Thu Bong Chuong 547

By Quyt Nho - tháng 8 14, 2024
Views

Chương 547: Bắt nạt búp bê

Người dịch: Thorlun

Beta: Quýt

Vật đó đập vào xác chết nữ, sau đó bật ra và rơi xuống đất!

---Thực ra nó là một con quay tròn màu đen!

Nó bắt đầu quay ngay sau khi chạm đất.

Xác chết nữ lập tức buông Phó Diệu Tuyết ra, chạy về phía con quay như mất kiểm soát và bắt đầu chạy theo hướng vòng tròn của con quay!!

“Hiểu rồi…” Bạch Ấu Vi nằm trên tường, nhìn con quay: " Đạo cụ này hình như có thể hạn chế lộ trình di chuyển của người bị chọn làm mục tiêu, thời gian hiệu lực là bao lâu? Cho đến khi con quay dừng lại? A... Trong trường hợp này, Đỗ Lai, anh sẽ gặp bất lợi, mặt đất ở đây không bằng phẳng, quay một vòng ngắn con quay sẽ ngã xuống phải không? ”

Tốc độ phía trên thực sự đang chậm lại!

Như Bạch Ấu Vi đã nói, mỗi đạo cụ đều cần phải có thời gian sử dụng, nhưng Đỗ Lai đã bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, đã đến thời điểm cuối cùng!

Sau khi thất bại trong việc hoàn thành trò chơi và mất thêm một đạo cụ, Phó Diệu Tuyết tức giận đến mức hét vào mặt Bạch Ấu Vi:

"Bạch Ấu Vi! Tại sao cô không mở cửa?! Đây chính là phản bội!!!"

Bạch Ấu Vi khâm phục sự vô liêm sỉ của cô, nhưng lại không hề tức giận, thản nhiên cười nói: "Tôi là người tàn tật, không thể mở cửa được."

Phó Diệu Tuyết: "Vậy kêu bạn trai cô mở cửa!"

"Không." Bạch Ấu Vi lắc đầu: " Anh ấy đang giữ tôi ở phía dưới, nếu bảo anh ấy mở cửa, tôi sẽ ngã mất."

Phó Diệu Tuyết trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: "Cô định mặc kệ để chúng tôi chết sao?!"

"Làm sao có thể?" Bạch Ấu Vi nói: "Đừng nói tàn nhẫn như vậy, tôi chỉ muốn xem thử búp bê có thể chết hay không mà thôi "

"Ác quỷ!" Phó Diệu Tuyết nổi giận: " Cô là ác quỷ! Bạch Ấu Vi! Thế giới này... Không! Toàn bộ vũ trụ này cô là kẻ ác độc nhất!!!"

Đỗ Lai Lai nhìn Bạch Ấu Vi, lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng quên, trong tay chúng tôi có bài vị, không có cái này, cô đừng nghĩ đến khả năng thông quan trò chơi."

Bạch Ấu Vi vẻ mặt thờ ơ: "Chúng tôi có mảnh ghép a"

Đỗ Lai cười khinh thường: "Tín vật để thông quan ngay trước mặt, lại để lãng phí hai mảnh ghép? Bạch Ấu Vi, ai sẽ tin chứ?"

Bạch Ấu Vi cũng cười: "Đúng vậy, sẽ không có người tin đâu. Vậy đợi đến khi cô không thể chịu được nữa thì tôi sẽ cứu cô. Dù sao thì cũng chỉ cần cứu người có bài vị trong tay thôi "

Phó Diệu Tuyết nghe được lời này vừa sợ vừa tức giận, vô thức giơ tay lên, định đưa tấm bài vị cho Đỗ Lai!

Nhưng khi nhìn thấy xác chết nữ loạng choạng cách đó không xa, tốc độ con quay càng lúc càng chậm, trái tim cô co giật! Giữ chặt bài vị một lần nữa!

"Nham hiểm!!!"

Phó Diệu Tuyết bỗng nhiên bừng tỉnh: "Bạch Ấu Vi! Cô thật nham hiểm! Cố ý dẫn tôi vào bẫy!"

Một khi bài vị được đưa cho Đỗ Lai, Bạch Ấu Vi không mở cửa, Đỗ Lai chỉ có chết mà thôi!

Bạch Ấu Vi nhếch khóe miệng cười giễu cợt: "Phó Diệu Tuyết, cô chơi nhiều trò chơi thử nghiệm như vậy, đều là đang chơi đồ hàng thôi sao? Cái gì nham hiểm hay không, đừng nói những lời trẻ con như vậy "

"..." Phó Diệu Tuyết nghẹn lời.

Con quay sắp dừng lại!

Phó Diệu Tuyết gần như nghiến răng nghiến lợi, cô cảm thấy mình thật sai lầm! Cô ấy từ nhỏ đến lớn đã bao giờ bị bắt nạt như thế?!

Thật tức giận!

Thật tức giận a a a a a! ! !

Phó Diệu Tuyết cuống cuồng hỏi: “Làm thế nào cô mới mở cửa?!”

"Tôi cũng không biết..." Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Cô bắt chước mèo kêu nhé?"

Phó Diệu Tuyết càng suy sụp hơn, giọng nói đầy nước mắt: "Cô đang bắt nạt người khác!!!"

Con quay dừng lại, xác chết nữ hung ác lao tới!

Đỗ Lai ôm lấy Phó Diệu Tuyết, nhân cơ hội giật lấy bài vị trong tay cô, quay người bỏ chạy!

Đồng thời hét lên: " Phó Diệu Tuyết! Hãy sử dụng mảnh ghép để thoát ra ngoài!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments