Chương 551: Đối xử bình đẳng với mỗi người chơi
Người dịch: T_ring
Beta: Quýt
—
Người giám sát vừa dứt lời, Phó Diệu Tuyết là người đầu tiên chỉ một bức tranh trên tường, nói: “ Tôi muốn cái này!”
Sau đó dường như nhận thức được công dụng của đạo cụ, mặt cô lộ vẻ vui mừng, hết sức phấn khởi tháo bức tranh xuống, đưa cho Đỗ Lai xem——
Đó là một bức tranh thủy mặc, vẽ một căn nhà nhỏ nép mình giữa những ngọn núi. Bên cạnh căn nhà là một cây thông già xanh tươi, bao quanh là mây và sương mù.
Bạch Ấu Vi nhìn ở cách đó không xa, nhưng không thể nào đoán được công dụng của bức tranh. Nhưng từ vẻ mặt của Phó Diệu Tuyết, chắc là cũng không tệ.
Phó Diệu Tuyết nhìn thấy ánh mắt dò xét của Bạch Ấu Vi, lập thức cảnh giác, chắn trước người Đỗ Lai hừ lạnh một tiếng: “ Hừ! Nó là của tôi!”
Bạch Ấu Vi đảo mắt: “ Ấu trĩ.”
Thẩm Mặc nhìn cách bày biện trong căn phòng, cuối cùng nhìn bên trên quan tài, hỏi: “ Có thể mở quan tài không?”
Ngọn lửa đáp: “ Có thể”
Thẩm Mặc mở quan tài trĩu nặng, nằm bên trong là một thi thể nữ. Thi thể nữ mặc áo gấm, đắp chăn vàng, xung quanh có vô số châu báu và ngọc bích.
Thẩm Mặc không hề hứng thú với những đồ vật kia. Bây giờ cần phải lấy một thứ, anh càng phải lấy chiếc khóa trường mệnh quanh cổ thi thể nữ.
Nó được làm bằng bạc, nhỏ nhắn, một mặt khắc hình cá vàng và hoa sen, một mặt khắc hình trường thọ và phú quý, rất tinh xảo.
Bạch Ấu Vi lại gần hỏi: “ Vận khí thế nào?”
Thẩm Mặc mỉm cười, đặt chiếc khóa bạc vào tay cô: “ ừm, cũng được”
[ Khóa trường mệnh của cô Liễu: Người đeo có thể giảm một phần sát thương. Lần đầu tiên giảm 75% sát thương, lần thứ hai giảm 50% sát thương, lần thứ ba giảm 25% sát thương. Sau ba lần sử dụng đạo cụ sẽ mất đi hiệu lực.]
Nói cách khác, nếu ai đó dùng dao đâm bạn và độ sâu của vết thương là 10cm. Sau khi tác dụng giảm sát thương của khóa trường mệnh phát huy, vết thương sẽ trở thành 2,5cm.
Đáng tiếc, chỉ có lần thứ nhất là thực sự giảm bớt thương thế, lần thứ hai chỉ có thể giảm bớt một nửa, lần thứ ba đúng là có như không.
Nhưng nhìn chung, đạo cụ này cũng rất hữu dụng.
Đỗ Lai đi một vòng quanh mộ, cuối cùng lấy ra một chiếc trâm cài.
Anh cau mày, chọn trúng phần thưởng đạo cụ có vẻ hơi vô dụng nên anh không tỏ ra vui mừng.
Còn Bạch Ấu Vi vẫn chưa chọn.
Lựa chọn đạo cụ mà không biết rõ công dụng của chúng, thật sự là thử thách vận may.
Cô suy nghĩ hồi lâu, chỉ vào lư hương trên bàn, hỏi người giám sát: “ Nếu ta chọn cái này, có thể cho ta hương bên trong được không?”
Ngọn lửa lắc lư, nhàn nhạt nói: “ Hương phẩm cần phải chọn cái khác.”
Bạch Ấu Vi trợn tròn mắt: “ Sao không nói sớm! Bây giờ chỉ còn ta là người chưa chọn, coi như là để bạn ta chọn giúp cũng không kịp rồi!”
Ngọn lửa lặng lẽ cháy mà không trả lời để tránh bất kì cạm bẫy ngôn ngữ nào.
Bạch Ấu Vi nâng mày: “ Kì quái, ta làm sao cảm giác, ngươi thật giống như nhắm vào ta. Theo ngươi nói như vậy, cô ấy vừa rồi chọn bức tranh kia, liền đem tranh cuốn lấy xuống. Tranh với tranh cuốn vốn dĩ là hai loại đồ vật!”
Phó Diệu Tuyết giật mình: “ Bạch Ấu Vi! Bản thân cô chọn đồ vật không phù hợp với quy định, đừng có lôi tôi vào!”
Bạch Ấu Vi không vui nhìn chằm chằm cô: “ Này, đừng quên những gì mà cô đã thề? Chú ý thái độ của cậu.”
“......” Phó Diệu Tuyết im lặng co rúm lại sau lưng Đỗ Lai.
Bạch Ấu Vi lại nhìn giám sát, tức giận hỏi: “ Lư hương không có hương thì là loại lư hương gì? Ngươi đang đùa ta à?!”
“ Trò chơi đối xử bình đẳng với tất cả người chơi……” Ngọn lửa do dự rồi giải thích: “ Chức năng của lư hương và hương đều giống nhau, nhưng cả hai kết hợp với nhau sẽ có tác dụng tăng cường sức mạnh. Người chơi có thể chọn một trong số đó.”
Bạch Ấu Vi sắc mặt ủ rũ, rất không vui.
Thẩm Mặc nói với cô: “ Trò chơi này độ khó không quá cao, công dụng đạo cụ tương đối hạn chế, tốt nhất nên chọn cái khác.”
0 comments