Chương 513: Nghe Một Chút
Người dịch : Bạn Quýt
---
Ngôi nhà của lão thư sinh rất hẻo lánh, cách xa các hộ dân trong làng một khoảng lớn với ao sen, cộng thêm tiếng gió mưa không ngừng, việc nghe rõ động tĩnh từ làng là rất khó khăn. Nếu không phải Bạch Ấu Vi nhắc nhở, Thẩm Mặc hoàn toàn không để ý rằng trong tiếng mưa có lẫn tiếng hát kịch của phụ nữ.
Hai người đang thắc mắc thì cửa phòng bên cạnh cũng mở, Phó Diệu Tuyết kéo Đỗ Lai ra ngoài, miệng nói: "Rõ ràng có tiếng, tiếng lớn như vậy, sao anh không nghe thấy!..."
Cô thấy Thẩm Mặc đứng dưới mái hiên, ngạc nhiên: "Các anh cũng nghe thấy à?"
Thẩm Mặc nói: "Vi Vi nghe thấy, tôi mở cửa ra mới nghe được chút ít."
Đỗ Lai nghe vậy lại lắng nghe một lúc, cuối cùng cũng bắt được chút âm thanh... giống như giai điệu kịch.
"Tôi cũng chỉ nghe được chút ít." Đỗ Lai nghiêm túc, thu lại vẻ bất cần ngoài đời, nhìn Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi: "Chắc là nữ hài vận xuất hiện, nhưng không biết vì sao, tiếng của nữ hài vận dường như chỉ tác động lên phụ nữ? Có lẽ chìa khóa của trò chơi này nằm ở phụ nữ."
Thẩm Mặc suy nghĩ rồi nói: "Tôi ra ngoài xem, cậu ở lại chăm sóc họ."
Đỗ Lai nhíu mày, lập tức nói rõ: "Trước hết, căn nhà này cũng không an toàn, nếu có chuyện xảy ra, tôi chỉ có thể đưa Phó Diệu Tuyết đi, thêm một người nữa thì tôi không lo được."
Thẩm Mặc nghĩ, Bạch Ấu Vi không cần cậu lo.
Nhưng cả hai bên vừa mới liên minh, không cần thiết phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, đôi khi cũng cần tỏ ra yếu đuối một chút.
Anh nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi ở lại, cậu ra ngoài xem xét tình hình."
"Tôi không muốn rời xa bạn trai!" Phó Diệu Tuyết ôm chặt cánh tay Đỗ Lai.
Bạch Ấu Vi trợn mắt, "Vậy hai người cùng đi đi~"
Phó Diệu Tuyết hừ một tiếng, "Tại sao! Sao cô không đi cùng bạn trai cô?!"
Bạch Ấu Vi vốn đang bực mình, nhưng nghe đến ba chữ "bạn trai", tâm trạng bỗng tốt hơn, không thể tức giận nổi, thậm chí thấy Phó Diệu Tuyết có chút đáng yêu.
*ôi Vi Vi dính vào tình yêu là cute lắm. nhớ mấy chương đầu Vi Vi nhà ta cool ngầu lắm cơ mờ
Bạn trai…
Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Mặc bên cạnh, chợt nhận ra mình cũng đã có bạn trai rồi!
Phó Diệu Tuyết bên kia vẫn bám lấy Đỗ Lai không buông.
Đỗ Lai kiên nhẫn khuyên nhủ: "Bây giờ chỉ có hai người nghe rõ tiếng hát của nữ hài vận, nên rất có thể tiếng đó sẽ tác động đến phụ nữ. Hai người đều phải ở lại. Tôi một mình đi, sẽ về ngay."
Phó Diệu Tuyết hỏi: "Ngay là bao lâu?"
Đỗ Lai: "20 phút."
Phó Diệu Tuyết quay đầu, từ chối: "Không được! Quá lâu! Cho anh 20 giây, 20 giây sau phải về!"
Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc: "..."
20 giây là thời gian con người làm được sao?
Nhưng Đỗ Lai dường như không ngạc nhiên, bình tĩnh thương lượng: "15 phút được không? 20 giây quá ngắn."
"15 phút mà gọi là 'ngay'? Sao anh không nói anh sẽ về muộn? Nói gì mà ngay! 15 phút có gọi là ngay không?!" Phó Diệu Tuyết giận dữ, "40 giây! Không thể nhiều hơn!"
Bạch Ấu Vi: "Phụt..."
Muốn cười, không thể nhịn…
Đỗ Lai cân nhắc một lúc, nói: "10 phút nhé, tôi chạy qua xem thế nào rồi về ngay."
"Không được không được là không được!" Phó Diệu Tuyết tức giận nói, "Tối đa là 6..."
"6 phút phải không?" Đỗ Lai cắt lời, ôm lấy mặt cô hôn một cái, nhanh chóng nói, "6 phút sau tôi sẽ về, đi đây~"
Không để Phó Diệu Tuyết kịp phản ứng, Đỗ Lai nhanh chóng chạy ra ngoài, để tiết kiệm thời gian, anh không đi theo hành lang mà leo tường ra ngoài!
Anh leo tường rất điêu luyện, nhảy cao lên, hai tay bám vào mép tường, sau đó chân đạp mạnh hai lần, người đã lộn qua đỉnh tường.
Bạch Ấu Vi ngạc nhiên nói: "Bạn trai cô biết khinh công sao?"
Phi thân leo tường thật là giỏi.
Phó Diệu Tuyết kiêu ngạo ngẩng đầu: "Hừ, bạn trai tôi tất nhiên là giỏi~"
Cuối cùng cô lại tối sầm mặt, nhìn chằm chằm vào bức tường mà Đỗ Lai vừa leo qua: "Tôi rõ ràng muốn nói là 60 giây..."
0 comments