Thu Bong Chuong 530

By Quyt Nho - tháng 8 13, 2024
Views

Chương 530: Mộ Bị Đào Bới

Người dịch: Quýt

"Người xưa trọng nam khinh nữ, không ghi tên phụ nữ là chuyện bình thường mà." Phó Diệu Tuyết hờ hững nói.

"Cho dù không ghi tên, ít nhất cũng phải có ghi lại thân phận." Bạch Ấu Vi lật đến trang của lý chính, chỉ cho cô xem.

Lý chính họ Triệu.  

Vợ của lý chính họ Mã.  

Bên cạnh tên của lý chính có ghi: Triệu Mã thị, từ làng Mã gả vào làng này...

Dù không ghi tên, nhưng thông tin về Mã thị vẫn rất rõ ràng, bà ấy sinh ra ở đâu, gả vào nhà ai, sinh được bao nhiêu con trai con gái, tất cả đều được ghi chép trong sổ.

Nhìn lại Lý thị, ngoài việc biết bà là vợ của Lý Lại Tử, không còn thông tin gì thêm.

Phó Diệu Tuyết lật xem thêm vài trang, lẩm bẩm: "Ừ nhỉ, thật kỳ lạ..."

"Hoặc là người trong làng, hoặc là người gả từ nơi khác đến." Thẩm Mặc phân tích: " Xét việc gia đình Lý cần nhờ người trong làng giúp lo liệu tang sự, có lẽ Lý thị không có người thân nào khác ở đây, khả năng cao là từ nơi khác đến, thậm chí có thể là bị mua về."

Đỗ Lai nghi ngờ nói: "Nếu là bị mua về, thì khi Lý Khương Quý chết ở tuổi 70, bao nhiêu năm đã trôi qua, thù hận lớn đến mấy cũng phải nguôi ngoai chứ? Hơn nữa, người đã chết rồi, lý chính cũng đã chết, dù Lý thị có oán giận cũng phải xong rồi."

"... Nhìn đây này." Bạch Ấu Vi lật thêm một trang: " Đây là bà lão vừa rồi, bà ấy cũng không có tên."

Hàng xóm của Lý Lại Tử, ông lão họ Lưu, nên vợ của ông chỉ được ghi là Lưu thị.

Nhưng thông tin về Lưu thị vẫn nhiều hơn một chút: Lưu thị sinh ba con gái, lần lượt gả về các làng khác.

Có vẻ ngôi làng này nghèo đến nỗi bất cứ nhà nào có con gái đều muốn gả đi nơi khác.

Họ lật qua lật lại cuốn sổ, thông tin thu được rất nhiều, nhưng đều rời rạc, không thể ghép lại thành một manh mối hoàn chỉnh.

Phó Diệu Tuyết nhíu mày, có chút bực bội, phàn nàn: "Trò chơi chính thức cũng phải suy nghĩ nhiều như vậy sao? Người phụ nữ vận chuyển xác rốt cuộc vì sao lại không dừng lại chứ?"

Đỗ Lai nghiêm túc suy nghĩ: "Có thể là vì khi chết quá cô đơn, không được an táng tử tế. Hay là chúng ta đi xem mộ của Lý thị đi."

Bạch Ấu Vi gật đầu: "Không chỉ mộ Lý thị, mà còn phải xem mộ của Lý Khương Quý nữa. Nếu mộ của Lý Khương Quý không có gì bất thường, thì chuyện 'vận chuyển xác' này không hợp lý. Lý thị thật sự đang vận chuyển xác sao? Bà ấy có vận chuyển xác của Lý Khương Quý không?"

Phó Diệu Tuyết rùng mình: "Đừng nói nữa, nghe đến nổi da gà rồi!"

Bạch Ấu Vi liếc nhìn cánh tay của cô: "... Hờ hờ."

"Không được nói về cảm giác của mình à?" Phó Diệu Tuyết không vui, giấu tay ra sau lưng.

"Đi thôi." Thẩm Mặc nhìn trời đầy mây đen: " Hy vọng chúng ta tìm thấy trước khi trời mưa."

Thẩm Mặc đẩy xe lăn của Bạch Ấu Vi, Đỗ Lai nắm tay Phó Diệu Tuyết, hai người phụ nữ cũng tạm thời im lặng, cùng nhau đi về phía nghĩa địa.

...

Nghĩa địa nằm trên ngọn núi không xa làng.

Đó chính là nơi ban đầu bốn người họ đã xuống núi.

Men theo con đường núi, thỉnh thoảng lại thấy vài ngôi mộ, chỉ là những gò đất nhỏ, dựng một tấm bia, hoặc đè vài tờ giấy vàng bằng đá.

Bầu trời đã rất tối, âm u, mây đen che phủ, dường như mưa có thể rơi bất cứ lúc nào.

Vì Lý Khương Quý mới mất năm ngoái, nên ngôi mộ của ông không thể quá cũ kỹ. Thẩm Mặc và Đỗ Lai chia nhau tìm.

Sau một thời gian, họ cuối cùng cũng phát hiện ra ngôi mộ của Lý Khương Quý giữa đám cỏ dại hoang vu.

Ngôi mộ... đã bị đào bới.

Chiếc chiếu cỏ mục nát lộ ra từ lớp đất ẩm ướt, bên dưới chiếu, có thể mơ hồ nhìn thấy những khúc xương trắng.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments