Chương 566: Cố ý
Người dịch: T_ring
Beta: Quýt
—
Hai phút sau, Tô Mạn đã lên bờ.
Cô ấy đã ăn cá hồi do gấu mùa xuân tặng, có thể nín thở rất lâu nhưng tầm nhìn dưới nước rất kém. Cho dù là trong thời gian dài cũng vô dụng bởi vì cô ấy không biết nên đi hướng nào để tìm kiếm.
Tô Mạn uể oải trở về, nói với Lô Vũ Văn và Trương Khắc: “ Tầm nhìn dưới nước kém đến mức khi em khua tay một chút, toàn bộ bùn và bụi bên dưới nổi lên. Nước trở nên đục ngầu, cái gì cũng nhìn không thấy.”
“ Mày lội dưới nước khẳng định là sẽ làm nước đục ngầu.” Trương Khắc nhíu mày nói: “ Nên tìm một con thuyền, trực tiếp đến trung tâm hồ, mũi tên thường được phân bố ở khu vực trung tâm!”
Lô Vũ Văn lắc đầu: “ Gần đây chưa chắc có thuyền, hơn nữa chúng ta không biết chắc chắn độ sâu của trung tâm hồ. Tùy tiện đi sẽ rất nguy hiểm.”
Khuôn mặt Trương Khắc không sợ: “ Chưa tìm làm sao biết không có thuyền? Giống như mấy người tìm ở trên bờ, tìm đến trời tối cũng chưa chắc tìm thấy mũi tên.”
Tô Mạn mặc dù ngứa mắt Trương Khắc, nhưng không thể phủ nhận rằng, những lời kia rất có đạo lí. Cô ấy không chắc chắn nhìn về phía Lô Vũ Văn: “ Vậy chúng tôi……”
“ Hay là thử ở đây đi, khá an toàn.” Giọng nói của Lô Vũ Văn kiên định, cũng bình tĩnh: “ Tô Mạn, khổ cực cho em xuống nước lần nữa, không cần nín thở quá lâu, khoảng một phút lần mò xem môi trường dưới nước gần đó.”
“ Lô Vũ Văn, não của mày bị úng nước sao?” Trương Khắc cuối cùng cũng tức giận: “ Một phút đủ làm cái gì? Mày có phải không nỡ để người phụ nữ này xuống nước?!”
Đôi mắt Lô Vũ Văn chăm chú nhìn mặt hồ, bình tĩnh như cũ: “ Tôi với cô ấy là bạn đồng hành, lo lắng cô ấy ở dưới nước gặp nguy hiểm, đây không phải việc bình thường à? Trương Khắc, anh nếu không vừa lòng, có thể tự mình nghĩ cách. Nói chung tôi sẽ không để cho Tô Mạn mạo hiểm.”
Trương Khắc giọng chế giễu nói: “ Một người què, một người tàn tật, thật là xứng đôi.”
“ Mày……” Tô Mạn nhướn lông mày, muốn nổ tung.
Lô Vũ Văn kéo cô ấy lại, lắc đầu: “ Không cần quan tâm anh ta, Tô Mạn, em xuống nước lần nữa. Lần này đổi nơi khác, chúng ta dần dần tìm, không vội muốn an toàn cần phải bình tĩnh.”
Tô Mạn cắn môi, gật đầu với anh ấy.
Bây giờ không phải là lúc làm việc theo cảm tính, cần phải cấp bách tìm ra mũi tên.
Tô Mạn chuẩn bị xuống nước.
Trương Khắc hạ giọng chửi một câu: “ Hai kẻ ngốc.”
Sau đó xoay người bỏ đi.
……
Lần thứ hai Tô Mạn xuống nước, vẫn là không tìm thấy gì.
Sau khi cô ấy lên bờ, nhịn không được nói với Lô Vũ Văn: “ Em cảm thấy lời đề nghị của Trương Khắc không phải không có đạo lý. Có lẽ chúng ta nên tìm một con thuyền, chèo đến trung tâm, rồi lại xuống nước tìm mũi tên……”
Lô Vũ Văn đưa khăn lau cho cô ấy: “ Không vội, Trương Khắc sẽ đi tìm thuyền.”
Tô Mạn nhận lấy khăn lau, nghe thấy sửng sốt: “......Chúng ta, không đi giúp hắn ta sao?”
Lô Vũ Văn lắc đầu: : “ Trương Khắc không có hoàn toàn tín nhiệm chúng ta, cùng với để hắn nghi thần nghi quỷ, chi bằng để hắn ta tự mình tìm cách. Cho là chúng ta muốn dùng thuyền, cũng phải dùng hết khả năng để hắn lấy ra.
Bởi vì nếu phương án là do hắn ta đề ra, hắn không những sẽ buông lỏng phòng bị. Cho nên bây giờ chúng ta cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Giống như hội nghị công ty, có một người đề ra phương án, lúc đối mặt với chất vấn của những người khác, người đó nhất định không ngừng tìm kiếm luận điểm để chèo chống cho tính hợp lý của phương án mình. Đây là tâm lý phòng ngự bản năng.
Đôi mắt Tô Mạn dần dần mở lớn, ngạc nhiên bội phục nhìn Lô Vũ Văn: “ Thì ra anh cố ý à?!”
Lô Vũ Văn nhìn cô ấy, nhẹ nhàng cười, không nói gì.
Tô Mạn kích động lên: “ Lô Vũ Văn! Anh thông minh quá rồi!!!”
Lô Vũ Văn ngại ngùng, lúng túng nói: “ Đây chỉ là một chút tâm lí đơn giản thông thường, không tính là thông minh……”
Tô Mạn nhận thức được bản thân phản ứng có chút quá lên, nhưng cô ấy vẫn là kích động. Mắt sáng lên nhìn Lô Vũ Văn: “ Cho dù chỉ là tâm lý thông thường, tôi cũng không nghĩ đến……Nếu như tôi có thể thông minh như vậy thì tốt rồi.”
Nói xong, cô ấy cúi đầu, nhìn người mình đầy nước đọng, tâm tình bất giác cảm thấy chán nản.
“ Lô Vũ Văn, nếu như không có gặp được anh, một mình tôi……khẳng định sẽ không thể thoát khỏi mê cung này.”
0 comments