Thu Bong Chuong 554

By Quyt Nho - tháng 8 15, 2024
Views

Chương 554: Mê cung mũi tên

Người dịch: Thorlun

Beta: Quýt

Khi Bạch Ấu Vi và nhóm của cô đã hoàn thành trò chơi còn Tô Mạn và Lô Vũ Văn vẫn bị mắc kẹt trong mê cung.

 Mê cung này được chia thành các ô vuông 10x10. Chiều dài và chiều rộng trung bình của mỗi ô là khoảng 15 km. Họ cần phải đi qua tất cả 100 ô vuông, tức là họ cần thăm dò 150 km2 để đưa ra phán đoán và tiến hành suy luận một cách toàn diện.

 Sau khi ghép lại, lộ trình chính xác sẽ tự nhiên xuất hiện.

 Lô Vũ Văn đã nói với Tô Mạn tất cả những điều này.

 Tô Mạn cảm thấy mình thật may mắn!

 Nếu không gặp được Lục Vũ Văn, cô nhất định không thể thoát ra khỏi mê cung! Không có con đường nào hoàn hảo cả. Bây giờ cô ấy chỉ cần đi theo những mũi tên này và cô sẽ có thể thoát ra một cách thuận lợi, sau đó tay trái của cô sẽ trở nên tốt hơn, tay phải của cô cũng sẽ trở nên tốt hơn, a! ~Thật tốt quá!

 Nghĩ đến đây, tốc độ của cô vô tình trở nên nhanh hơn, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn. Con đường phía trước thông thoáng và tươi sáng, mọi vấn đề đều bị cuốn trôi!

 "Tô Mạn!"

 Cô mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình.

 Ngoài cô và Lục Vũ Văn, người duy nhất còn lại trong mê cung này là Trương Khắc, không rõ tung tích, vậy người gọi cô chắc hẳn là Lô Vũ Văn, phải không?

 ... Nghĩ đến Trương Khắc, Tô Mạn không khỏi có chút lo lắng, khi cô và Lô Vũ Văn vội vã quay trở lại nơi ba người họ rơi xuống ngày hôm qua, các cạnh của hai tấm bản đồ đã dính chặt vào nhau và sợi dây đã bị biến mất.

 Sợi dây sẽ không tự biến mất, Trương Khắc nhất định đã trèo lên vào giây phút cuối cùng, cầm lấy sợi dây và trốn thoát!

 Nhưng bản đồ rộng lớn như vậy, có lẽ không dễ gặp được.

 Chỉ cần cô và Lô Vũ Văn tìm được lối thoát trước, thì...

 "Tô Mạn!"

 Giọng nói đó lại vang lên.

 Tại sao Lô Vũ Văn lại gọi cô?

 Tô Mạn muốn dừng lại nhìn xem, nhưng kỳ quái, chân của cô... Vì sao không thể dừng lại?

 Không đúng...

 Không phải chân cô không thể dừng lại, mà hình như não cô không muốn dừng lại…

 "Tô Mạn!" Lô Vũ Văn tóm lấy Tô Mạn, thở hổn hển, "Cô đi nhanh quá!"

 Tô Mạn rốt cục dừng lại, có chút choáng váng, "...Anh gọi tôi?"

 Lô Vũ Văn thở hổn hển: "Tôi không chỉ gọi cô, tôi đuổi theo cô, gọi cô mười mấy lần!"

 Tô Mạn khó hiểu nhìn anh: "Sao tôi không nghe thấy..."

 Lô Vũ Văn bận rộn thở hổn hển, phải một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, ôm đầu gối nói: “Đi đường đừng nhìn mũi tên, sẽ bị ảnh hưởng, chân tay của tôi không nhanh bằng cô,  có thể lần sau tôi sẽ không bắt kịp được."

 Anh ấy bước đi khập khiễng, sau khi bị chấn thương đầu gối, việc di chuyển càng trở nên khó khăn hơn.

 Tô Mạn phục hồi tinh thần, kinh ngạc hỏi: "Không, không được nhìn mũi tên sao?"

 “Nhìn mũi tên lớn thì được, nhưng đừng nhìn mũi tên nhỏ.” Lô Vũ Văn chỉ vào mấy con búp bê bên đường, “Nếu cứ đi theo mũi tên thì sẽ giống chúng, bị dẫn dắt. Cứ tiếp tục như vậy cho đến khi mất đi nhận thức về bản thân, biến thành một con búp bê."

 Tô Mạn nhớ lại sự bối rối vừa rồi của mình, có chút sợ hãi, "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra... Tôi chỉ không ngừng suy nghĩ, đi theo mũi tên để thoát ra, đi theo mũi tên để thoát ra..."

 Lục Vũ Văn thở dài: "Haiz, Tô Mạn, tôi chưa từng nói cô có thể đi theo mũi tên mà ra."

 Tô Mạn nghĩ, đúng vậy, Lô Vũ Văn chưa bao giờ nói điều này. Lô Vũ Văn chỉ nói sẽ vẽ toàn bộ 100 ô vuông, nhưng tại sao vừa đi cô lại đổi ý, cho rằng chỉ có thể đi theo mũi tên mới có thể thoát ra?

 Cô đã ẩn nấp rất lâu và chưa bao giờ nghĩ đến điều này theo cách đó, vì sự chú ý của cô tập trung vào Lô Vũ Văn và ba tên khốn thượng đẳng kia. Lúc này chuẩn bị ra ngoài, cô vô thức bắt đầu chú ý đến những mũi tên trên đường và bị ảnh hưởng.

 Tô Mạn càng nghĩ càng cảm thấy lạnh sống lưng.

 Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lô Vũ Văn: "May mắn là anh đã ngăn cản tôi, cứu mạng tôi. Từ giờ trở đi, chỉ cần tôi có thể giúp được, tôi sẽ làm không chút do dự!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments