Chương 556: Làm theo người khác
Người dịch: T_ring
Beta: Quýt
—
“ Theo gió trở cành?”
Tô Mạn chớp mắt, vừa mới cho rằng chính mình đã hiểu, nghe Lô Vũ Văn nói như vậy lại thấy mơ hồ.
“ Không sai” Lô Vũ Văn nhìn vào một con búp bê hình người cách đó không xa, trầm giọng nói: “ Bản chất của ‘theo gió trở cành’ là số ít theo số nhiều. Để bản thân thích nghi với môi trường, hòa nhập xã hội, mỗi người ít nhiều đều đã từng làm theo những gì người khác làm, từ bỏ ý nghĩ của mình. Cuối cùng dấn thân vào con đường tưởng chừng như đúng đắn. Mê cung vừa vặn khuếch đại quan điểm này. Biến con người thành những con búp bê không thể suy nghĩ và không có ý chí.”
Tô Mạn nghe vậy nhìn về phía trước.
Cô ấy dường như có thể tưởng tượng được, khi mê cung bất ngờ đến, mọi người sẽ hoảng sợ như thế nào.
——Bọn họ hoảng loạn tìm đường ra, rất nhanh sẽ phát hiện những mũi tên này, thế nên đi cùng nhau. Lần theo mũi tên mà tìm ra cửa. Số người dần dần trở nên nhiều, ngày một tăng. Người khác nhìn thấy cảnh này, cũng không khỏi tự chủ đi theo. Tự cho là người dẫn đầu đoàn đội biết lối ra, trong lòng đầy hy vọng gia nhập vào trong đó, kết quả lại……
Bọn họ lặng lẽ đi về hướng của cái chết.
Tô Mạn nhắm mắt lại, không kiềm chế được mà suy nghĩ.
Lô Vũ Văn một bên lại nói: “ Nhưng, có một điểm rất kì lạ.”
Cô mở mắt, hỏi Lô Vũ Văn: “ Kì lạ ở đâu?”
Lô Vũ Văn nói: “ Cho là bị ảnh hưởng bởi những mũi tên này, cũng không đến nỗi ngay cả một người thanh tỉnh cũng không có. Giả như ở đó có một vạn người, chẳng lẽ trong một vạn người đó cũng không một ai nhìn ra cạm bẫy của mũi tên. Xác xuất một phần vạn đều không có sao? Điều này là không thể đi…….”
Tô Mạn nghĩ , nói: “ Người nhìn ra cái bẫy chắc chắn đã đi ra ngoài, không ở trong mê cung rất bình thường mà?”
Lô Vũ Văn vẫn là lắc đầu: “ Không quá thích hợp…..”
“ Chỗ nào không thích hợp?” Tô Mạn không hiểu.
Lô Vũ Văn kiên nhẫn giải thích cho cô: “ Giả sử mê cung là một trò chơi tranh xếp hình trượt 10x10. Có người khôi phục lại được rồi tìm ra lối thoát. Sau đó giao câu đố cho cô , cô thấy trạng thái của tranh xếp hình lúc này sẽ thế nào?”
Tô Mạn ngẩn người, sau đó mắt dần mở lớn, cô dường như đã hiểu.
“.....phải nên được ghép lại… ở trạng thái hoàn chỉnh?”
“ Không sai.” Lô Vũ Văn nhíu mày, tiếp tục nói: “ Nếu có người dựa theo cách của tôi mà rời khỏi, vậy bức tranh ghép nên là đang ở trạng thái hoàn chỉnh. Nhưng cô nhìn thấy rồi đấy, chúng ta đi con đường này rất lâu rồi, chỉ gặp tối đa ba cái đánh dấu liên tiếp được kết nối. Hầu như tất cả những đánh dấu khác đều ở sai vị trí.”
Tô Mạn kinh ngạc, được Lô Vũ Văn nhắc nhở, cô đã nhận ra được điểm khác thường.
“ Chẳng lẽ……những người trong mê cung này, không có một ai sống sót ra ngoài? Nhưng mà……cho dù không thể ghép lại hoàn chỉnh, ít nhất cũng phải ghép được một phần chứ?”
Mê cung hiện tại, căn bản không có vết tích ghép được!
Lô Vũ Văn nhìn xung quanh, nhíu mày nói: “ Có thể là bởi vì, thoát khỏi mê cung không bắt buộc phải ghép bản đồ; có thể là bởi vì, bọn họ lúc đang ghép bản đồ gặp phải khó khăn không thể giải quyết.”
Nói xong lời, chắc là không muốn Tô Mạn lo lắng, lại nói: “ Cho dù là tình huống gì, chúng ta cần dựa theo cách của bản thân mình. Sớm muộn cũng sẽ tìm ra được nguyên nhân.”
“ Ừm” Tô Mạn gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước một đoạn, khi tới rìa chúng tôi bất ngờ phát hiện ra một cái hố.
Nói là cái hố cũng không quá chính xác.
Đáy hố lần trước bằng phẳng và trống rỗng, đó là một khoảng trống trên bản đồ mê cung.
Nhưng cảnh tượng trước mắt, càng giống như địa hình đã sụt xuống và tất cả các ngôi nhà đều bị chìm xuống. Mặt đất dưới đáy hố chênh lệch với chỗ Tô Mạn đang đứng khoảng một tầng lầu.
Tô Mạn rất nhanh hiểu rõ, nói: “ Đường cắt ngang của bề mặt đô thị bị cong. Khi các ô đất thấp và các ô đất cao ghép lại sẽ hình thành một khoảng trống. Nhưng vùng đất này thực sự đủ thấp, chúng ta hãy vòng qua nó đi.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Lô Vũ Văn, không khỏi sửng sốt.
Không biết vì sao, sắc mặt của Lô Vũ Văn, trở nên cực kì không tốt.

0 comments