cung không chỉ chữa được những vết thương gần đây, mà ngay cả những vết thương cũ cũng có thể được chữa khỏi!
Chân của Lô Vũ Văn có thể khỏi, vậy chân của Bạch Ấu Vi cũng có thể lành lại sao?!
Nghĩ đến điều này, Tô Mạn càng thêm phấn khích, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy Lô Vũ Văn, vui mừng nói: “Thật là tốt quá! Lô Vũ Văn! Thật là tốt quá! Thật là tốt quá!...”
Lô Vũ Văn bị cô ôm lấy, mặt hơi ửng đỏ.
Mặc dù trải qua sinh tử bên nhau đúng là dễ nảy sinh những cảm xúc khác biệt, nhưng sự nhiệt tình của Tô Mạn vẫn khiến anh bối rối. Trong lòng vừa cảm thấy không thoải mái, nhưng đồng thời cũng thấy ấm áp, anh không ngờ Tô Mạn lại quan tâm đến mình như vậy.
Lô Vũ Văn ngập ngừng đưa tay ra, cũng... ôm lấy Tô Mạn.
Tô Mạn đột nhiên buông anh ra, phấn khích nói: “Nhanh xem, anh đã lấy được mấy mảnh ghép rồi?”
Anh ngẩn người, mở lòng bàn tay ra, bên trong có hai mảnh ghép.
“Thứ này... là mảnh ghép sao?” Lô Vũ Văn khẽ vuốt ve miếng kim loại mỏng màu bạc đó, rồi thử ghép hai mảnh lại với nhau, nhưng răng cưa ở hai bên không thể khớp được.
“Trước giờ tôi chưa bao giờ lấy được nhiều mảnh ghép đến vậy!” Tô Mạn vui vẻ vô cùng, “Lô Vũ Văn, chúng ta là những người đầu tiên vượt qua mê cung này, nên mới có tổng cộng 5 mảnh ghép! 5 mảnh! Dù có chết 5 lần trong trò chơi cũng không sao nữa rồi!”
Lô Vũ Văn không nhịn được mà bật cười, “Cô à, sao nhanh thế đã nghĩ đến chuyện chết rồi…”
Tô Mạn cầm lấy mảnh ghép, cười cười, rồi cười mãi lại đỏ mắt, mũi cay cay, không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô vừa cười vừa khóc, bản thân cũng không rõ cảm xúc của mình là gì.
Lô Vũ Văn khẽ vỗ vai an ủi cô.
Lúc này, khung cảnh xung quanh lại lần nữa biến đổi, chỉ còn lại một màu trắng xóa, cùng với một cánh cửa vô cùng cao lớn, tỏa ra ánh sáng trắng.
“Mê cung chiến tranh đã tiến triển hơn 55%, xin mời các tuyển thủ dự bị vào khu vực đăng ký.”
Một câu nói bỗng vang lên bên tai.
Lô Vũ Văn nghi hoặc nhíu mày, hỏi Tô Mạn: “Vượt qua mê cung thì phải đăng ký gì sao?”
Tô Mạn cũng mơ hồ không hiểu, nhẹ lắc đầu: “Tôi không biết, trước đây khi ra khỏi mê cung, chưa từng có chuyện này xảy ra…”
Lô Vũ Văn lại quan sát môi trường xung quanh, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa phát sáng kia.
Ngoài việc đi qua cánh cửa, họ không có nơi nào khác để đi.
“Đi thôi, vào xem thử chuyện gì đang xảy ra.”
“Ừ…”
Hai người sánh bước tiến vào cánh cửa đó ——
Ánh sáng chói lóa đón lấy họ.
Tô Mạn và Lô Vũ Văn theo phản xạ nhắm mắt lại. Khi mắt đã quen với ánh sáng, cả hai phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng khổng lồ, màu trắng.
Nói là phòng thì không chính xác, phải nói là quảng trường thì đúng hơn, vì nó quá rộng lớn, chỉ có điều bốn phía đều khép kín, kể cả trần nhà cao vời vợi không thấy điểm dừng.
Khắp nơi chỉ một màu trắng.
Sàn nhà, tường, trần đều được tạo thành từ những khối vuông màu trắng, cảm giác khi chạm vào là sự kết hợp giữa kim loại và thủy tinh, rất khó để miêu tả.
Bên trong căn phòng, lác đác vài người đang đứng, hiện tại họ đều đang cảnh giác nhìn về phía Tô Mạn và Lô Vũ Văn.
Tô Mạn ngạc nhiên phát hiện, ở đây… hầu như toàn là người nước ngoài.
Chương 571: Khỏi Hết Rồi
Người dịch: Quýt
—
Đêm tối thật yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường.
Bên bờ hồ lạnh lẽo, tiếng củi nổ lách tách vang lên trong đống lửa cháy bừng bừng.
Lư Vũ Văn mở mắt, nhìn thấy bầu trời đầy sao, trong giây lát cảm thấy tinh thần mơ hồ.
...Anh vẫn chưa chết sao?
Hoặc là đã chết rồi, chỉ là bước vào một thế giới khác?
Lư Vũ Văn nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền đến rõ ràng, cổ họng thì bỏng rát, đầu óc cũng choáng váng.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ.
Anh mở mắt ra lần nữa, quay đầu nhìn thấy Tô Mạn đang ngồi cách đó không xa, đầu cúi gục sâu vào giữa hai đầu gối, dường như đang khóc.
“Tô Mạn…”
Lư Vũ Văn cố gọi tên cô, nhưng vừa mở miệng, giọng nói phát ra lại khàn đặc.
Anh cố nhặt một viên đá nhỏ bên cạnh, ném đi để tạo ra tiếng động.
Tô Mạn ngẩng đầu lên, thấy Lư Vũ Văn đã tỉnh, vội vàng lau nước mắt, đứng dậy bước tới gần.
"Anh tỉnh rồi? Cơ thể cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lư Vũ Văn mấp máy môi: "Nước..."
"Nước?" Tô Mạn bối rối hỏi, "Anh ngâm trong nước lâu như thế, vẫn còn muốn uống nước à?"
Lư Vũ Văn vừa cảm thấy buồn cười, vừa bất đắc dĩ nhìn cô.
Tô Mạn cũng nhận ra phản ứng của mình có phần ngớ ngẩn, cô ngượng ngùng đứng dậy, đi lấy nước cho Lư Vũ Văn.
Nước mát trôi qua cổ họng, giọng nói khàn đặc của Lư Vũ Văn cuối cùng cũng khôi phục đôi chút.
Anh nhìn Tô Mạn trước mặt, rồi lại nhìn những vết thương trên người mình đã được xử lý sơ cứu, cảm thấy ngỡ ngàng: "Tại sao tôi chưa chết..."
Trong tình cảnh như vậy, dù nghĩ thế nào cũng đáng lẽ phải chết rồi...
Tô Mạn có vẻ không vui, "Chết gì mà chết, tất nhiên là vì tôi đã cứu anh."
Lư Vũ Văn mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt có chút dịu dàng: "Nhưng trong hoàn cảnh đó, nếu cô cứu ta, cũng có thể sẽ chết theo..."
Tô Mạn mím môi, mắt nhìn chăm chăm vào đống lửa đang cháy, giọng trầm xuống: "Có người từng nói với tôi, phải kiên trì... Dù thế nào, nhất định phải kiên trì."
Những việc tưởng chừng vô vọng, có lẽ chỉ cần kiên trì thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi, sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Nghe vậy, Lư Vũ Văn im lặng, một lát sau, anh khẽ nói: "Đúng vậy... phải kiên trì."
...
Ngày hôm sau, họ lại bắt đầu ráp các mảnh ghép của khu đất.
Không có sự giúp đỡ của Trương Khắc, hiệu suất của họ chậm đi rất nhiều, nhưng cũng vì không còn mối đe dọa từ Trương Khắc, cả hai đều cảm thấy thoải mái về mặt tinh thần, tiến độ vì thế cũng suôn sẻ hơn nhiều.
Khi mảnh ghép cuối cùng được đặt vào đúng vị trí, những mũi tên trong mê cung rung lên ầm ầm, như vô số con ong bay lên trời, đông đúc nhưng trật tự!
Những mũi tên đồng loạt chỉ về một hướng!
Tô Mạn và Lư Vũ Văn nhìn nhau.
Cả hai đều hiểu rõ trong lòng, lần này, hướng mà những mũi tên chỉ, chắc chắn là lối ra thật sự!
Bao nhiêu ngày đêm kiên trì trong mê cung, cuối cùng, họ cũng sắp thoát ra ngoài rồi!
Niềm hy vọng trong lòng biến thành hiện thực trước mắt, trái tim Tô Mạn đập thình thịch, cảm giác phấn khích khó diễn tả thành lời.
Cô cõng Lư Vũ Văn, dù cả hai đều đã mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng khi nhìn thấy lối ra ngay trước mắt, bước chân cô lại trở nên nhẹ nhõm và nhanh hơn — càng lúc càng nhanh —
Tô Mạn bước qua cánh cửa mà mũi tên chỉ dẫn!
"Chúc mừng người chơi đã vượt qua mê cung số 6."
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Tô Mạn phấn khích đến mức suýt hét lên!
Giọng máy móc quen thuộc tiếp tục:
"Người chơi là người đầu tiên vượt qua mê cung số 6, nhận được phần thưởng là 3 mảnh ghép mê cung."
"Thứ hạng vượt qua vòng chơi này của người chơi là một. Đang tiến hành nâng cấp dữ liệu cho người chơi... Đinh, nâng cấp hoàn tất."
"Phần thưởng đã được tính, mời người chơi tiếp tục trò chơi và nỗ lực vượt qua các vòng chơi tiếp theo—"
Giọng nói kết thúc, màn sương trắng xung quanh dần tan biến.
Tô Mạn ngay lập tức tháo băng trên tay trái ra!
Tay trái của cô trơn láng, trắng trẻo, năm ngón tay dài mềm mại như trước, tay cô đã hoàn toàn hồi phục!
Tô Mạn không thể kìm được nữa, vui mừng đến rơi nước mắt, ôm lấy tay mình khóc như một đứa trẻ.
Lư Vũ Văn đứng đó nhìn cô, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Tô Mạn hớn hở chạy lại: "Lư Vũ Văn, tay tôi khỏi rồi! Anh xem, khỏi hoàn toàn rồi!"
Lư Vũ Văn cúi xuống nhìn chân mình, “Chân của tôi... cũng khỏi rồi..."
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
▼
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
-
▼
11/08 - 18/08
(66)
- Thu Bong Chuong 510
- Thu Bong Chuong 511
- Thu Bong Chuong 512
- Thu Bong Chuong 513
- Thu Bong Chuong 514
- Thu Bong Chuong 515
- Thu Bong Chuong 516
- Thu Bong Chuong 517
- Thu Bong Chuong 518
- Thu Bong Chuong 519
- Thu Bong Chuong 520
- Thu Bong Chuong 521
- Thu Bong Chuong 522
- Thu Bong Chuong 523
- Thu Bong Chuong 524
- Thu Bong Chuong 525
- Thu Bong Chuong 526
- Thu Bong Chuong 527
- Thu Bong Chuong 528
- Thu Bong Chuong 529
- Thu Bong Chuong 530
- Thu Bong Chuong 531
- Thu Bong Chuong 532
- Thu Bong Chuong 533
- Thu Bong Chuong 534
- Thu Bong Chuong 535
- Thu Bong Chuong 536
- Thu Bong Chuong 537
- Thu Bong Chuong 538
- Thu Bong Chuong 539
- Thu Bong Chuong 540
- Thu Bong Chuong 541
- Thu Bong Chuong 542
- Thu Bong Chuong 543
- Thu Bong Chuong 544
- Thu Bong Chuong 545
- Thu Bong Chuong 546
- Thu Bong Chuong 547
- Thu Bong Chuong 548
- Thu Bong Chuong 549
- Thu Bong Chuong 550
- Thu Bong Chuong 551
- Thu Bong Chuong 552
- Thu Bong Chuong 553
- Thu Bong Chuong 554
- Thu Bong Chuong 555
- Thu Bong Chuong 556
- Thu Bong Chuong 557
- Thu Bong Chuong 558
- Thu Bong Chuong 559
- Thu Bong Chuong 560
- Thu Bong Chuong 561
- Thu Bong Chuong 562
- Thu Bong Chuong 563
- Thu Bong Chuong 564
- Thu Bong Chuong 565
- Thu Bong Chuong 566
- Thu Bong Chuong 567
- Thu Bong Chuong 568
- Thu Bong Chuong 569
- Thu Bong Chuong 570
- Thu Bong Chuong 571
- Thu Bong Chuong 572
- Thu Bong Chuong 573
- Thu Bong Chuong 574
- Thu Bong Chuong 575
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
►
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)