Thu Bong Chuong 511

By Quyt Nho - tháng 8 11, 2024
Views

 

Chương 511: Nhà Nghèo Đơn Sơ

Người dịch : Bạn Quýt

Trong những ngôi nhà cổ xưa, phòng khách thường có hai chức năng: thờ cúng tổ tiên và tiếp đón khách.

Trên tường đối diện treo tranh chữ, hai bên là câu đối, sát tường đặt một bàn dài với hương án, nến và các loại bánh kẹo. Trước bàn là một chiếc bàn vuông, hai bên bàn là ghế tựa cao. Trong không gian còn lại, có thêm bàn trà, ghế đẩu để tiếp khách.

Bốn người vào phòng, lần lượt ngồi ở hai bên ghế đẩu. Mỗi bên có bốn chiếc ghế, nhưng họ đều chọn ngồi gần cửa, thực sự không ai muốn ngồi gần hai người giấy kia.

Bên cạnh chỗ ngồi có đĩa đựng hạt và bánh, cùng với một ly trà. Lão thư sinh niềm nở mời: "Khách quý, xin dùng trà, không cần khách sáo."

Bạch Ấu Vi nâng ly trà, nhấp một ngụm nhỏ... trà nước lạnh lẽo, và mang theo mùi đất, không giống trà, mà giống như nước mưa từ bên ngoài. Cô lặng lẽ đặt ly trà xuống, không muốn chạm vào hạt và bánh bên cạnh.

Lão thư sinh hỏi: "Nơi này xa xôi hẻo lánh, khách quý từ xa tới đây, không biết có chuyện gì cần giúp đỡ?"

Thẩm Mặc trực tiếp nói: "Chúng tôi muốn biết cách ngăn chặn 'nữ vận hài'."

Đối diện, Đỗ Lai ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh lại hỏi thẳng thừng như vậy. Lão thư sinh trầm ngâm một lúc, rồi đáp: "Lão phu làm quan nhiều năm, sau khi về hưu, đã đi du lịch khắp nơi và mới dọn đến đây không lâu. Tôi có nghe về 'nữ vận hài', nhưng không rõ lắm. Hôm nay trời đã tối, quý vị có thể nghỉ lại đây một đêm, ngày mai hỏi dân làng có thể sẽ thu được chút thông tin."

Thẩm Mặc nhìn Bạch Ấu Vi, rồi quay sang nhìn Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết, thấy không ai có ý kiến, liền nói với lão thư sinh: "Vậy làm phiền ông."

Lão thư sinh đứng dậy, lại cúi chào hai người giấy, cung kính nói: "Cha mẹ, con đưa khách đến phòng nghỉ."

Hai người giấy không nói gì, mặt tô son đỏ chót, nụ cười tươi tắn nhưng không tiếng động, khiến người ta rùng mình. Mọi người không muốn nhìn, tránh xa tầm mắt, đi theo lão thư sinh ra khỏi phòng khách.

Phía sau phòng khách là khu sinh hoạt của chủ nhà, tiếp tục đi vào là một khu vườn nhỏ. Vườn hoa có lối đi uốn lượn, bóng cây rậm rạp, bài trí theo kiểu vườn cổ điển, nhưng cây cối quá um tùm, che kín cả trời, không làm người ta thích thú, mà ngược lại, mang cảm giác áp lực.

Lão thư sinh dẫn bốn người qua hành lang ngoằn ngoèo, cuối cùng đến dãy phòng khách, dừng chân, mỉm cười nói: "Nhà nghèo đơn sơ, mong quý vị tự nhiên."

Thẩm Mặc đơn giản nói "Cảm ơn."

Lão thư sinh cười gật đầu, rồi rời đi. Đợi bóng dáng lão biến mất, Đỗ Lai mở cửa phòng trước mặt—

Phòng khách rộng chưa đến hai mươi mét vuông, đặt một chiếc giường gỗ, một bàn gỗ cũ, một ghế tròn, một bình phong đôi và một giá rửa mặt, đồ đạc đầy đủ.

Đỗ Lai lần lượt mở các phòng còn lại, tất cả đều có cùng đồ đạc và bố trí, tổng cộng bốn phòng, vừa đủ cho bốn người họ.

"Chúng ta phải chia nhau ra ngủ sao?" Phó Diệu Tuyết ôm lấy cánh tay Đỗ Lai không buông, "Tôi không muốn! Quá đáng sợ, tôi không thể ngủ một mình vào ban đêm!"

"Chia hai người một phòng." Thẩm Mặc lạnh lùng nói, "Ở gần nhau, nếu có gì xảy ra, cũng dễ dàng hỗ trợ."

Đỗ Lai đồng ý.

Họ chọn hai phòng ở giữa, mỗi cặp vào một phòng.

Trong phòng tối tăm, ẩm ướt, chăn đệm bốc mùi ẩm mốc, không biết đã bao lâu không được giặt phơi. Bạch Ấu Vi mở căn Nhà Thú Bông, nhờ Thừa Duệ Tài lấy ra một bộ chăn đệm mới.

Thực ra họ có thể vào ở trong căn Nhà Thú Bông, nhưng nghĩ đến có thể có sự việc xảy ra vào ban đêm, nên quyết định ở lại, tránh bỏ lỡ manh mối…

*ai muốn đoán tình tiết truyện thì hãy để ý các chi tiết nha~

  • Share:

You Might Also Like

0 comments