Thu Bong Chuong 574

By Quyt Nho - tháng 8 17, 2024
Views

Chương 574: Lại là người quen

Người dịch: Quýt

Tô Mạn nhìn xung quanh một vòng, nhận thấy tuy có nhiều người quen, nhưng cũng có không ít người không thấy đâu.

“Chu Thư đâu? Lỗ Ngang đâu?” Cô nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy, “Vu Á Thanh, Lý Lý, cũng không có ở đây…”

Bạch Ấu Vi mím môi, không nói gì.

Sắc mặt của Nghiêm Thanh Văn tối sầm lại.

Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân đứng phía sau thì thầm với nhau...

Tô Mạn hoàn toàn không nhận ra, vẫn tiếp tục tự tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong đám đông: “Lạ thật, Nghiêm ca, Lỗ Ngang và Chu Thư chẳng phải luôn theo sát anh sao, sao giờ lại không thấy đâu rồi...”

Lô Vũ Văn để ý thấy biểu cảm của Nghiêm Thanh Văn không ổn, liền đoán rằng trong những cái tên mà Tô Mạn vừa nhắc tới, có lẽ đã có người gặp chuyện không may.

Điều này không khó đoán, dù sao thì trong thế giới hiện tại, mỗi lần bước vào trò chơi hoặc mê cung đều là cuộc chiến sinh tử.

Anh ấy và Tô Mạn đã ở trong mê cung lâu như vậy, bạn bè của cô ở ngoài, sao có thể mãi bình an vô sự được?

“Đã gọi là chiến tranh mê cung, có lẽ chỉ những ai có mảnh ghép trong tay mới bị đưa đến đây thôi.” Lô Vũ Văn nói với Tô Mạn, “Những người bạn mà cô nhắc tới, chắc là họ không có mảnh ghép trong tay.”

Anh cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô, tránh để Tô Mạn phải đối diện với nỗi đau mất bạn bè sau khi vừa trải qua niềm vui thoát khỏi mê cung.

Quả nhiên, Tô Mạn có vẻ sững lại.

——Chu Thư và Vu Á Thanh chắc chắn không có mảnh ghép, Lý Lý thì có một mảnh, nhưng đã gia nhập tổ nghiên cứu, có lẽ đã giao nộp từ lâu rồi... Còn mảnh ghép trong tay Lỗ Ngang, có lẽ đang do Nghiêm ca giữ?

Nghiêm Thanh Văn nhìn Lô Vũ Văn một cách sâu sắc, rồi tiếp lời: “Đúng vậy, những người có mặt ở đây đều là người có mảnh ghép trong tay, bao gồm cả những mảnh ghép đã sử dụng.”

“Các anh cũng nghe thấy câu đó phải không? Tiến độ chiến tranh mê cung đã vượt quá 55%, mời các tuyển thủ dự bị vào khu vực đăng ký.” Lô Vũ Văn hỏi.

Ở phía bên kia, Thẩm Mặc khẽ gật đầu, nói: “Chúng tôi vừa từ trò chơi ra thì nhận được thông báo đăng ký, sau đó thì bị đưa đến đây. Hệ thống thông báo rằng vì còn một số người vẫn đang ở trong trò chơi hoặc mê cung, nên phải đợi tất cả tập hợp đầy đủ thì vòng sơ tuyển mới chính thức bắt đầu.”

Anh dừng lại một chút, quan sát Lô Vũ Văn và Tô Mạn, rồi nói tiếp một cách điềm tĩnh: “Hiện tại vẫn chưa có thông báo mới, xem ra ngoài hai người các bạn, vẫn còn những người chơi mang theo mảnh ghép đang ở trong trò chơi hoặc mê cung.”

Bạch Ấu Vi bực bội lẩm bẩm: “Chúng tôi đột ngột biến mất thế này, không biết thầy Thừa sẽ lo lắng đến mức nào…”

Thừa Vĩ là người duy nhất trong số năm người họ không có mảnh ghép.

Từ phía xa, Phó Diệu Tuyết lạnh lùng nói: “Biết đâu thầy ấy đang tận hưởng sự thoải mái đấy, không phải chơi trò chơi, cũng không phải vào mê cung, chẳng biết thoải mái hơn chúng ta hiện giờ bao nhiêu~”

Đúng vậy, Phó Diệu Tuyết cũng có mặt.

Nhưng Đỗ Lai lại không có.

Phần lớn mảnh ghép mà Đỗ Lai có đều đã dùng để giao dịch với Bạch Ấu Vi, mảnh ghép duy nhất dùng để giữ mạng cũng đã đưa cho Phó Diệu Tuyết.

Thẩm Mặc liếc nhìn xung quanh.

Ngoài Phó Diệu Tuyết, trong đám đông những gương mặt người châu Á, còn có một “người quen” không hẳn là thân quen lắm —— 

Người đeo găng tay trắng.

Người đó khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc áo khoác gió màu xám hơi mở, lộ ra áo sơ mi Oxford màu xanh nhạt bên trong, dáng người mảnh khảnh và cao ráo, vẻ ngoài trông rất lịch lãm.

Anh ta đứng yên trong đám đông, nếu không nhờ đôi găng tay trắng nổi bật, có lẽ gần như không ai nhận ra sự hiện diện của anh.

Thẩm Mặc lặng lẽ thu lại ánh mắt.

Phó Diệu Tuyết tính tình ương bướng, người đeo găng tay trắng nguy hiểm, và cả Lô Vũ Văn vừa xuất hiện nhưng vẫn chưa rõ thân thế... Có vẻ như vòng sơ tuyển này sẽ không dễ dàng gì.

Đám đông lại nổi lên một trận xôn xao.

Có người chơi mới bước ra từ khối vuông phát sáng.

Thẩm Mặc nhìn về phía đó, khẽ sững người —— lại là người quen...

  • Share:

You Might Also Like

0 comments