­
­
Thu Bong Chuong 512 - Vườn Của Quýt Nhỏ

Thu Bong Chuong 512

By Quyt Nho - tháng 8 11, 2024
101 Views

Chương 512: Giọng Hát Vang Vọng

Người dịch : Bạn Quýt

---

Khi đóng cửa, thầy Thành nhắc nhở hàng trăm lần, yêu cầu Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc phải cẩn thận, đưa cho họ chú thỏ đã được sạc đầy, đề phòng trường hợp xấu xảy ra.

Thầy Thành còn định đưa cả bàn tay cụt kia ra ngoài, nhưng Bạch Ấu Vi không đồng ý. Vì bàn tay đó quá ồn ào, như một đứa trẻ tăng động, suốt ngày gãi đây gãi đó, khiến cả căn phòng lộn xộn không yên, phải nhốt trong kho mới yên lặng được. Bạch Ấu Vi không muốn ban đêm bị nó làm phiền.

Sau khi trải chăn đệm sạch sẽ, cuối cùng cũng có thể nằm nghỉ ngơi. Nếu bỏ qua gió mưa lạnh lẽo ngoài cửa sổ và ánh nến chập chờn trong phòng, nơi ở mà lão thư sinh sắp xếp cho họ cũng không tệ.

Từ phòng bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói, phần lớn là Phó Diệu Tuyết đang ríu rít, Đỗ Lai thỉnh thoảng đáp lại.

Bạch Ấu Vi nằm trên giường, nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.

"…Bây giờ khoảng mấy giờ rồi?" Cô lật người, cố gắng giữ tinh thần hỏi Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc nằm bên cạnh cô, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, kim giờ dừng lại lúc họ vào trò chơi, mười giờ mười ba phút.

"Chắc khoảng 12 giờ." Thẩm Mặc ước lượng thời gian.

Bạch Ấu Vi nghĩ, thì ra đã gần 12 giờ, nên cảm thấy buồn ngủ cũng là bình thường…

"Phó Diệu Tuyết bây giờ là thú bông, không biết cô ấy có buồn ngủ không." Bạch Ấu Vi nhắm mắt thì thầm.

Thẩm Mặc cười nhẹ, "Ngày mai em có thể hỏi cô ấy."

"Em không hỏi đâu." Bạch Ấu Vi cựa vào lòng anh, hừ nhẹ, "Tính cô ấy xấu như vậy."

Thẩm Mặc mỉm cười, không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ: Lúc mới quen em, em cũng không khác gì cô ấy, cứ động một chút là nổi giận.

Im lặng một lúc, nghe Bạch Ấu Vi trong lòng anh nhẹ nhàng nói: "Nhưng... nếu phát hiện mình biến thành thú bông, em cũng sẽ rất bực bội..."

Thẩm Mặc vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Giọng nói trầm thấp của anh như có ma lực ru ngủ, rồi Bạch Ấu Vi thực sự ngủ thiếp đi…

Nửa đêm, mơ hồ nghe có ai đó đang hát kịch.

Tiếng hát êm ái, cô không hiểu, chỉ thấy ồn ào, lăn lộn trên giường. Nhưng tiếng hát càng lúc càng lớn, đau đớn, ai oán, mỗi câu hát như đâm vào tim, khiến cô cảm thấy khó chịu, ngột ngạt, không thể thở nổi.

Bạch Ấu Vi cuối cùng không thể chịu được, mở mắt.

Trong phòng tối om, bóng cây đong đưa trên cửa sổ, Thẩm Mặc nằm yên tĩnh bên cạnh cô.

Bạch Ấu Vi nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thẩm Mặc vốn dĩ rất cảnh giác, tại sao tối nay lại ngủ say như vậy? Tiếng hát ngoài kia to như thế, chẳng lẽ anh không nghe thấy?

Nghĩ đến đây, Bạch Ấu Vi có chút sợ hãi…

Cô không phải là người biết hết mọi thứ, đối diện với hoàn cảnh âm u đáng sợ này, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ, đặc biệt người đàn ông luôn bảo vệ cô lại ngủ im lìm, điều này làm cô vô cùng bất an!

"Thẩm Mặc, Thẩm Mặc..." Cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh.

Thẩm Mặc nhanh chóng tỉnh dậy.

Anh mở mắt, nghi ngờ nhìn Bạch Ấu Vi, hỏi: "Sao em không ngủ?"

Bạch Ấu Vi nói: "Ngoài kia có tiếng động."

"Có tiếng động?" Thẩm Mặc tỏ vẻ nghi hoặc, lắng nghe một lúc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.

Anh hỏi Bạch Ấu Vi: "Tiếng động gì?"

Bạch Ấu Vi ngạc nhiên, thốt lên: "Tiếng hát kịch to như vậy, anh không nghe thấy sao?"

Thẩm Mặc thực sự không nghe thấy, anh suy nghĩ một lúc, rồi xuống giường đi đến cửa, kéo mạnh cửa—

Tiếng mưa rơi càng rõ ràng hơn, tiếng hát ai oán cũng đứt quãng truyền vào phòng.

"Thực sự có tiếng động, nhưng..." Thẩm Mặc nhìn Bạch Ấu Vi, nói, "Ít nhất trong tai anh, tiếng không to, và ở rất xa, như là truyền đến từ bên kia làng."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments