Chương 549: Ba mẹ
Người dịch: Thorlun
Beta: Quýt
—
Phó Diệu Tuyết, Đỗ Lai và con thỏ nhồi bông lần lượt đi vào.
Cánh cửa lại đóng lại.
Xác chết nữ đang đuổi theo trực tiếp đập mạnh vào cánh cửa!
Phó Diệu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn lại mới phát hiện mình không sai! Cửa nhà lão thư sinh không có chốt!
Nhưng Bạch Ấu Vi lại lấy cánh tay gãy của mình đặt trên đó làm chốt cửa!
Đúng là ác quỷ!
Phó Diệu Tuyết lại chửi rủa trong lòng! Phẫn nộ và tức giận!
Thẩm Mặc bế Bạch Ấu Vi ra khỏi tường, đặt cô ngồi lên xe lăn.
Bạch Ấu Vi cười nói: "Được rồi. Bây giờ mọi người đều đã ở đây, đi theo tôi."
"Đi đâu?" Phó Diệu Tuyết lúc này vừa hận vừa sợ Bạch Ấu Vi, khẩn trương hỏi: "Muốn có bài vị thì cầm đi!"
"Ồ, cái đó..." Bạch Ấu Vi ngồi xe lăn đi qua cánh cửa thứ hai, chậm rãi đi về phía trước, "Tấm bài vị đó, cô cứ giữ trước đi."
Phó Diệu Tuyết đi theo cô, nghi ngờ hỏi: "Không phải cô cần cái này để thông quan sao?"
“Đúng vậy, nhưng vẫn chưa phải lúc.” Bạch Ấu Vi dừng lại trước cửa phòng chính, hất cằm hướng vào trong: "Hai người vào trong lấy người giấy ra.”
Trong phòng chính lúc nửa đêm, nến lung linh, đèn sáng trưng. Hai người giấy nhiều màu sắc ngồi giữa phòng với nụ cười thầm lặng trên môi.
Phó Diệu Tuyết sợ nhất những thứ này!
Cô vô thức lùi lại hai bước, gần như lùi lại phía sau Đỗ Lai!
"Tôi không muốn!"
"Cô vừa mới thề." Bạch Ấu Vi nghiêm túc nói: "Sau khi vào cửa, nhất định phải nghe lời tôi, tôi nói cái gì cô phải làm cái đó. Nếu không thì, nếu cô phá bỏ lời thề, kết cục sẽ rất thống khổ..."
Đỗ Lai tiến lên hai bước, bình tĩnh nhìn cô: "Nói cho tôi biết, cô muốn chúng tôi làm gì?"
Bạch Ấu Vi chỉ vào hai người giấy: "Đi, đưa họ ra cửa, đón đứa trẻ."
Phó Diệu Tuyết trong lòng lạnh lẽo!
Cô thà di chuyển hai con lợn còn hơn di chuyển người giấy!
Tuy nhiên, Đỗ Lai đã đi rồi, anh ôm một trong hai người giấy không hề thay đổi vẻ mặt, cả hai tay dùng sức——
Người giấy không hề cử động? !
Đỗ Lai cau mày, thử lại lần nữa, nhưng vẫn không được.
Người giấy dường như nặng ngàn cân!
Lúc này Thẩm Mặc lấy bài vị của cha mẹ lão thư sinh trên bàn, cùng Bạch Ấu Vi mỗi người cầm một cái.
Đỗ Lai thấy người giấy bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn.
Anh hơi giật mình và không khỏi liếc nhìn Phó Diệu Tuyết. Cả hai người ngay lập tức hiểu ra bí ẩn——
Hóa ra vị trí của bài vị thực ra là chìa khóa.
Họ không lấy sai bài vị, họ chỉ là làm sai thứ tự mà thôi!
Bốn người lại đi tới cửa.
Ngoài cửa xác chết nữ cười điên cuồng, đập mình vào cửa và vách tường, lúc thì xô lúc lại đẩy vào cánh cửa! Như cảm nhận được điều gì đó, đi lang thang xung quanh vô cùng lo lắng.
Cánh tay gãy trên cánh cửa rơi xuống đất, cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra.
Xác chết nữ nhìn thấy bài vị trong tay Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc, sau đó lại nhìn thấy bài vị trong tay Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết.
Một tiếng thút thít đột nhiên phát ra từ cổ họng cô!
Lại lao tới lần nữa nhưng đó là một giọng nữ vô cùng nhẹ nhàng và buồn bã:
"Bố!—Mẹ!—"
Những tấm bài vị trong tay Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc rơi rầm xuống đất.
Bài vị trong tay Đỗ Lai cũng rơi rầm xuống đất.
Người giấy trên tay anh và Phó Diệu Tuyết rời đi không tự chủ.
Họ dường như đã tự nhận thức được và ôm chặt xác chết nữ!
Cảnh tượng này trông thật đáng sợ! Bà ta rõ ràng là một bà già với mái tóc bạc trắng, nhưng giọng nói lại giống như một cô gái trẻ, thậm chí cô ấy còn cư xử như một cô gái, xác chết nữ gọi cha mẹ trước mặt người giấy, buộc bím tóc và cư xử thân mật. ...
Cơ thể thối rữa của cô dần dần tràn ngập ngọn lửa xanh, đốt cháy cô từng chút một, đồng thời cũng đốt cháy người giấy...
Ba người họ dần dần cháy thành một nhúm.
Người giấy bị đốt thành tro.
Chỉ còn lại xương.
Ba tấm bia bái vị nằm im lìm trên mặt đất.
Bạch Ấu Vi và những người khác đều sửng sốt. Lúc này, lão thư sinh không biết từ đâu xuất hiện, bước lại gần, nhặt tấm bài vị lên và thở dài: “Gia đình đoàn tụ. Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ. Bây giờ, tôi cũng đã có mặt mũi đến gặp họ!"
Sau đó ông ta xoay người đi vào phòng chính, đóng sầm cửa lại!
"Xin chúc mừng, bạn đã thông quan trò chơi này."
0 comments